Sân trường đông đúc, đánh người là không thể nào, nhưng mà lòng Khuynh Diễm đang rất bức bối...
"Sở Khuynh Diễm, trở về lớp của cô đi." Bùi Lâm khó chịu, giọng nói lạnh băng. Sao bảo bối nhà hắn lại yêu thích âm hồn bất tán này chứ?
Đuôi lông mày Khuynh Diễm nhếch lên.
Nam chính đại nhân ra lệnh cho cô?
Được thôi!
"Tiểu Trư, nghe nói cậu cùng lão Bành giao lưu giải trí cả đêm. Cảm giác không tồi chứ?"
Bùi Lâm trừng mắt nhìn Khuynh Diễm. Sao cô lại biết chuyện này? Cả đời hắn không bao giờ muốn nhớ lại cảnh tượng tối hôm đó. Thật kinh tởm!
Bùi Lâm lạnh lùng: "Cô biết?" Lẽ nào người bẫy hắn là cô?
"Bùi Cẩn quỳ trước biệt thự của tôi, cầu xin tôi đi cứu cậu. Nhưng biết làm sao được, tiểu nha đầu tôi tay yếu chân mềm, chỉ đành lòng đi ngủ, chờ ngày thắp cho cậu nén hương."
Bùi Lâm: "..." Thắp cái đầu cô!
Nhưng mà...
"Bùi Cẩn? Anh ấy biết?" Bùi Lâm nghi hoặc.
"Bùi Cẩn không đến cứu cậu?" Khuynh Diễm khoa trương bất ngờ: "Tiểu Trư, không phải cậu đã cùng lão Bành..."
"Không! Có!" Bùi Lâm nghiến từng chữ qua kẽ răng.
"Thiếu niên như cậu trải qua chuyện này cũng thật không dễ dàng, chậc chậc... đáng thương cho một đóa hoa cúc yêu kiều."
Bùi Lâm: "..." Hoa, hoa cúc?! Hắn muốn bóp chết âm hồn bất tán này!!!
Linh Lan nhìn Khuynh Diễm, rồi lại nhìn Bùi Lâm, sắc mặt hiện lên lo lắng: "Bùi Lâm, cậu gặp chuyện gì sao?"
"Một chuyện rất khủng khiếp." Khuynh Diễm tốt bụng trả lời.
"Chuyện gì thế Tiểu Diễm?" Linh Lan lại càng lo lắng hơn.
"Tiểu Trư và..."
"Sở Khuynh Diễm, cô đủ chưa?" Bùi Lâm bùng nổ, hắn không lạnh lùng nổi nữa rồi. Đứa con gái này có thù với hắn sao?
"Chưa." Khuynh Diễm thành thật. Ta đang bực, ai bảo mi nhào đến?
Bùi Lâm co giật khóe miệng. Đó không phải là câu để hỏi, cô lại có thể thật sự trả lời!
Khuynh Diễm đột nhiên đổi giọng: "Muốn biết ai tính kế cậu không?"
Bùi Lâm nheo mắt cảnh giác: "Cô biết?"
"Người có thể trùng hợp đến cứu, cậu không thắc mắc à?" Trí thông minh của nam chính quá thấp. Đánh giá kém! Nữ chính nên thuộc về ta!
"Ý cô là..." Tần Như Mộng?
Quả thật hắn đã từng nghi ngờ Tần Như Mộng, nhưng điều tra lại không có chứng cứ.
Cô ta một mực khẳng định bản thân chỉ là học sinh, không có bản lĩnh bắt tay với thế lực lớn như lão Bành. Hắn thấy lời này khá hợp lý, nên đã buông bỏ nghi ngờ.
Tần Như Mộng thích Bùi Lâm, trước nay hắn luôn cự tuyệt, nhưng tối hôm đó hắn bị bắt cóc, là do Tần Như Mộng đến cứu.
Giờ hắn nợ ân tình, bị đeo bám đến chán ghét cũng không thể nặng lời. Hôm trước còn làm Linh Lan hiểu lầm, hắn giải thích dỗ dành suýt nữa phát điên.
Gần đây Tần gia trôi qua không tốt lắm, Tần Như Mộng cầu xin Bùi gia giúp đỡ.
Hắn dựa vào chuyện này đưa ra điều kiện, yêu cầu cô ta không được đeo bám hắn, hai ngày nay mới tìm lại được thanh tĩnh.
Nhưng Sở Khuynh Diễm là người thế nào? Thật giả lẫn lộn, điên đảo thị phi, không thể tùy tiện tin tưởng.
"Tại sao tôi phải tin cô? Có chứng cứ không?" Bùi Lâm cảnh giác.
"Chứng cứ gì? Tôi vui thì nói thế thôi, cậu tin hay không mặc xác cậu." Khuynh Diễm vô trách nhiệm đáp.
"..." Vui thì nói? Thái độ như vậy, rốt cuộc là thật hay giả?
"Thân là nam chính... khụ, nam nhân, nên phóng tầm mắt ra xa. Nhắc mới nhớ, sao ngày đó người Bùi gia không đến cứu cậu nhỉ?"
Đáy lòng Bùi Lâm trầm xuống, nghi hoặc càng sâu.
Khuynh Diễm mỉm cười, phất tay: "Khởi động não đi, đầu cũng không phải để trưng."
Bùi Lâm: "..." Đứa con gái này chắc chắn có thù mười tám đời với hắn!
Khuynh Diễm kéo tay Tần Ưu rời đi, hay nói đúng hơn là cô bước đi, Tần Ưu nắm tay cô nhanh chân chạy theo phía sau.
Lúc đi ngang qua Linh Lan, Khuynh Diễm cười cười, nhỏ giọng nói: "Hắn không có việc gì."
Trái tim đang treo lơ lửng của Linh Lan lập tức bình tĩnh lại. Cô cũng không rõ tại sao, chỉ là khi nhìn đến nụ cười của Khuynh Diễm, cô thấy mình như được xoa dịu.
Linh Lan nắm tay Bùi Lâm, mỉm cười an ủi hắn.
Bùi Lâm hơi giật mình, bảo bối chưa bao giờ chủ động như thế. Xem ra bị bắt cóc cũng có chỗ tốt!
Chỉ là... chuyện này có lẽ không đơn giản như hắn nghĩ.
—
Khuynh Diễm đào góc tường nhà người khác xong, liền vui vẻ vào lớp.
Ánh mắt bạn học nhìn cô và Tần Ưu đầy săm soi dò xét.
Tần Ưu trốn học một thời gian, sau đó Khuynh Diễm cũng không đến trường. Hiện tại hai người cùng nhau quay lại, còn tay nắm tay lộ liễu thế này.
Chắc chắn là nam thần của bọn họ bị ác nữ Sở Khuynh Diễm cưỡng ép nên đã sợ hãi lẩn trốn.
Ai ngờ ác nữ không buông tha, đuổi đến tận hang ổ người ta.
Sau một thời gian bắt nhốt ép buộc, các loại chơi đùa phòng tối... nam thần đã không còn sức lực phản kháng, cắn răng thuận theo ác nữ.
Nhìn ánh mắt nam thần mà xem, ngày đầu đến lớp oai phong lẫm liệt bao nhiêu, hiện tại lại yếu ớt nhu thuận ngồi gỡ vỏ kẹo, rồi còn đút cho ác nữ bên cạnh.
Học sinh bọn họ thật không dám nghĩ nữa. Thế lực tàn ác phải bị trừng phạt!!
Kết quả là vào giờ ra chơi, Khuynh Diễm nhìn thấy cô và Tần Ưu xuất hiện trên mục tin nóng của diễn đàn trường.
Nội dung đặc sắc phong phú, giọng văn mạnh mẽ thuyết phục, trí tưởng tượng bay xa vời vợi.
"Đại tỷ, cần gỡ không?" Lương Khải chỉ chỉ điện thoại.
"Không cần." Ta đẹp như vậy, gỡ làm gì? Lâu rồi mới được lên hot search ao làng, phải trân trọng.
Lương Khải sớm đã đoán được câu trả lời, hắn cũng chỉ hỏi cho có lệ mà thôi.