Tử Liên cảm nhận được đầu ngón tay lạnh băng đang khẽ vuốt lên mí mắt hắn, cùng lúc đó, tầng xiềng xích vô hình trên thân thể hắn như được giải phóng, trả lại hắn quyền tự do cử động.
Tử Liên lập tức mở mắt, đồng tử tím nhạt ánh lên chút hoảng hốt do chưa kịp thích nghi.
Hắn ngẩng đầu nhìn người đang đè phía trên mình. Vẫn là tiểu hồ ly quen thuộc của hắn, nhưng đôi mắt cô lại mang màu đỏ của máu, và hơi thở cô phảng phất một cỗ tà ác âm u.
Tử Liên chợt có cảm giác Khuynh Diễm trở nên rất xa lạ, sự hắc ám vây quanh thân thể cô, cứ như đã biến cô thành một người khác...
"Sợ tôi sao?" Khuynh Diễm xoa nhẹ khuôn mặt hắn, hơi nâng mắt hỏi.
Trong một khoảnh khắc, Tử Liên đã thoáng rùng mình.
Không phải vì hắn cố ý sợ cô, mà là loại phản ứng vô thức phát ra từ bản năng sinh tồn.
Giống như chuột sợ mèo, thỏ sợ hổ, kẻ yếu sợ kẻ mạnh, hoặc là... con người sợ ma quỷ, loại phản ứng tuân theo bản năng tự nhiên, khó mà khống chế được.
Nhưng Tử Liên vẫn lắc đầu nói: "Tôi không sợ em."
"Vậy thì ngủ với tôi."
Khuynh Diễm cúi xuống hôn lên môi hắn, nhưng Tử Liên lập tức quay đi né tránh.
"Tôi không muốn."
"Chẳng phải lúc nãy anh rất muốn sao?" Khuynh Diễm nghi hoặc nhìn xuống nửa người dưới của hắn, sau đó nói: "Bây giờ anh vẫn đang muốn."
Tử Liên: "..." Em có thể đừng thẳng thắn như vậy được không?
Đây là thân thể tôi phản chủ, chứ không phải tôi muốn!
Sau vài giây dao động, Tử Liên liền khôi phục sự kiên định.
Một khi lời nguyền chưa được hóa giải, hắn tuyệt đối sẽ không buông thả bản thân.
Hắn thậm chí sẵn sàng hy sinh tính mạng vì muốn cô cả đời bình an, sao bây giờ hắn lại có thể vì thỏa mãn dục vọng mà làm ra hành vi vượt giới hạn?
Không, hắn không thể, hắn phải kiểm soát chính mình!
Khuynh Diễm nhìn thấy cảm xúc kháng cự mãnh liệt trong mắt Tử Liên.
Cô im lặng hồi lâu, nhạt giọng kết luận: "Anh không muốn ngủ cùng tôi, là vì anh sợ tôi."
"Tiểu hồ ly, không muốn ngủ không có nghĩa là sợ, hai chuyện này không liên quan với nhau." Tử Liên phân biệt rạch ròi.
Khuynh Diễm cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt cô bình tĩnh đến dị thường.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng Tử Liên không nhịn được cảm thấy căng thẳng, đồng tử đỏ sẫm kia, cứ như dã thú đang chuẩn bị vồ đến nuốt chửng hắn!
Cô... cô tức giận vì hắn từ chối sao?
Khuynh Diễm bất chợt thả tay nằm xuống, tai kề sát ngực trái Tử Liên, lắng nghe nhịp tim run rẩy hỗn loạn của hắn.
Hắn đang sợ cô.
Dù cô không có ý định sẽ làm hại hay cưỡng ép hắn, thì hắn vẫn thấy sợ hãi.
Giống như khi cô giết đám yêu quái, những người may mắn được cứu thoát đều muốn tránh xa cô.
Đó là phản ứng bản năng.
Sự sợ hãi sinh ra từ trong bản năng nguyên thủy của loài người.
"Tôi biết anh sợ tôi." Âm thanh Khuynh Diễm nhẹ hẫng, nghe như tiếng gió khẽ lướt qua trong đêm, chỉ cần một giây lơ đãng liền sẽ không tìm được nữa.
Tử Liên không hiểu vì sao đáy lòng hắn lại chợt thấy hoảng hốt, một ý nghĩ mãnh liệt thôi thúc hắn phải lập tức ôm lấy Khuynh Diễm, giữ cô thật chặt, dùng hơi ấm của hắn sưởi ấm cô.
Nhưng khi đôi tay giơ lên, hắn lại chần chờ không hạ xuống.
Nếu bây giờ hắn ôm cô, liệu mọi thứ có đi quá giới hạn không?
"Nhưng dù có sợ..." Khuynh Diễm hạ thấp giọng, tiếp tục nói: "Anh cũng không chạy thoát được tôi!"
"Tôi không sợ em." Tử Liên nhấn mạnh lặp lại.
Tay hắn lén lút níu lấy góc áo Khuynh Diễm.
Chờ sau khi tôi hóa giải được lời nguyền, nếu lúc đó tôi vẫn còn sống, tôi nhất định sẽ ôm em.
Hay là ngủ cùng em, tôi cũng đều nguyện ý.
Tiểu hồ ly, tôi thật sự rất thích em.
Em không thể nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra sao?
Không gian trong phòng bất chợt yên lặng, mỗi người đều chạy theo suy nghĩ của riêng mình.
Trước đây Khuynh Diễm đã nghĩ, nếu có một ngày Tịch Dạ muốn rời khỏi cô, thì cô sẽ lấy đi hồn phách hắn, biến hắn thành con rối, để hắn cả đời đều ngốc nghếch ở cùng mình.
Nhưng rồi cô lại cảm thấy, nếu trở thành con rối, thì sẽ không biết khóc biết cười, cũng không biết náo loạn vô cớ hay làm nũng cùng cô.
Giam hắn lại thì tốt hơn.
Nhưng sau khi nhốt Tử Liên, Khuynh Diễm vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Mỗi lần nhìn đến sợi xích kia, đáy lòng cô đều mơ hồ khó chịu.
Tiểu ăn vạ trước giờ luôn được cưng chiều, chứ không phải bị giam giữ như tù nhân.
"Em... có thể cởi chiếc còng này ra không?" Tử Liên nhỏ giọng nhẹ than: "Chân tôi rất đau."
"Sao lại rất đau?" Khuynh Diễm lập tức ngồi dậy, nhanh chóng sờ lên cổ chân hắn.
Vừa dịch chuyển còng sắt, liền nhìn thấy một mảng da thịt đỏ ửng sưng tấy, vết máu đông đặc đến khô lại, nhìn vô cùng đáng sợ.
Tử Liên không nhịn được khẽ kêu một tiếng.
Còng sắt rất nhẹ, còn lót thêm lông mềm bảo vệ, không thể làm chân hắn bị thương nặng đến vậy. Đây là do vào những ngày đầu tiên bị nhốt, hắn đã cố ý ma sát cào ra vết rách, muốn dùng để nài nỉ Khuynh Diễm thả mình.
Nhưng ai ngờ suốt một tháng qua cô đều không đến, cơ thể hắn lại suy yếu theo đá lục sắc, nên vết thương đã biến chứng nghiêm trọng.
Khuynh Diễm vừa nhìn thấy liền cứng đờ, cổ họng không hiểu sao lại vừa đắng vừa chát.
Cô không nói lời nào, chỉ yên lặng mở ra ổ khóa, sau đó đi tìm thuốc đem đến.
Nước thuốc lành lạnh chạm vào cổ chân Tử Liên, nhưng cũng không lạnh bằng nhiệt độ truyền tới từ ngón tay Khuynh Diễm.
Cô trầm mặc đến kỳ lạ, trong đôi mắt đỏ sẫm màu máu kia dường như chỉ còn phản chiếu mỗi vết thương của hắn.
Tử Liên cảm thấy, Khuynh Diễm lúc này không còn quá đáng sợ nữa, dù cô có mang hình hài thế nào, thì cô cũng đều là tiểu hồ ly của hắn.
Tử Liên thật cẩn thận lên tiếng đề nghị: "Ngày mai tôi có thể không đeo còng sắt được không? Chân tôi chảy máu rồi, thật sự rất đau..."
Hắn rụt rè chỉ về phía chiếc còng nằm trên mặt đất, dáng vẻ như đứa nhỏ đáng thương đang cầu xin thoát khỏi ngục giam tra tấn.
Bàn tay Khuynh Diễm nhẹ run. Thì ra cô... đã làm tiểu ăn vạ cảm thấy rất đau.
Vết thương nghiêm trọng đến mức này, còn chảy rất nhiều máu, từ khi nào cô lại đối xử với Tịch Dạ như vậy?
Cô đã luôn trừng phạt những kẻ tổn thương hắn, nhưng sao bây giờ người làm tổn thương hắn lại là chính cô?
Tử Liên hơi ngập ngừng: "Điều đó là không thể sao? Tôi... phải tiếp tục đeo nó..."
"Sau này tôi sẽ không nhốt anh nữa."
"Thật sao?" Ánh mắt Tử Liên không giấu được vui mừng: "Tôi có thể ra ngoài sao?"
Khuynh Diễm nhẹ xoa lên vết thương ở chân hắn: "Anh có thể đi bất cứ nơi nào anh muốn." Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại anh.
Nhưng những lời phía sau, cô không còn nói ra được nữa.
Bởi vì cô đã làm hại hắn, mọi thứ vẫn đang hiển hiện ngay trước mắt cô.
Một kẻ điên không khống chế được chính mình, thật sự có thể ở bên người khác cả đời sao?
Khuynh Diễm cúi đầu nhìn vết thương vẫn đang rỉ máu của Tử Liên.
Trong bóng đêm, vang lên một âm thanh rất nhỏ: "Anh có còn muốn ở bên tôi không?"
Sự tĩnh mịch kéo dài, không có bất kỳ ai đáp lời cô.
Và mãi đến khi Khuynh Diễm rời đi, Tử Liên vẫn im lặng chôn chặt đáp án dưới đáy lòng mình.
Bởi hắn đã không biết, khi hắc ám lần nữa ngã xuống, hắn sẽ không còn cơ hội cứu vãn những điều dang dở đêm nay...