Khuynh Diễm cho thuyền cập bến, quay đầu chuẩn bị ra ngoài, chợt hình ảnh thiếu niên đang ngủ ngon lành đập vào mắt.
Khuynh Diễm có chút bực bội.
Cô vất vả bôn ba tìm đường về, cực khổ đấu tranh với Hệ Thống, còn hắn thì sao?
Cả buổi nằm đó sung sướng ngủ! Dựa vào cái gì??
Khuynh Diễm giơ chân đá mạnh vào chiếc bệ Diêu Ý đang nằm, hung dữ gọi: "Dậy!"
Thiếu niên khẽ mở mắt, mềm giọng hỏi: "Có chuyện gì sao chị?"
"Tới nơi rồi, định ngủ cả đời à?"
Ngủ thì chợp mắt chút thôi, ai lại lăn ra ngủ liên tục suốt một tiếng đồng hồ như mi?
Không thấy ta phải thức lái thuyền sao?
Đấy gọi là thiếu lễ phép biết không?
Ngồi dậy! Đánh với ta một trận cho tỉnh táo lại!!
Diêu Ý ánh mắt mơ màng, sợi tóc lộn xộn, ngơ ngác ngồi trên bệ, như con mèo nhỏ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khuynh Diễm muốn đánh, nhưng nhìn đến vẻ mặt vô tội của hắn, cơn tức giận đều nghẹn ngang cổ họng.
Cô siết chặt tay, nhấc chân, bước ra ngoài.
Nghiệp chướng!!
Rầm!
Cửa khoang lái đập mạnh đóng lại.
Diêu Ý bật dậy, vội vàng chạy đến kéo cửa.
Không mở được. Hắn bị nhốt rồi?
Đáy mắt Diêu Ý chợt dấy lên âm trầm. Cô đáp ứng mang hắn đi, giờ lại giam giữ hắn, chắc chắn là muốn bỏ hắn lại, đúng là kẻ lừa gạt!
Thế giới này không ai đáng tin tưởng!
Mười phút sau.
Cửa khoang lái mở ra, một đứa trẻ đứng bên ngoài, run run truyền lời: "Chị gái kia gọi cậu."
Diêu Ý nghi hoặc. Không phải cô muốn bỏ hắn sao, còn tìm hắn làm gì?
Diêu Ý đè tay lên con dao giấu dưới áo, siết chặt.
Nếu cô có ý đồ không tốt với hắn, vậy thì đừng trách hắn tàn nhẫn!
—
Khuynh Diễm đứng ở đầu tàu, mắt nhìn mặt biển mênh mông, dáng vẻ bễ nghễ ung dung, như đấng quân vương đang chiêm ngưỡng thiên hạ mình vừa chinh phục.
Trong một góc, bọn trẻ co ro nép vào nhau, sắc mặt xám xanh, hoảng loạn như vừa nhìn thấy thứ gì đó rất khủng khiếp.
Ở cùng một không gian, lại tồn tại hai thế đối lập, không khỏi sinh cảm giác cổ quái.
Diêu Ý nghi hoặc. Có chuyện gì xảy ra sao?
Nhưng hắn không có thời gian tiếp tục suy nghĩ, bởi vì vị quân vương bên kia đã chuẩn bị rời đi.
Khuynh Diễm bước đến đầu tàu, co chân nhảy xuống mặt đất, dáng vẻ oai phong soái khí, cực kỳ đẹp trai.
Khuynh\-soái\-khí\-đẹp\-trai\-Diễm quay đầu, hung dữ nói: "Nhanh lên!" Mi còn đợi gì nữa? Đợi ta bế mi xuống chắc?!
Diêu Ý đứng trước boong tàu, ánh mắt hiện lên hoang man. Cô không vứt bỏ hắn? Vẫn muốn mang hắn đi sao?
Nhưng mà...
Diêu Ý e ngại nhìn mặt đất phía trước, mím môi do dự.
Dáng người hắn nhỏ bé, bình thường lại không vận động, muốn hắn nhảy xuống như cô thật sự là làm khó hắn.
Còn chưa kể Khuynh Diễm không neo thuyền, để thuyền cách bờ một khoảng xa, hắn mà nhảy chắc chắn sẽ rơi xuống nước.
Khuynh Diễm chờ một lúc, bắt đầu bực bội: "Cậu có đi hay không?" Chần chờ do dự cái gì, dứt khoát chút đi! Mi là con trai đấy, còn xài được không?
Diêu Ý ngước mắt nhìn Khuynh Diễm, âm thầm cắn răng, lùi về sau lấy đà, nhảy xuống.
Cô cũng giống bọn họ, cố ý làm khó hắn, là muốn nhìn hắn chật vật, muốn đem hắn làm trò đùa.
Người trên thế giới này đều đáng hận như thế, hắn sẽ không bao giờ quên! Tuyệt đối không bao giờ quên!
Ùm!
Nước văng tung tóe.
Bóng người lọt xuống mặt biển đen ngòm.
Diêu Ý mở to mắt, kinh ngạc nhìn thiếu nữ đang đỡ mình. Cô... làm gì?
Khuynh Diễm bốc hỏa, ôm Diêu Ý kéo vào bờ.
Mẹ nó! Chỉ nhảy từ boong thuyền xuống, khó khăn lắm sao? Là chuyện rất gian nan sao? Ta làm khó hắn sao??
Ta thấy tên này là cố ý ăn vạ ta, đất liền không nhảy, lại nhè mặt nước mà nhảy xuống.
Hại ta phải lao đến ôm hắn, còn dùng cái thân thể rách nát hàng trăm vết thương này đỡ cho hắn.
Tiểu nha đầu thiện lương thật sự quá khổ!
"Nhảy không được không biết nói sao?" Nếu mi nói thì ta đã bế mi xuống rồi.
Mẹ nó, mi cố tình im lặng để ăn vạ ta đúng không!
Diêu Ý: "..." Cô có cho hắn nói gì đâu.
Nhưng mà... cô tức giận như thế là có ý gì? Không phải cô cố ý muốn hắn rơi xuống nước để chê cười hắn sao?
Tự dưng lại lao đến đỡ hắn...
"Còn không mau lên bờ?" Ta đang rất lạnh đó! Mi ăn vạ đủ chưa?
Diêu Ý được Khuynh Diễm đỡ, nhanh chóng leo lên.
Khuynh Diễm phất tay bảo hắn lùi lại cách xa mặt nước một chút, sau đó cô mới đi lên.
Tránh cho hắn lại giả vờ ngã thêm lần nữa, vớt một lần đã đủ mệt, cô còn phải về ngủ!
Diêu Ý nhìn thiếu nữ đang thong thả bước đi, không hề trêu chọc hay chê cười hắn. Cô thật sự không cố ý, hay cô chỉ đang giả vờ?
Chẳng lẽ... cô cũng như đám người ghê tởm kia, muốn tiếp xúc thân thể với hắn, nên mới tạo ra cơ hội ôm hắn?
Đáy mắt Diêu Ý lóe lên âm trầm.
Khuynh Diễm đi vượt qua Diêu Ý, hắn nhìn theo bóng lưng cô, đáy lòng phân vân.
Cô không phải người tốt, cô cũng giống như bọn họ, đều có ý đồ với hắn...
"Ngây ra đó làm gì? Còn không đi?" Khuynh Diễm quay đầu, nhíu mày hỏi.
Thân ảnh thiếu nữ chìm trong bóng tối, ánh trăng lướt qua gò má, nụ cười trên môi xinh đẹp rực rỡ, cô đang đứng ở phía trước, chờ đợi.
Mà người cô chờ, chính là hắn.
Diêu Ý như bị ma xui quỷ khiến, vô thức đi về phía Khuynh Diễm. Đến khi hắn lấy lại tinh thần, thì cũng đã ra khỏi bến tàu.
Khuynh Diễm cởi áo khoác, vắt ráo nước rồi mặc vào.
Diêu Ý mơ hồ nhìn thấy áo sơ mi cô mặc bên trong, trên hai cánh tay có rất nhiều vết rách, còn có... máu?
Hắn khẽ nhíu mày, không nhịn được hỏi: "Chị bị thương sao?"
"Không có." Khuynh Diễm thản nhiên phủ nhận.
"Áo chị rách, còn có vết máu, em nhìn thấy."
"! ! !"
Ban nãy cởi áo khoác lại quên mất hắn ở sau!
Ta có thể nói mình bị một tên sát nhân quèn khoét thịt vứt xác sao? Tuyệt đối không!
Hình tượng soái tỷ, nhất định phải giữ!!
Khuynh Diễm trấn tĩnh, mở to mắt nói bừa: "Không phải máu, là nước màu của lễ hội hóa trang."
Diêu Ý nghi hoặc, hắn cảm thấy hình như không đúng lắm...
Nhưng nhìn vẻ mặt Khuynh Diễm vẫn nhàn nhạt mỉm cười, không hề có biểu hiện chột dạ bất an của người nói dối.
Là hắn quá đa nghi sao?
\*\*\*
Tuần trước học bài thi căng thẳng quá, vừa thi xong thì ta bị quật cho bệnh luôn hu hu.
Mấy ngày không được động vào điện thoại, không viết chương mới, không biết có ai nhớ ta không, muốn khóc.
Vừa đỡ bệnh là ta lại ngoi lên nè, sẽ cố gắng chăm chỉ đăng bù chương cho những ngày vừa qua.
Mọi người có ôn thi cũng cẩn thận sức khỏe, đừng để bị bệnh nha! Chúc mọi người khỏe mạnh và thi tốt a\~