Tần Lĩnh đắc ý đứng ngoài cổng, chờ Tần Ưu đến cúi người mời ông ta vào.
Nghe nói con nhóc họ Sở kia rất thích Tần Ưu, ông ta là cha hắn, con nhóc đó còn không khúm núm lấy lòng sao?
Tần Lĩnh cả người lâng lâng, ông ta sẽ bảo Tần Ưu dụ dỗ con nhóc nhà họ Sở, sau đó cướp đoạt tài sản Sở gia.
Phụ nữ đều ngu ngốc như thế, chỉ biết mù quáng tin tưởng, ông ta thành công lừa gạt Liễu Thanh, còn sợ không trị nổi một con nhóc sao?
Tần Lĩnh đang bay bổng trên mây, chợt nhìn thấy vệ sĩ lù lù đi ra cửa. Ban nãy người này tuy lạnh lùng nhưng vẫn lễ phép, hiện tại hình như có gì đó không đúng.
Khí thế kia, cứ như... chuẩn bị đánh người?
Tần Lĩnh còn chưa nghi hoặc xong, đã bị vệ sĩ kéo đến một nơi vắng vẻ đánh cho tơi bời.
Mở mắt ra phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện.
Ông ta vừa tỉnh lại, y tá liền tiến vào đòi nộp viện phí, nhìn một dãy số không trên hóa đơn, Tần Lĩnh kinh hãi há hốc mồm.
Nằm ở bệnh viện quốc tế, lại vào phòng VIP cao cấp, hiện tại công ty đang rất khó khăn, làm sao ông ta đành lòng chi nhiều tiền như thế? Tần Ưu đứa con hoang chết tiệt, lại dám chơi ông ta!
Y tá nhìn khuôn mặt méo xệch của Tần Lĩnh, đáy lòng không khỏi khinh thường. Không có tiền thì vào đây làm gì?
Nếu không phải thấy người kia ăn mặc sang trọng, nói mình là vệ sĩ của Tần Lĩnh, còn nộp trước một phần phí nhập viện, thì bệnh viện tuyệt đối không nhận ông ta vào. Nhắc mới nhớ, vệ sĩ kia đi đâu rồi nhỉ?
Vệ sĩ phù phù trốn đi từ cổng sau, hù chết hắn! Suýt chút nữa bị bắt lại ăn vạ rồi!
–
Lúc này ở biệt thự, Tần Ưu nấu cơm xong, gọi Khuynh Diễm vào ăn.
Hắn vừa xới cơm cho Khuynh Diễm, lại vừa hỏi: "Lúc nãy có ai đến sao?"
"Không có."
"Hình như tôi nghe tiếng chuông." Tần Ưu nghi hoặc. Lẽ nào hắn nghe nhầm?
"Vệ sĩ bấm chuông." Khuynh Diễm mặt không đổi sắc.
Tần Ưu ngạc nhiên: "Họ có mật mã mà." Biệt thự đổi mật mã sao cô không nói với hắn?
"Rảnh rỗi chạy ra chạy vào bấm chơi. Đám trẻ trâu!" Khuynh Diễm mở to mắt nói bừa.
"Thật sao?" Hôm nay cứ thấy cô kì lạ thế nào ấy?
"Nói nhiều như vậy, ăn cơm được chưa?" Khuynh Diễm bực bội. Mi hỏi nữa ta còn phải bịa chuyện đấy!
"Ồ, cô ăn đi." Tần Ưu chuyền bát cơm cho Khuynh Diễm.
Hôm trước cô nói ít ngày nữa sẽ đuổi hắn đi, nhưng hắn đợi lâu rồi cũng không thấy cô đuổi.
Tần Ưu vừa mừng vừa lo, gần đây hắn thử thăm dò Khuynh Diễm, thấy cô vẫn không có ý đuổi hắn.
Ở cùng một thời gian, hắn cũng hiểu được phần nào tính cách của Khuynh Diễm, trước đây hắn luôn không dám hỏi cô điều gì, sợ hỏi sẽ khiến cô tức giận.
Nhưng hiện tại hắn phát hiện, một vài việc linh tinh hắn đều có thể hỏi, cô chỉ hơi mất kiên nhẫn chứ không hề nổi cáu với hắn.
Khuynh Diễm ghé mắt nhìn Tần Ưu, gần đây bông hoa nhỏ có sinh khí hơn, không còn âm u hắc ám như ngày cô mới nhặt về nữa.
Ngoan ngoãn đáng yêu!
Xem ra tiểu nha đầu ta rất có triển vọng nuôi hoa nuôi cỏ nha!
Hệ Thống: \[...\] Nuôi, nuôi hoa nuôi cỏ?!
Là cách sử dụng từ ngữ của kí chủ có vấn đề, hay là cách hiểu của nó có vấn đề?
—
"Đại tỷ, đại tỷ, nguy rồi!" Lương Khải ào ào xông đến, hoảng hốt đập bộp bộp lên mặt bàn.
Khuynh Diễm đang gục đầu ngủ, bị tiếng động làm cho giật mình, thẳng tay tát ngang một phát.
Đầu Lương Khải lệch sang một bên, não muốn văng luôn ra ngoài.
Ánh mắt Lương Khải ngờ nghệch. Đại tỷ... đánh hắn?!
Khuynh Diễm: "..."
Nhìn gì mà nhìn?
Ai bảo mi đột ngột xông đến?
Đây là phản xạ bản năng!
Là bản năng của một cô gái!!
Khuynh Diễm khẽ hắng giọng, trấn tĩnh hỏi: "Ai chết?"
Lương Khải hoàn hồn, ra hiệu Khuynh Diễm rời khỏi lớp.
—
Bên ngoài góc khuất hành lang, Lương Khải dáo dác nhìn xung quanh, đè thấp giọng: "Đại tỷ, tỷ xem bài viết trên diễn đàn trường chưa?"
Khuynh Diễm mờ mịt. Diễn đàn?
Ta lại leo lên hot search sao?
Ai, chắc là do ta quá xinh đẹp đây mà.
Lương Khải nhìn biểu cảm của Khuynh Diễm, tự giác hiểu ra, đưa điện thoại tới: "Tỷ xem đi!"
Khuynh Diễm lướt màn hình, đọc nhanh qua một lượt.
Nhân vật chính trên diễn đàn lần này không phải cô, mà là Tần Ưu.
Bài viết nói về thân phận hắn, nhưng nội dung bên trong hoàn toàn sai lệch.
Tần Ưu là con riêng hầu như không ai biết, bởi vì trên giấy khai sinh, hắn mang danh nghĩa con trai ông bà Tần. Bài viết này lại lật lên chuyện con riêng để mắng chửi hắn.
Kẻ đứng sau rất độc mồm độc miệng, nói mẹ Tần Ưu quyến rũ người đã có vợ, nhằm cướp đoạt gia sản Tần gia. May mà bà Tần rộng lượng bỏ qua, còn nhận Tần Ưu về nuôi.
Mẹ Tần Ưu mất sớm, giờ bị người ta mắng là tiểu tam ác giả ác báo. Tần Ưu là con riêng được nuôi dưỡng còn không biết điều, suốt ngày vay nợ gây họa, lần gần đây nhất hắn ôm khoản tiền lớn của Tần gia rồi chạy mất.
Bài viết còn đề cập đến Khuynh Diễm, nhưng là đánh bóng hình tượng cô.
Danh xưng ác nữ đột nhiên biến mất, cô trở thành tiểu thư hiền lương xinh đẹp bị một tên cặn bã ăn bám. Hắn lừa gạt dụ dỗ tình cảm cô, dòm ngó gia sản Sở thị.
Bao nhiêu câu chữ thương tiếc đều tuôn ra, nào là tiểu thư ngây thơ mới lớn, cành vàng lá ngọc, xinh đẹp tài hoa, lại bị một đứa con riêng lừa tình lừa tiền.
Khuynh Diễm tặc lưỡi.
Miệng đời!
Chỉ trong một buổi sáng ta đã từ ác nữ biến thành ngọc nữ.