Tử Liên cũng đang muốn tự hỏi chính mình, thời điểm đóng cửa bế quan đã quyết từ bỏ cảm xúc dư thừa, quay về với tâm vô tạp niệm, nhưng tại sao bây giờ hắn lại chạy đến đây?
Hôm trước hắn đã lén đặt nhãn phù lên người Khuynh Diễm, để theo dõi hành tung cô.
Lúc nãy vừa cảm nhận được cô rời khỏi Nhạc Yên Đình, hắn sợ cô gặp nguy hiểm nên đã lập tức đuổi theo.
Kết quả hắn đã nhìn thấy gì?
Cô ở chỗ này thề sống chết với kẻ khác!
Tử Liên hít sâu, nhắc mình bình tĩnh lại.
Bây giờ không phải thời điểm thích hợp để truy cứu chuyện này, cô đang gặp nguy hiểm, trước tiên hắn phải cứu cô.
Phù chú vàng sáng bao bọc lấy thân thể Khuynh Diễm, kéo cô ra khỏi vòng vây yêu quái.
Mạn Điệp cũng được phù chú kéo ra khỏi vòng vây, nhưng điểm khác biệt là Khuynh Diễm và Tử Liên tụ họp về bên phải, thì chỉ một mình Mạn Điệp bị kéo đến tít mù xa xăm bên trái.
Vừa nhìn liền biết, người nào đó đang ghen tị nên cố tình chia cắt hai cô.
Tử Liên vung tay, giữa không trung bay ra chiếc tháp nhỏ vàng sáng.
Tháp chậm rãi xoay tròn, kích cỡ không ngừng trở nên to lớn.
Phần dưới đáy tháp mở ra, lốc xoáy cuốn lấy đám yêu quái đang hoảng loạn tháo chạy, hút toàn bộ chúng vào trong.
Âm thanh yêu ma gầm thét kêu gào, chẳng khác nào đinh tán đang đóng cọc vào màng nhĩ, khiến người nghe đau đầu nhức nhối.
Đạo sĩ khoác đạo bào tím nhạt, vạt áo theo gió tung bay, bàn tay vẫn đang điều khiển tháp.
Đứng giữa khung cảnh oán than thống khổ của yêu ma, nhưng động tác hắn lại trông rất thư thái ung dung, không giống đang bắt yêu, mà cứ như đang giơ tay họa lên bức tranh trần thế xinh đẹp.
Nếu là bình thường, chắc chắn Khuynh Diễm sẽ trầm trồ 'tiểu ăn vạ của cô thật đẹp mắt'!
Nhưng bây giờ, cô lại đang bận nhìn chằm chằm tòa tháp: "Nó là Tỏa Yêu Tháp sao?"
"Ừ." Tử Liên lạnh lùng đáp.
Khuynh Diễm đang bị khối vàng ròng cỡ lớn kia mê hoặc, hoàn toàn không có tâm trạng chú ý đến thái độ kỳ quái của Tử Liên.
Tỏa Yêu Tháp này nhìn còn xịn hơn của Liệp Yêu Hội nha!
Đặc biệt là toàn bộ bên ngoài tháp đều làm bằng vàng!
Nếu đem bán thì...
"Em có bị thương không?" Tử Liên chợt lên tiếng hỏi, nhưng chất giọng hắn vẫn lạnh căm căm.
"Tôi không sao." Khuynh Diễm xua tay, tò mò: "Ở thế giới này có rất nhiều Tỏa Yêu Tháp à?"
Tử Liên lạnh nhạt đáp: "Chỉ có một cái của tôi là thật." Những cái còn lại đều là hàng giả hắn chế tác bán kiếm tiền.
Dù là hàng giả, thì chất lượng vẫn rất tốt, bắt yêu vào rồi đảm bảo không thoát ra được.
Vậy còn lần Khuynh Diễm phá hủy tháp của Liệp Yêu Hội thì sao?
Chuyện này chỉ có thể nói là... hàng giả nên đôi khi cũng bị sự cố ngoài ý muốn.
"Toàn bộ nó đều được làm bằng vàng à?" Khuynh Diễm tiếp tục truy hỏi.
Tử Liên nâng mắt nhìn cô: "Hiện tại đối với em, chiếc tháp tầm thường này còn đáng chú ý hơn tôi?"
Hắn đang khó chịu đấy, cô có quan tâm không?
Hỏi ba câu thì ba câu đều liên quan Tỏa Yêu Tháp, có câu nào hỏi về hắn không?
Khuynh Diễm: "..." Tiểu ăn vạ lại bị đụng trúng cọng gân gì vậy?
Chiếc tháp này mà tầm thường sao? Toàn bộ nó đều là vàng ròng đó!
[... Làm ơn dời trọng tâm chú ý đi kí chủ, cô không nhận ra đại nhân vật đang muốn làm nũng hả?] Hắc Khuyển mệt mỏi nhắc nhở.
Khuynh Diễm nhướng mày. Làm nũng?
"Anh có chỗ nào khó chịu sao?"
"Chỗ nào cũng khó chịu." Tử Liên vung tay, tiếng hét của yêu quái bên kia càng thêm thảm thiết, dường như hắn đang mượn âm thanh bọn chúng để biểu hiện sự khó chịu của mình.
Khuynh Diễm lúc này mới thật sự toàn tâm toàn ý tập trung vào Tử Liên: "Sao vậy? Muốn tôi hôn hôn anh không?"
Ong ong!!
Tỏa Yêu Tháp rung rung, mà bàn tay Tử Liên cũng run run.
"Tôi không..."
Vù vù vù!
Tỏa Yêu Tháp đột nhiên rung lắc dữ dội, từ trên cao rơi vào tay Tử Liên.
Không trung bốc lên một trận gió lớn, sương mù màu đỏ từ đâu tràn đến vây kín vạn vật.
Có nguy hiểm!
Đáy mắt Tử Liên hiện tia cảnh giác, phản ứng đầu tiên của hắn chính là nắm chặt tay Khuynh Diễm.
Dưới chân đột nhiên trống rỗng, mặt đất hoàn toàn biến mất, cô và hắn còn chưa kịp nhảy sang nơi khác thì đã hụt bước rơi xuống.
Tốc độ rơi quá nhanh, tiếng gió lốc vù vù đập vào tai, trong không khí dường như có thứ gì đó cắt qua da thịt.
Tử Liên ôm chặt Khuynh Diễm vào trong ngực, dùng thân thể mình che chắn bảo vệ cô.
Khuynh Diễm ngửi được mùi máu của hắn, cô lập tức nhíu mày.
Bàn tay khẽ nhúc nhích, ngọn lửa đỏ bùng lên hình thành lớp lá chắn bao bọc lấy thân thể Tử Liên, không để hắn tiếp tục bị thương.
Cũng không biết qua bao lâu, bóng đêm vô tận mới bị đẩy lùi bởi luồng ánh sáng chói mắt.
Bên dưới đáy là chiếc hồ lớn mênh mông, Tử Liên vận linh lực nhẹ nhàng đáp trên mặt nước.
Hắn cúi đầu định hỏi Khuynh Diễm có ổn không, nhưng vừa chớp mắt liền không nhìn thấy cô, xung quanh hắn chỉ còn lại ánh sáng trắng và hồ nước lạnh lẽo.
Tiểu hồ ly đâu?
Lúc nãy hắn vẫn luôn ôm cô, rốt cuộc cô đã biến mất từ lúc nào?
Nơi này quá cổ quái, chắc chắn sẽ có nguy hiểm, hắn phải nhanh chóng tìm được cô!
Tử Liên lấy ra nhãn phù, nhưng hắn còn chưa kịp niệm chú khởi động, thì trước mặt lại chợt xuất hiện một chiếc gương kỳ lạ...
—
Khuynh Diễm chớp mắt liền thấy mình đang đứng giữa thảm cỏ mênh mông bát ngát.
Cô nhìn khắp xung quanh tìm kiếm Tử Liên.
Tiểu ăn vạ đâu?
Chẳng phải lúc nãy còn ở đây sao?
Tên khốn nào dám bắt cóc tiểu ăn vạ của ta!
Trước mặt Khuynh Diễm đột nhiên hiện ra một chiếc gương, chiếu lên hình ảnh tiểu hồ ly lông trắng đang vui vẻ chạy nhảy giữa đồng cỏ.
Cô híp mắt nghi hoặc, kia là... nguyên chủ?
Nhưng kích thước thân thể của hồ ly trong gương rất nhỏ, có vẻ như nguyên chủ còn chưa trưởng thành.
Chẳng lẽ đây là gương Thiên Nhãn chiếu quá khứ tương lai mà nữ chính đã nói?
Khuynh Diễm còn đang suy đoán, thì hình ảnh bên trong gương bất ngờ biến động!
Cơn gió mãnh liệt thổi đến, cánh đồng cỏ bị tạt ra từng đợt sóng.
Tiểu hồ ly bám móng vuốt trên mặt đất, ngăn mình bị gió cuốn đi.
Nhưng cơn gió kia rất dữ tợn, tưởng chừng như muốn xé nát tất cả, nền cỏ bị cào ra vết rách, kéo lê thân thể tiểu hồ ly trên mặt đất.
Chợt một tiếng gầm thét vang dội xé trời: "Không được làm hại Tiểu Diễm!"
Khung cảnh mặt gương chuyển đổi, cánh đồng cỏ bị tàn phá nghiêm trọng.
Tiểu hồ ly khóc thút thít, ôm lấy thi thể đã nguội lạnh của phụ mẫu mình, bọn họ vì bảo vệ nàng nên đã bị giết.
Nàng ngẩng đầu lên, con ngươi màu hổ phách trong gương đối diện với đôi mắt Khuynh Diễm, chất chứa thù hận oán trách cùng bi thương không cam lòng...
Phập!
Lưỡi kiếm đâm xuyên qua ngực nàng, máu tươi đỏ sẫm bôi kín mặt gương.
Một cái chết cực kỳ tàn bạo.
Vụt!
Khung cảnh lần nữa chuyển đổi, vẫn là tiểu hồ ly kia.
Nhưng lần này nàng đang sợ hãi chạy trong khu rừng âm u, sau lưng như có yêu ma không ngừng đuổi bắt nàng.
Tiếng 'răng rắc' vang lên, bóng tối từ phía đối diện phủ xuống, gương mặt nàng tràn ngập khủng hoảng cùng khiếp sợ.
Còn chưa kịp thốt ra lời nào, thì ngực đã lần nữa bị đâm xuyên qua!
Khung cảnh liên tục chuyển đổi, đều là những cuộc đuổi bắt đẫm máu.
Tổng cộng tám lần.
Nguyên chủ chết đau đớn đến tận tám lần!
Hung thủ giết nàng vô cùng tàn nhẫn, đã sát hại phụ mẫu nàng, còn liên tục truy bắt đoạt mạng nàng.
Khuynh Diễm nghe nhịp tim trong lồng ngực mình đập lên vang dội, nỗi sợ hãi của thân thể này đang trỗi dậy chiếm lấy cô.
Mặt gương lần nữa chuyển động, lớp sương mù chậm chạp tản ra, để lộ dung mạo một nam nhân...
Mái tóc dài chấm eo màu trắng bạc, lấp lánh như dòng suối thanh khiết chảy dưới ánh trăng.
Đôi mắt hắn như viên đá quý tím trầm, được khảm trên gương mặt tuyệt tác của tạo hóa.
Hắn khẽ vung tay áo đồng màu, chuỗi hạt cẩm thạch ẩn hiện trên cổ tay.
Khí chất như tiên nhân, nhưng động tác giết người nhuốm máu lại như ma quỷ.
Nhịp tim trong thân thể nguyên chủ dồn dập liên hồi, ký ức khủng khiếp năm xưa tràn về, đây là hung thủ giết nàng! Kẻ tàn nhẫn giết nàng đến tám lần!
Khuynh Diễm nhìn dung mạo kẻ khát máu trong gương, đẹp đến không lời nào tả xiết.
Thở dài một tiếng.
Bi kịch gì cũng có thể xảy ra... nhưng mà mẹ nó tại sao hung thủ giết nguyên chủ lại là tiểu ăn vạ!
Bây giờ muốn ta hoàn thành nguyện vọng kiểu gì? Giết hắn báo thù sao?