Tại không gian hệ thống, bốn bức tường trắng gay gắt đến làm người ngột ngạt.
Ánh sáng lập lòe nhấp nháy, màn hình lộc cộc hiện ra thông tin…
Người chơi: Khuynh Diễm
Số thứ tự: 33
Điểm tích lũy: 1.000.000 điểm
Vật phẩm: Không gian tùy thân
Dưới đất, một thiếu nữ đang ngồi dựa lưng vào tường, mái tóc đen dài tùy ý buông xõa sau lưng, một chân cô hơi cong lên, khuỷu tay hờ hững gác ngang đầu gối.
Vì cô hạ thấp mi mắt, nên không ai có thể nhìn thấy cảm xúc bên trong con ngươi cô. Tư thế lười nhác thờ ơ, nhưng quanh thân lại tỏa ra một cỗ âm u dị thường, sự đè nén nặng nề khiến người hít thở không thông.
[Thế giới vừa rồi sụp đổ, người chơi bị trừ 300.000 điểm.]
Âm thanh vang lên, nhưng không phải giọng trẻ con quen thuộc của Hắc Khuyển, mà là chất giọng máy móc cứng ngắc không có linh hồn: [1.000.000 điểm đáp ứng số điểm trở về thế giới thực, người chơi lựa chọn rời đi hay ở lại?]
Khuynh Diễm vẫn không ngẩng đầu, khóe môi cong lên nhạt nhẽo hỏi: "Mi là ai?"
[Hệ thống mặc định.] Đáp án chỉ vỏn vẹn vài từ, không dư thừa, không thân thiện.
Nó ngừng hai giây, sau đó đều đều lặp lại câu hỏi phía trên: [1.000.000 điểm đáp ứng số điểm trở về thế giới thực, người chơi lựa chọn rời đi hay ở lại?]
Khuynh Diễm im lặng duy trì tư thế, không có biểu hiện muốn phản hồi.
Căn phòng tĩnh mịch hồi lâu, hệ thống mặc định chủ động cung cấp thêm thông tin: [Nếu chọn rời đi, đồng nghĩa vĩnh viễn từ bỏ vị trí Nhiệm Vụ Giả, không thể quay lại thế giới ảo.]
[Nếu chọn tiếp tục làm nhiệm vụ, cần ký kết khế ước mới, đôi bên đồng chấp thuận.]
Khuynh Diễm nghe thấy lời này, con ngươi thất thần liền hơi chuyển động. Khế ước mới?
Đôi bên đồng chấp thuận?
Trước đây, vì cô vừa xuyên vào bộ máy thế giới ảo, sức mạnh bị suy giảm, nên mới tạo cơ hội cho Hắc Khuyển cưỡng ép cô ký kết khế ước.
Nhưng cũng chính vì cưỡng ép, nên mối liên hệ giữa cô và nó không bền chặt.
Chỉ cần cô hồi phục lực lượng, nó liền mất khả năng khống chế cô.
Còn khế ước đồng thuận thì khác.
Nếu cô tự nguyện chấp nhận, về sau chẳng những không thể đơn phương hủy bỏ, mà còn phải chia một nửa sức mạnh cho đối tượng ký kết cùng cô.
Đồng sinh đồng tử, không được phản bội!
Nói cách khác, chính là trao cho kẻ khác quyền kiểm soát sự tự do của cô.
Tích tích tích!
Tích tích tích!
Tích tích tích!
Tín hiệu dồn dập kêu vang, âm thanh báo động khẩn cấp tạo áp lực hối thúc: [Cập nhật thông tin từ tổng bộ, hồn phách nhân vật mục tiêu có nguy cơ bị phân tán.]
Khuynh Diễm lập tức ngẩng đầu, đồng tử lóe qua huyết sắc cùng sát khí nồng đậm: "Các ngươi đã làm gì hắn?"
[Nhân vật mục tiêu chuyển linh hồn lực cho người chơi số 33, thể trạng suy yếu, hồn phách tự phân tán, không ai tác động.] Chất giọng máy móc lạnh lẽo tường thuật.
Khuynh Diễm không nhịn được nhíu mày. Tịch Dạ chuyển linh hồn lực cho cô?
Việc này diễn ra khi nào?
Chẳng lẽ là… Thời điểm ở cánh đồng nho!
Chỉ có thể là lúc đó, vậy nên hơi thở kia mới quen thuộc như vậy!
Hắn lại còn có bản lĩnh che giấu cô?
Khuynh Diễm thoạt tiên là nghi ngờ, sau đó dần cảm thấy đầu ẩn ẩn đau. Tiểu ăn vạ ngốc nghếch này, không thể làm cô bớt phiền lòng được.
Đang yên đang lành lại đi chuyển linh hồn lực cho cô làm gì? Cuối cùng hắn gặp nguy hiểm, người giải quyết còn không phải là cô sao?
Ăn vạ ăn vạ, không bao giờ ngừng ăn vạ!
Lần sau gặp hắn, nhất định phải đè xuống dạy dỗ một trận!
Khuynh Diễm âm thầm hùng hổ vài câu, sau đó liền quay về tập trung vào chính sự.
Hệ thống mặc định này cố ý cho cô biết việc Tịch Dạ gặp nguy hiểm, chứng tỏ kẻ đứng sau muốn cô thỏa hiệp ký khế ước đồng thuận.
Một khi ký kết, cô sẽ bị bọn họ quản thúc, hoàn toàn đánh mất quyền tự chủ.
Nhưng an nguy của Tịch Dạ còn chưa xác định, nếu lúc này cô từ bỏ hắn, chọn trở về thế giới thực, vậy thì…
Khuynh Diễm thất thần nhìn bức tường ở đối diện, dưới đáy mắt tĩnh lặng sâu thẳm là sóng ngầm mãnh liệt giằng co.
Hệ thống lần nữa rập khuôn lặp lại câu hỏi: [1.000.000 điểm đáp ứng số điểm trở về thế giới thực, người chơi lựa chọn rời đi hay ở lại?]
——
Một loài hoa kỳ lạ.
Cánh hoa đỏ thắm nhưng trong suốt, như giọt máu đọng lại thành khối chất lỏng tinh tế, hòa mình theo hơi thở của gió đêm.
Nhụy hoa là ba đốm lửa phân nhánh từ điểm trung tâm, dập dìu nhảy múa giữa không trung hư ảo.
Những kẻ tồn tại ở nơi đây đều biết, tên của nó là U Mặc.
Giống loài chỉ mọc giữa cõi chết, được nuôi dưỡng bằng hơi thở tử vong và tà khí của quỷ.
Nhưng ma quỷ lại không thể đến gần U Mặc, bởi nếu không cẩn thận, thì toàn bộ hồn phách đều sẽ bị nó cắn nuốt!
Loài hoa có vẻ ngoài mỹ lệ rực rỡ này, còn tàn độc hơn cả quỷ dữ!
Dưới bầu trời đen kịt nặng nề, chẳng thể tìm thấy nửa tia sáng của nguyệt quang tinh tú, mà chỉ có những đóa U Mặc đang thi nhau nở rộ.
Chúng mọc trải dài trên khoảng đất rộng, bao quanh một căn nhà gỗ ba tầng. Nhụy hoa rực lửa là thứ duy nhất tỏa ra ánh sáng chiếu rọi nơi đây, nhưng sắc đỏ của nó chỉ mang đến cảm giác mông lung hư ảo.
Trên chiếc giường đối diện cửa sổ, chăn nệm nhô cao chậm chạp chuyển động.
Một đôi chân trắng ngần đặt xuống sàn nhà, ngón tay thon dài tỉ mỉ buộc lại mái tóc chạm ngang thắt lưng, sợi tóc đen óng ánh như suối thác mềm mại xinh đẹp, khẽ uốn lượn nơi đầu vai thanh mảnh của thiếu nữ.
Cô mặc bộ váy ngủ dài đến cổ chân, lụa đỏ tùy ý lay động theo từng bước đi chậm rãi.
Đôi mắt cô tĩnh lặng như u linh vô hồn, đồng tử mang màu huyết sắc tựa viên hồng ngọc trân quý được ướp trong tà khí và tử vong.
Đặc biệt là làn da của cô, trắng đến mức làm người ta cảm thấy cổ quái. Ấn ký đỏ sẫm khắc họa đóa U Mặc ngay giữa mi tâm, dung mạo diễm lệ sắc sảo nhưng lại áp bức khiến chẳng kẻ nào dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Thay vì ngưỡng mộ mê luyến, họ càng sợ sẽ chọc giận chủ nhân của dung mạo này.
Thiếu nữ nhấc chân đi đến bên cửa sổ, phóng tầm mắt hướng ra cánh đồng hoa trải dài bất tận, nụ cười hờ hững treo lên khóe môi.
Bách Linh Giới, các ngươi nên mở tiệc chào đón ta trở về.