Là Khuynh Diễm.
Người bắt nhốt Tử Liên, còn tỉ mỉ lót thêm lông mềm vào còng sắt, chỉ có thể là Khuynh Diễm.
Hắc Khuyển lúc này vẫn đang điên cuồng gào thét: [Kí chủ, rốt cuộc cô bắt nhốt đại nhân vật làm gì vậy hả!]
Khuynh Diễm nhìn vào hư không, nhạt giọng đáp: "Hắn nói không muốn ở bên ta."
[...] Cho nên cô nhốt hắn, không phải vì hắn làm loạn đến suýt chết, mà chỉ vì hắn không muốn ở bên cô?
Tại sao nó lại đột nhiên cảm thấy kí chủ có bệnh thế này?
Hỏi thừa! Kí chủ của nó lúc nào mà không có bệnh!
Hắc Khuyển hít sâu, cố để giọng mình trở nên thật nhẹ nhàng: [Kí chủ, đại nhân vật nói hắn không muốn ở bên cô, chỉ là nói dối.]
"Nói dối?" Khuynh Diễm hơi nghiêng đầu, dường như có chút ngạc nhiên.
[Trước đây, khi cô nhận ra Diệp Nhiên quan trọng với cô, không phải cô cũng muốn đẩy hắn đi sao? Tính cách Tử Liên giống cô, nên hắn mới có phản ứng tương tự, chứ không phải hắn ghét cô.] Hắc Khuyển rành mạch giải thích.
Khuynh Diễm im lặng hồi lâu, đạt được kết luận: "Vậy nên thế giới này tính cách hắn giống ta, là vì muốn để ta trải qua cảm giác của hắn?"
[Đúng nha! Kí chủ lại lần nữa đoán đúng mục đích của chủ nhân ta, nhưng hoàn toàn trật lất về đại nhân vật.]
Hay là cô chuyển qua yêu đương với chủ nhân nó đi, nó thấy hai người hợp nhau hơn đấy.
Sau đó nhường đại nhân vật lại cho nó.
Hắc Khuyển cảm thấy con đường này tương đối tươi sáng.
Khuynh Diễm nghiêm túc suy nghĩ. Vậy tại sao Tịch Dạ lại học theo tính cách cô?
Chẳng lẽ là vì... để nâng cấp khả năng ăn vạ?!
Hắc Khuyển: [...] Xin lỗi, giờ thì cô không còn xứng với chủ nhân nó nữa.
Đầu óc ngài ấy không bệnh như cô!
—— "Liễu Khuynh Diễm thật thông minh, lừa người kiếm bạc đều rất giỏi, trẫm muốn học theo..."
[Đây là suy nghĩ của Triêu Dã khi thấy cô lừa đảo cha con Vân viên ngoại ở thế giới trước. Hắn ngưỡng mộ cô, nên mới học theo cô.]
Khuynh Diễm im lặng mấy giây, nghi hoặc hỏi: "Chỉ đơn giản như vậy?"
[Hoàn toàn đơn giản!] Hắc Khuyển nâng giọng khẳng định: [Đại nhân vật dễ đoán gần chết, ai cũng nhìn ra, chỉ có cô là nhìn không ra!]
Khuynh Diễm bất chợt trầm tư, không nói thêm lời nào nữa.
Hắc Khuyển cảm thấy nó đã tác động được cô, vì vậy phải tranh thủ rèn sắt khi còn nóng!
[Ở thế giới trước, trên đường đi đến Tây Sở Quốc, cô đã mặc áo lông tuyết hồ và sưởi ấm cho Triêu Dã, nên bây giờ Tử Liên mới thích sờ lông hồ ly.]
[Mọi sở thích của đại nhân vật đều liên quan đến cô. Kí chủ cảm động không? Rơi nước mắt không? Cô còn chần chờ gì nữa mà không mở khóa thả hắn đi?] Hắc Khuyển liên thanh thúc giục.
Khuynh Diễm rất nhanh liền khôi phục mỉm cười: "Không thả."
Hắc Khuyển: [...]
Nó nói nhiều như vậy, mà cô vẫn lạnh lùng bắt nhốt ngược đãi tra tấn tinh thần tâm lý đại nhân vật?!
Rốt cuộc con người cô còn có trái tim không?
—
Mạn Điệp mỗi ngày đều chạy đến biệt thự, để nhận lỗi và đề nghị giúp đỡ.
Nhưng từ sau ngày hôm đó, Khuynh Diễm đã không còn nhiệt tình trò chuyện như trước.
Mạn Điệp nghĩ là do lỗi của cô, vì cô truyền sai thông tin về đá lục sắc, nên mọi chuyện mới trở nên nghiêm trọng thế này.
Nhưng sự thật là, từ đầu Khuynh Diễm đã không hoàn toàn tin tưởng.
Việc cô nhiều lần cứu Mạn Điệp, đều có mục đích riêng.
Lần thứ nhất giải độc cho cô ấy, là vì muốn trộm đá lục sắc.
Lần thứ hai đến công viên Anh Đào, là vì nghi ngờ ác quỷ đoạt vận khí của nam nữ chính, nhưng vì không tìm được Lâm Anh Hạo, nên cô mới tiếp cận Mạn Điệp để thăm dò.
Lần thứ ba đến nghĩa địa, là vì truy đuổi ác quỷ.
Kể cả việc nhốt Mạn Điệp ở biệt thự, sau đó để Tam Hoa ăn trúng cỏ mèo, tạo cơ hội đào tẩu, cũng là vì muốn theo dõi tìm ra nơi ẩn náu của Lâm Anh Hạo.
Khuynh Diễm làm tất cả chỉ vì bắt ác quỷ, chứ không phải cô nhiệt tình muốn kết bạn với ai.
Hơn nữa, chuyện đá lục sắc vẫn chưa kết thúc, cô không có thời gian dây dưa thêm nhiều người.
Hôm đó, vì để ngăn nửa khối đá lục sắc hút cạn sinh mệnh Tử Liên, cô bắt buộc phải phá hủy nó.
Nhưng đá lục sắc đã uống máu, tà niệm sinh sôi và sức mạnh tăng lên khủng khiếp.
Dù nội lực Khuynh Diễm có cường đại đến đâu, thì thân thể hồ ly đạo hạnh thấp kém cũng không chịu nổi, hậu quả là cô bị thương nghiêm trọng.
Mà đá lục sắc còn là thứ duy trì sinh mệnh Tử Liên, giờ nửa khối đá đã bị hủy, linh lực và sự sống của hắn đều suy giảm.
Bùa che giấu yêu khí sắp mất tác dụng, yêu quái khắp nơi hoảng loạn vì bị thiên đạo đánh giảm tu vi.
Nhưng tồi tệ nhất, chính là ác quỷ thoát chết!
Dù nó đã bị Khuynh Diễm giam giữ, thì việc nó còn sống đồng nghĩa với lời nguyền chưa được giải trừ.
Tử Liên hy sinh chính mình vì muốn mang đến kết cục tốt đẹp, nhưng giờ mọi thứ lại quay về điểm xuất phát, thậm chí còn tệ hơn ban đầu.
Thế giới này quá hỗn loạn, nhưng không phải vì ác quỷ lợi hại, mà là vì ở đây tồn tại đến "hai" Khuynh Diễm.
Chính là Tử Liên, bản sao của cô.
Hắn hành xử y hệt cô, luôn ôm vấn đề tự mình giải quyết, luôn tìm mọi cách che giấu bí mật.
Mà Khuynh Diễm cũng ở bên ngoài tự mình hành động, không hề nói cho Tử Liên biết nửa khối đá lục sắc đang nằm trong tay cô.
Vốn dĩ hai người đều muốn bảo vệ nhau, nhưng cuối cùng lại biến thành đối chọi nhau. Sự việc vốn dĩ đã rắc rối, càng bị cô và hắn làm cho càng thêm rắc rối.
Vì vậy, con quỷ khốn kiếp kia mới có cơ hội chen vào làm loạn!
"Cô thật sự không có điều gì cần tôi giúp đỡ sao?" Mạn Điệp lên tiếng, làm gián đoạn suy nghĩ của Khuynh Diễm.
Cô đau đầu khoát tay: "Không có, tôi tự giải quyết được." Tại sao ngày nào nữ chính cũng đến tìm ta?
Chẳng lẽ do nam chính chết rồi, nên bây giờ cô ấy muốn chuyển sang ăn vạ ta?!
"Chị hồ ly! Em muốn ôm ôm!" Âm thanh reo lên, Tam Hoa ở đằng xa chạy bay bay đến.
Khuynh Diễm lập tức nhìn qua Mạn Điệp: "Cần cô giúp đỡ, ngăn con mèo đó lại, đừng để nó bám theo tôi."
"Khoan đã, tôi..." Mạn Điệp còn muốn nói gì đó.
Tam Hoa réo to: "Chị hồ ly, chờ em với!"
Khuynh Diễm nhanh chóng bỏ chạy. Một người một mèo các ngươi hãy tự ăn vạ nhau đi!
Ta phải rút lui bảo toàn chính mình!
"Chờ đã, Khuynh Diễm!"
"Chị hồ lyyyyy!!!"