Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Khuynh Diễm không hoàn toàn hiểu những gì Hắc Khuyển nói, hai người ở bên nhau, tự mỗi người đều phải có điểm mạnh gì đó... thật sự mơ hồ với cô.

Nhưng cô hiểu được một câu, Mộ Ngôn muốn trở nên tốt hơn, để dành tặng chính mình cho cô.

Điều này khiến Khuynh Diễm cảm thấy tương đối hài lòng. Tiểu ăn vạ có ý thức tự giác dâng hiến như vậy, cô quyết định sẽ giúp hắn.

Chỉ là...

"Cậu có biết mình mắc bệnh bạch tạng không? Bẩm sinh mắt cậu đã yếu, nếu cứ đọc sách ban đêm sẽ làm thị lực suy giảm." Khuynh Diễm nhíu mày khiển trách.

Mộ Ngôn yếu ớt cúi đầu, âm thanh vô cùng nhỏ: "Nhưng em... quá chậm... Nếu không dành... nhiều thời gian... học tập... thì sẽ... không theo kịp... mọi người."

Hắn cố gắng gấp đôi gấp ba mà vẫn không bằng người khác huơ tay một cái, nếu hắn lười biếng, thì hắn sẽ không đủ tư cách đến lớp nữa...

Khuynh Diễm nhạt giọng phân tích: "Đọc sách giúp cậu tăng tư duy, nhưng không thể giúp cậu tăng thực lực. Cách học này của cậu không hiệu quả."

Đây là thế giới pháp thuật, học lý thuyết là không đủ, mà quan trọng nhất là phải thực hành.

Mộ Ngôn cảm thấy mờ mịt, như con rùa nhỏ đáng thương chầm chậm ngẩng đầu, ngốc nghếch hỏi: "Vậy em... phải... làm sao?"

Khuynh Diễm đưa tay nâng hai bên má hắn, cười nói: "Ôm tôi một cái, tôi sẽ chỉ cậu."

Đã mấy ngày rồi đều không ôm ta, ta phải tranh thủ kiếm lợi mới được.

Mộ Ngôn thoáng ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng chầm chậm vươn tay tới...

Nhưng hắn còn chưa chạm vào Khuynh Diễm, thì cô đã kéo hắn ôm trọn trong lòng mình, sau đó vươn móng vuốt bóp bóp chiếc tai thỏ trên tóc hắn.

Mộ Ngôn bị bắt giữ rồi, muốn rụt người lại cũng không được, chỉ có thể kéo kéo tay cô: "Không được... nhéo em... buông em ra... nha."

Nhưng đại móng heo đã nắm được mục tiêu, dễ gì chịu buông bỏ?

Khuynh Diễm đánh trống lảng dời trọng tâm chú ý: "Tôi sẽ giúp cậu trở nên lợi hại, nhưng cậu phải ngoan ngoãn nghe lời, không được đọc sách buổi tối nữa."

Khả năng tập trung của Mộ Ngôn có hạn, vì bận tiếp thu nội dung cô nói, nên hắn quên luôn việc tai thỏ của mình đang bị sờ sờ.

Hắn từ từ đáp lời cô: "Nhưng như vậy... thì em... sẽ làm phiền... cô giáo."

Dường như tâm trạng Khuynh Diễm đang rất tốt, cô hào phóng nói: "Cô giáo chính là để bị học sinh nhỏ như cậu làm phiền."

Mộ Ngôn vẫn còn hơi ngập ngừng. Hắn chưa bao giờ đi học, nên mọi thứ cô dạy đều là nền tảng định hình tư duy hắn.

Cô giáo thật sự là để bị học sinh nhỏ làm phiền sao?



Mộ Ngôn vô cùng cẩn thận lên tiếng: "Vậy em... hỏi cô... từ vựng... có làm... cô khó chịu... không?"

"Không khó chịu." Hỏi một từ, ôm một cái, vô cùng thoải mái.

Hắc Khuyển: [...] Quá mệt mỏi rồi, có canh gà tâm linh nào cứu vớt tâm hồn của một hệ thống sắp lệch lạc tam quan không?



Từ sau khi Khuynh Diễm hứa sẽ giúp Mộ Ngôn, thì các học sinh ở trường Love and Light đều bắt đầu bước vào hình thức huấn luyện địa ngục.

Mỗi lần nghe đến cái tên Kadienne Granderi, chúng đều nắm tay nhau chạy té khói!

Nhưng căn bản là không thoát được.

Trước đây chỉ có môn Lịch sử Pháp thuật bị cô hành lên bờ xuống ruộng, còn hiện tại thì ngoài giờ vào lớp, chúng đều bị cô hành!

Nếu chúng bận học môn của các giáo viên khác, Khuynh Diễm sẽ không động đến chúng.

Nhưng chỉ cần tiết học kết thúc, thì chúng liền bị cô bắt đến bãi sau, cưỡng ép chơi trò truy tìm kho báu.

Phải chi chơi vui vẻ thì đâu ai nói gì, còn đằng này kho báu đâu không thấy, chỉ thấy bẫy rập trận pháp phù chú lời nguyền độc dược, giày vò chúng đến không ra hình dáng.

Kinh hãi nhất là... Mẹ nó còn có người sói!

Bà cô phù thủy còn nuôi người sói!

Kadienne Granderi chính là ác mộng của mọi học sinh!

Bây giờ mỗi khi học môn của các giáo viên khác, nhóm học sinh nhỏ đều rất chăm chỉ nghe giảng. Thậm chí khi hết tiết, chúng còn cầu xin giáo viên ở lại dạy thêm.

Bởi vì rời xa lớp học là bão tố!

Không phải Khuynh Diễm muốn hành mấy đứa nhỏ, mà là vì nhân tiện rèn luyện cho Mộ Ngôn, cô tận dụng thời gian trau dồi tập thể luôn.

Muốn giỏi ma pháp thì phải thực hành thường xuyên, nên cô mới để Radley đến chơi đuổi bắt với chúng.

Kỹ năng sinh tồn quan trọng nhất, chính là kế thứ ba mươi sáu, chạy là thượng sách.

Trước tiên rèn cho tụi nhỏ khả năng chạy trốn, tích lũy thật nhiều kinh nghiệm, sau này bước ra đời, đánh không lại thì chạy, đảm bảo không mất mạng.

Đây chính là chân lý giảng dạy của Khuynh Diễm.

Hắc Khuyển: [...]





"Dù là phù thủy hay pháp sư, muốn phát huy tối đa khả năng pháp thuật, thì trước hết phải xây dựng tốt tư tưởng chính mình." Khuynh Diễm đứng ở khuôn viên bãi sau, phẩy phẩy nhánh cây nói.

"Pháp thuật thì liên quan gì đến tư tưởng? Rốt cuộc ngươi có biết làm giáo viên không vậy?" Radley đứng ở cuối hàng chõ mõm nói leo lên.

"Câm miệng." Khuynh Diễm vừa dứt lời, miệng hắn lập tức bị khế ước thú nô làm dính chặt lại, trông như có mũi kim khâu qua.

Radley bưng miệng ưm ưm giãy giụa.

Nhóm học sinh nhỏ bé nhìn thấy, lập tức yếu ớt run run dựa vào nhau.

Đến con sói đáng sợ đó mà còn bị bà cô phù thủy khống chế, tụi mình làm sao vùng lên phản kháng đây?

Khuynh Diễm nhạt giọng tiếp tục nói: "Các em nên nhớ, không phải cứ đánh nhau vô tội vạ là sẽ trở nên lợi hại."

Hắc Khuyển: [!!!]

Ôi trời ơi!

Đây là lời mà kí chủ cuồng bạo lực của nó có thể phát biểu sao?

"Đương nhiên, nếu các em bị tên người chó kia rượt đuổi năm mười năm, chắc chắn sẽ trở thành nhân tài... chạy trốn." Khuynh Diễm vung vung nhánh cây: "Nhưng chỉ chạy là không đủ, hôm nay tôi sẽ bổ sung cho các em một thứ."

Nhóm học sinh nhỏ: "..."

Mỗi ngày tụi em bị tên người sói phát rồ đó đuổi giết còn chưa đủ sao?

Cô còn muốn bổ sung thêm thứ ma quỷ gì nữa?

"Ý chí." Khuynh Diễm nhìn xuống bên dưới hỏi: "Charles, em biết tại sao lại là ý chí không?"

Charles giờ đã không còn bất ngờ hay đau khổ nữa, hắn luôn trong tâm thế mình sẽ bị gọi tên bất cứ lúc nào.

Hắn dũng cảm đứng lên, nói: "Thưa cô giáo, em không biết."

"Chưa động não đã nói không biết, lát nữa ra sân chạy hai mươi vòng." Khuynh Diễm ngắn gọn đưa hình phạt.

Charles: "..." Nhưng vấn đề là dù có động não em cũng không...

"Em biết rồi, là ý chí sinh tồn!" Charles đột nhiên lóe sáng: "Khi một người bị dồn vào chỗ chết, họ sẽ bộc phát sức mạnh lớn nhất của mình."

Giống như hắn từ một tên không có não, bị cô gọi tên nhiều lần quá nên mạch não tự động thông suốt luôn!

Nhấn Mở Bình Luận