Diêm Túc vừa kết thúc cuộc gọi với viện trưởng, liền phát hiện bên cạnh có cặp mắt sáng như hai bóng đèn pha đang nhìn chằm chằm mình.
Người quan sát hắn không phải ai khác, mà chính là trợ lý.
Diêm Túc khựng lại hai giây, sau đó nhiệt độ toát ra quanh thân liền hạ xuống cực thấp, biểu hiện âm u bất mãn như đang nổi giận.
Trợ lý nhanh chóng thu lại hai bóng đèn pha, "khụ" một tiếng tỏ vẻ mình chỉ là hình nộm công cụ đọc tài liệu, mình không nghe thấy bất cứ thứ gì cả.
Làm việc cho Diêm tổng nhiều năm, hắn đã sớm biết rõ tính tình ngài, mỗi lần ngài hung lên, nhìn thì đáng sợ nhưng thật ra ngài... chột dạ thôi.
Chột dạ vì vừa đập tiền cho Kiều tiểu thư đó!
Diêm Túc nghiêm mặt, trầm giọng giải thích: "Tôi chỉ muốn Kiều Khuynh Diễm sớm hồi phục, để điều tra sự việc trước đây."
Trợ lý lời ít ý nhiều gật gật đầu: "Vâng, tôi hiểu." Mọi người đều hiểu, chính bản thân ngài cũng hiểu, cần gì phải lừa mình dối người?
Viện trưởng gọi điện than phiền với ngài, ngài đến nửa câu cũng không trách mắng Kiều tiểu thư, vừa ra tay đã trực tiếp đập tiền xuống!
Thái độ này có khác gì bao che cho con không?
Ngài chính là tiếp tay làm ác, tạo điều kiện cho cô ấy lộng hành náo chết bác sĩ ở Ánh Dương.
Ai, đúng là thói đời ngang ngược, đạo đức luân tang, người có tiền là chân lý!
Diêm Túc chợt nhíu mày nhìn ra ngoài cửa xe, đôi mắt dưới lớp mặt nạ ẩn hiện ngờ vực.
Hắn giơ tay chỉ về phía trước, xác nhận hỏi: "Cậu có nhìn thấy đằng kia là gì không?" Chẳng lẽ hắn làm việc vất vả quá nên hoa mắt sinh ảo giác?
Trợ lý đang trong quá trình bổ não, thất thần trả lời: "Tôi thấy, Kiều tiểu thư đang trèo tường... Cái gì?! Diêm tổng! Kiều tiểu thư đang trèo tường vào biệt thự của ngài!"
Mà trọng tâm là tay cô ấy còn đang bó bột!
Cô ấy không sợ ngã xuống là cúng luôn cánh tay hả?
Diêm Túc nhíu mày giục tài xế: "Nhanh, lái xe qua đó."
Trong góc khuất của cổng rào, thiếu nữ đang bám vào chiếc thang leo lên.
Tạm thời cô chỉ có một cánh tay lành lặn, trèo cao thế kia đã rất nguy hiểm. Vậy mà bên cánh tay bó bột, cô còn treo lủng lẳng một chiếc túi nhỏ.
Nhìn cô vừa leo vừa giữ đồ vật thăng bằng, thân thể lắc lư chênh vênh, ai cũng cảm thấy sợ đến nhịp tim đập mạnh.
Đáy lòng Diêm Túc không hiểu sao vừa tức giận vừa sốt ruột. Nhưng khi đến nơi, âm thanh hắn lại rất nhẹ nhàng, nghe như dỗ dành nhiều hơn là trách mắng.
"Kiều Khuynh Diễm, đừng leo nữa, xuống đây."
Hắn không dám nói to tiếng, vì những người làm chuyện trộm gà bắt chó rất dễ giật mình, hắn sợ dọa cô té ngã.
Chờ lát nữa cô xuống rồi, thì biết tay hắn!
Khuynh Diễm quay đầu, vừa nhìn thấy tiểu ăn vạ đang ngồi trong xe, cô liền vô cùng tự nhiên cười hỏi: "Thật trùng hợp, sao anh lại ở đây?"
Diêm Túc: "..." Trùng hợp cái gì, đây rõ ràng là cổng rào nhà tôi.
Cô lại còn dám hỏi tại sao tôi ở đây?
Khuynh Diễm hai ba bước nhảy vọt xuống, hành động không chút tiết chế của cô khiến gân xanh trên trán Diêm Túc giật mạnh: "Cẩn thận! Té ngã thì làm sao!"
"Không té ngã, đừng lo." Thiếu nữ an ổn đứng trên mặt đất, mỉm cười trấn an.
Diêm Túc mất tự nhiên nhíu nhíu mày. Ai lo cho cô?
Tôi chỉ nghĩ... nếu cô bị thương, tôi sẽ phải tốn tiền đóng thêm viện phí.
Đúng vậy, tôi đang sợ tổn thất tài chính thôi, chứ tại sao tôi phải lo cho cô?
Khuynh Diễm bước tới bên xe, chuyền chiếc túi trên tay qua cửa sổ: "Cho anh."
"Đây là cái gì?" Diêm Túc cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn đưa tay ra nhận.
"Bánh kem." Khuynh Diễm dừng một chút, bổ sung: "Rất ngọt. Tôi nghĩ anh sẽ thích."
Diêm Túc dường như ngỡ ngàng, bàn tay cầm chiếc hộp cũng vô thức siết lại.
"Tôi về bệnh viện đây."
"Khoan đã! Cô đến chỉ để đưa thứ này cho tôi sao?" Diêm Túc nhanh chóng gọi với theo hỏi.
"Ừ." Lẽ ra mi phải ôm ôm trả công ta, nhưng ta biết chắc mi không chịu làm.
Cứ ghi nợ ở đó, chờ sau này ta lừa được mi về nhà, ta liền ôm chết mi!
Diêm Túc nhìn túi bánh nhỏ trên tay, cảm giác xao động quen thuộc lại lần nữa lan ra dưới đáy lòng.
Trong nhận thức của hắn, Khuynh Diễm chỉ là một bệnh nhân tâm lý không khỏe mạnh, suy nghĩ đôi lúc sẽ khuyết thiếu, chịu nhiều thiệt thòi hơn những người bình thường.
Vì vậy, khi nhìn thấy cô từ xa chạy đến chỉ để tặng bánh kem cho hắn, cảm giác này giống như được một đứa bé đơn thuần tặng viên kẹo nhỏ. Tuy món quà không đắt giá, nhưng người trao đi lại rất thật lòng mà chẳng hề vụ lợi toan tính.
Làm người nhận quà như hắn, cảm thấy... ấm áp.
Diêm Túc đè nén suy nghĩ, giọng nói cố tỏ ra lạnh lùng: "Khuya rồi, cô vào biệt thự ngủ đi, sáng mai tôi cho người đưa cô về."
Khuynh Diễm ngạc nhiên chớp chớp mắt.
Hôm nay tiểu ăn vạ còn chủ động mời ta vào nhà ngủ?
Xem ra hắn rất thích bánh kem, ta chỉ cần mua thêm vài cái nữa, vậy là lần tới hắn liền sẽ mời ta vào phòng ngủ!
Lang Tinh: [...] Mỗi ngày đều khai phá được một chân trời mới về người chơi số 33.
—
Khuynh Diễm chống cằm ngồi bên bàn, chăm chú nhìn người đàn ông đang thái rau củ trong bếp.
Ngón tay thon dài ưu nhã chuyển động, khiến người ta có cảm tưởng như đồ vật trên tay hắn là tác phẩm nghệ thuật quý giá, còn hắn là nghệ nhân đang điêu khắc bằng cả tâm huyết mình. Mỗi một động tác của hắn, đều khiến cô thấy cảnh đẹp ý vui.
Chỉ là... trên tay hắn có một vết bỏng rất đáng sợ, gần như phá hỏng mọi mỹ quan. Bọn họ còn nói, khuôn mặt hắn cũng bị lửa hủy hoại rồi.
Người theo chủ nghĩa tôn sùng cái đẹp như Khuynh Diễm, lần đầu tiên cảm thấy... thật ra không đẹp cũng chẳng sao.
Chỉ cần là linh hồn Tịch Dạ, thì dù dáng vẻ hắn trông thế nào, hắn đều là tiểu ăn vạ của cô.
Mọi thứ thuộc về tiểu ăn vạ, đều là tốt đẹp nhất.
Diêm Túc cảm nhận được thiếu nữ bên kia vẫn luôn nhìn mình, chuyện này làm hắn rất mất tự nhiên.
Hắn kín đáo lắc lắc đầu, nghiêm khắc nhắc nhở bản thân.
Lấy kinh nghiệm bao nhiêu năm làm tổng tài, thuyết trình bao nhiêu dự án, bàn hợp đồng với bao nhiêu đối tác, hắn còn chưa từng run rẩy bối rối.
Bây giờ chẳng qua chỉ là lúc nấu ăn có người ngồi bên cạnh, một mình Kiều Khuynh Diễm thì có là gì? Cô đâu đáng sợ bằng hàng loạt cổ đông và đối thủ thương trường giương ánh mắt sắc bén tới hắn.
Đúng!
Không việc gì phải căng thẳng cả!
Nhưng sự thật là Diêm Túc vẫn thấy căng thẳng.
Quãng thời gian nấu bữa ăn này, còn ngạt thở hơn lần đầu tiên hắn đi thuyết trình dự án.
Nhân cách thứ hai của Kiều Khuynh Diễm chắc chắn là khắc tinh của hắn!
Nhưng chẳng bao lâu sau, vị trí của cả hai liền đảo ngược, người mở to mắt nhìn chằm chằm người còn lại đã biến thành Diêm Túc.
Hai món mặn, một món canh, cùng bánh kem nhỏ được đặt ngay ngắn trên bàn.
Từ lúc Khuynh Diễm bắt đầu động đũa đến khi cô nuốt xuống thức ăn, mỗi một biểu cảm của cô đều được thu vào mắt Diêm Túc.
Hắn mím mím môi, làm như bâng quơ hỏi: "Có ngon không?"
Khuynh Diễm không do dự gật đầu. Thức ăn của tiểu ăn vạ luôn đẹp nhất!
Diêm Túc được công nhận, cơ mặt chậm rãi giãn ra, âm thanh cũng vô thức trở nên nhẹ nhàng: "Vậy ăn nhiều một chút."
Khuynh Diễm nhìn qua chiếc bát trống không của hắn: "Sao anh không ăn?"
"Tôi ăn ở công ty rồi." Hơn nữa chỉ cần nhìn cô ăn, tôi liền cảm thấy rất vui...
Diêm Túc chợt khựng lại trước suy nghĩ bộc phát của mình, sau đó khuôn mặt lập tức nghiêm trọng lên.
Vui cái gì mà vui chứ!
Tôi không vui!
Một chút cũng không hề vui!
Nửa đêm nửa hôm còn phải vào bếp nấu ăn, tôi đang rất bực bội đó! Thấy chân mày tôi nhíu chặt luôn không!