Bùi Cẩn khập khiễng bước ra khỏi toilet, lê tấm thân tàn tiến đến giường bệnh. Chợt hắn khựng lại, ánh mắt thoáng hiện tia cảnh giác.
"Tiểu Diễm đến thăm anh sao?"
"Còn sống à?" Khuynh Diễm tựa vào tường, nhoẻn miệng cười.
"Tiểu Diễm yên tâm, mạng anh rất lớn."
"Sống lâu mới tốt." Khuynh Diễm cong khóe môi, xinh đẹp như đóa hoa đang nở rộ.
Bùi Cẩn: "..." Đóa hoa nở rộ cái rắm! Cô ta cười như muốn ăn tươi nuốt sống hắn thế kia!
Đột nhiên có một loại linh cảm bất an...
"Bùi đại thiếu gia có tình cảm rất sâu nặng với bệnh viện nhỉ?" Khuynh Diễm nhướng mày, mở ra hình thức nói lời gợi đòn: "Nằm viện thành nghiện sao?"
"Muốn làm bác sĩ giỏi, trước hết phải làm bệnh nhân tốt, anh là đang học cách có tâm với nghề." Bùi Cẩn mặt dày đáp trả.
"Ồ." Khuynh Diễm gật gù: "Trùng hợp thật đấy, tiểu nha đầu thiện lương tôi hôm nay đại phát thiện tâm, ban phát phước lành cho anh vậy."
Bùi Cẩn: "..." Tiểu nha đầu? Thiện lương?
Nữ nhân này đang nói gì hắn không hiểu, không phải cô ta có bệnh chứ?
Nhưng rất nhanh Bùi Cẩn liền biết Khuynh Diễm không chỉ có bệnh, mà còn là bệnh điên thời kỳ cuối. Có người bình thường nào lại ngang nhiên đến bệnh viện đánh đập bệnh nhân không?
Hắn không phải là bệnh nhân hạng xoàng đâu, hắn là đại thiếu gia nhà họ Bùi quyền thế đầy trời đấy!
Quan trọng là hắn còn đang bị thương rất nặng đây này!
Hắn đã làm gì đâu chứ? Hắn chỉ bịa chuyện nói xấu nữ nhân này vài câu, đưa thêm mấy tấm ảnh cô ta giao du với nam nhân khác.
Vậy mà cái tên luôn một mực trốn trong biệt thự kia, lại đột nhiên phát điên lao ra đánh hắn.
Trong lúc sợ hãi hắn chỉ phản kháng vài cái mà thôi, tên khủng bố đó suýt chút nữa thì giết chết hắn rồi đấy! Vậy mà nữ nhân này còn đến hỏi tội hắn!
Bùi Cẩn uất ức. Hắn cũng đâu hại tới ai, hắn chỉ làm nhiệm vụ thôi mà. Ai biết được đối tượng mục tiêu lại là một bà điên!
Khuynh Diễm đánh đến mỏi tay thì dừng lại, liếc nhìn Bùi Cẩn.
Xấu như thế, hạ thấp đẳng cấp đánh người của cô.
Gương mặt Bùi Cẩn đầy vết xanh tím, mắt bầm một mảng lớn, cắn răng cười: "Tiểu Diễm không sợ anh kiện các em à?"
"Không được cười." Khuynh Diễm thẳng chân đá Bùi Cẩn: "Quá xấu! Ghê tởm!"
Bùi Cẩn: "..." Xấu? Đây là lỗi của hắn sao? Hắn là bị đánh mà thành đó!
Cô ta không thích hắn cười, hắn sẽ cười ghê tởm chết cô ta. Ha ha ha!
Bùi Cẩn ngoác miệng cười, Khuynh Diễm giơ chân đá.
Bùi Cẩn tiếp tục cười, Khuynh Diễm tiếp tục đá.
Bùi Cẩn không chịu thua nén đau mỉm cười, Khuynh Diễm tìm một chỗ ngồi xuống để đỡ mỏi chân, thô bạo đá.
Bùi Cẩn nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Khuynh Diễm, cứ như cô có thể ngồi đây chơi đùa tới thiên thu bất tận... Hắn rùng mình, không cười nổi nữa.
Nữ nhân này đánh rất đau!
Vết thương trên mặt Bùi Cẩn là do Tần Ưu gây ra, không phải Khuynh Diễm. Cô đánh cả người nhưng không đánh mặt, quá xấu sẽ không có hứng đánh tiếp.
Chỉ là, nhìn thái độ Bùi Cẩn thèm đòn như thế, từ chối hắn thì thật không có lương tâm, nên cô mới dành thời gian đánh hắn vài cái.
Tiểu nha đầu thiện lương tốt tính, cũng là bất đắc dĩ thôi.
Hệ Thống: \[...\] Kí chủ lại diễn trò, tất cả lí do đều là bịa đặt, còn là loại bịa đặt hết sức nhảm nhí!
Khuynh Diễm thấy Bùi Cẩn ngừng cười, vui vẻ đá hắn thêm một cái.
Bùi Cẩn: "..." Hắn có cười nữa đâu!
Khuynh Diễm nhoẻn miệng, chậm rãi nói: "Anh thì sao? Bôi nhọ danh dự nhân phẩm của thiếu nữ ngây thơ mới lớn, khiến tôi tổn thương sâu sắc về mặt thể xác và tinh thần, pháp luật tuyệt không dung thứ cho loại người như anh."
Bùi Cẩn: "! ! !" Ai mới là người tổn thương!!
"Camera chất lượng, cực kỳ sắc nét."
Khuynh Diễm điểm ngón tay lên màn hình điện thoại, mở ra đoạn phim Bùi Cẩn đưa tập tài liệu cho Tần Ưu.
Bùi Cẩn lại còn chủ động rút ra thứ bên trong, phóng to lên sẽ thấy rõ đó là tấm ảnh Khuynh Diễm thân mật với người đàn ông xa lạ.
Ảnh ghép này kỹ xảo rất tốt, nếu không phải có ký ức của nguyên chủ, Khuynh Diễm cũng suýt tự nghi ngờ chính mình.
Nhưng kỹ xảo tốt đến đâu, cũng chỉ đủ để lừa gạt mắt thường, mang đến bộ phận giám định lại là một chuyện khác.
"À mà, anh muốn kiện tôi, có chứng cứ không nhỉ?" Khuynh Diễm nhếch môi, giữa hai đầu lông mày mang theo kiêu ngạo khiêu khích.
Bùi Cẩn: "..."
Chắc chắn là đứa con gái này đã xóa sạch đoạn ghi hình Tần Ưu đánh hắn!
Ai bảo camera thuộc phạm vi biệt thự của cô ta chứ, bố khỉ!
Nhìn Khuynh Diễm nâng cằm nghênh ngang, Bùi Cẩn có một loại cảm giác, nếu hắn ngụy tạo chứng cứ, người cuối cùng chịu trừng phạt sẽ là hắn.
Bùi Cẩn híp mắt suy tính, bỏ qua chuyện hắn bị đánh. Cô ta đến tìm hắn tính sổ, có phải kế hoạch của hắn đã thành công không?
"Chúng ta thân thiết từ nhỏ, vui đùa một chút thôi mà, cần gì kiện cáo mất đi tình nghĩa." Bùi Cẩn thử thăm dò: "Chỉ là, Tiểu Ưu không quá thích ứng, thằng bé không gây rắc rối gì cho Tiểu Diễm chứ?"
"Hắn quả thật có chút không thích ứng..." Khuynh Diễm kéo dài giọng nói.
Bùi Cẩn cong khóe môi.
"... Nếu không thì sao lại tùy tiện giao lưu với cặn bã nhân mô cẩu dạng\* chứ?" Khuynh Diễm mỉm cười bổ sung trọn vẹn câu nói, lại khoe khoang đưa tay khoát khoát.
"Nhưng không sao, trẻ nhỏ dễ dạy, từ từ uốn nắn."
\*Nhân mô cẩu dạng: Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, chỉ người trông nghiêm túc nhưng bụng dạ đầy mưu tính dối trá.
Bùi Cẩn: "..." Nữ nhân này đang mắng hắn? Cô ta dám mắng hắn là chó!!
"Tiểu Diễm, cha mẹ em không dạy dỗ em sao? Một cô gái thanh nhã nên nói lời hay ý đẹp, phép tắc cơ bản này em cũng không biết?"
Bùi Cẩn nằm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Khuynh Diễm đang ngạo nghễ gác chân trên ghế. Hắn cắn chặt răng, đè nén cơn giận bùng nổ trong lòng.
Bùi cẩn không gọi 'bác Sở' như mọi khi, mà gọi là 'cha mẹ cô', Khuynh Diễm hơi nhướng mày.
"Chó không hiểu tiếng người."
"Vậy Tiểu Diễm nói tiếng chó sao?"
Khuynh Diễm tặc lưỡi tiếc nuối: "Ta dùng tiếng người cảm hóa nó, chó rất cảm động, nhưng không bằng chó sẽ không hiểu được thành ý của ta."
Mi nghĩ mi so được với chó sao? Mắng mi là chó sẽ sỉ nhục chó con nhà người ta!
Bùi Cẩn: "..." Hắn muốn lập tức bóp chết nữ nhân này!!
Bình tĩnh, bình tĩnh! Không được đánh mất chuyên nghiệp của Nhiệm Vụ Giả hàng đầu!