"Cậu có tiền không?" Khuynh Diễm đột ngột dừng lại, nghiêm túc hỏi.
Diêu Ý còn chưa suy nghĩ xong vấn đề cũ, đã bị vấn đề mới làm cho loạn thành một đoàn.
Tiền? Sao chủ đề lại chạy đến tiền rồi?
Cô đang ám chỉ điều gì sao?
"Em không có..." Giọng nói thiếu niên nhỏ như tiếng muỗi kêu, chợt hắn ngẩng đầu, vừa nài nỉ vừa cam đoan.
"Chị đừng chê em phiền mà. Em hứa, sau này lớn lên em sẽ đi làm thật chăm chỉ, tất cả tiền của em đều đưa cho chị."
Khuynh Diễm: "..." Trọng tâm không phải là sau này, mà là hiện tại! Hiện tại không có tiền đi taxi đây này!!
Nguyên chủ bị bắt cóc, cả người ngoài bộ quần áo rách rưới, cũng không còn thứ gì khác.
Thậm chí chiếc áo khoác mà Khuynh Diễm đang mặc, cũng là nhặt trên du thuyền, tiện tay khoác vào để che vết thương.
Bến tàu rất xa chỗ ở của nguyên chủ, không gọi taxi, chẳng lẽ đi về bằng hai chân?!
Ta muốn ngủ, không muốn bước đi!
Mẹ nó sao ta lại nghèo như vậy chứ!!
\[Do điểm tích lũy âm, nên thế giới này cô mới bị nghèo nghèo nghèo đó a!\] Hệ Thống nhanh chóng nắm bắt khoảnh khắc, cải tạo tinh thần làm nhiệm vụ của Khuynh Diễm.
\[Chỉ cần người chơi bảo vệ thế giới, hành thiện tích đức, có điểm tích lũy là sẽ có tiền ngay nha! Kí chủ cố lên!!\]
Điểm tích lũy?
Từ không có điểm đạt được âm mấy ngàn điểm...
Khuynh Diễm hít sâu, biểu thị mình rất bình tĩnh.
Không sao, tiền thôi mà.
Thân là con gái, vài ba đồng tiền không làm khó được ta!
Cướp ngân hàng thẳng tiến!!
Hệ Thống: \[...\] Lúc này không phải kí chủ nên phấn đấu kiếm điểm tích lũy sao?
Rốt cuộc là tại sao cô cứ làm chuyện sai trái vậy hả!!
—
"A A A A A A!"
Tiếng gào thét thảm thiết vọng ra từ con hẻm tối tăm.
Giữa đêm khuya vang lên giọng nữ cao vút, cực kỳ có hiệu ứng dọa người.
Ngoài đường lớn, thiếu niên khẽ kéo góc áo thiếu nữ.
"Chị... Hình như bên kia có người gặp nạn."
Khuynh Diễm nhướng mày: "Cho nên?"
"Nguy hiểm..." Diêu Ý thần sắc nghiêm túc: "Chúng ta mau về thôi."
Khuynh Diễm: "..." Thiết lập của tên này không phải tiểu bạch thỏ thiện lương sao?
Lúc này hắn phải khuyên ta đi cứu người mới đúng chứ!
Gặp người bị nạn ai lại bỏ đi như thế!
Hệ Thống: \[? ? ?\] Kí chủ bị đánh tráo? Bị đổi hồn? Bị người nhập?
"Không về, đi cư..." Khuynh Diễm nuốt chữ 'cướp tiền' xuống, linh hoạt sửa lời.
"Đi cứu người."
"Nhưng mà..." Diêu Ý nhìn quanh, khu vực này rất vắng vẻ.
"Cậu sợ thì chờ ở đây đi."
Khuynh Diễm nói xong liền mặc kệ Diêu Ý, thẳng tắp tiến vào hẻm nhỏ.
Diêu Ý mím môi do dự.
Hắn có rất nhiều cơ hội để rời đi, từ lúc bắt đầu, Khuynh Diễm không hề bắt ép hắn, là hắn tự nguyện bám lấy cô.
Khuynh Diễm rất lợi hại, cô có bản lĩnh che giấu hắn, đi theo cô sẽ an toàn.
Đúng vậy!
Hắn chỉ muốn tìm một chỗ trú ẩn an toàn!
Tuyệt đối không phải lý do nào khác!
Diêu Ý tự trấn an dưới đáy lòng một hồi, nhanh chân chạy theo sau Khuynh Diễm.
Trong hẻm nhỏ.
Cô gái bị trói trên mặt đất, gương mặt tái xanh nhợt nhạt, đang sợ hãi kháng cự.
Gã đàn ông đối diện ngoác miệng cười, áp sát hỏi: "Cảm giác rất sung sướng đúng không? Có muốn nếm thử mùi vị của nó không?"
Chất giọng khàn đục như tiếng kẽm ma sát trên xi măng, đâm vào màng nhĩ đau nhói.
Cô gái liên tục lắc đầu, giãy giụa muốn tránh khỏi bàn tay đang chìa đến trước mặt.
Ánh đèn hắt vào hẻm nhỏ chợt tối xuống, bóng đen nhọn dài phủ lên mặt đất.
Gã đàn ông cảnh giác quay đầu.
Phía bên kia bóng tối, thiếu nữ chậm rãi bước đến, dáng vẻ nhàn nhã thong dong, sườn mặt tinh xảo như ẩn như hiện.
Tia sáng hắt qua, mơ hồ nhìn thấy khóe môi cô đang kéo căng, mỉm cười.
Trong hoàn cảnh dọa người này, lại cười đến rực rỡ như thế, không khỏi khiến người ta cảm thấy quỷ dị.
Chợt thiếu nữ dừng bước, nhạt giọng nhắc nhở: "Không được nhìn."
Gã đàn ông nghi hoặc. Không được nhìn cái gì? Cô ta đột ngột xông đến, còn không cho gã nhìn sao?
Nhưng rất nhanh gã đàn ông liền biết, người mà thiếu nữ đang nói chuyện không phải gã.
Thiếu niên phía sau khẽ động, ngoan ngoãn quay đầu qua hướng khác, tiếp tục giữ im lặng.
"Chết tiệt! Bọn mày là ai? Không muốn chết thì lập tức cút cho tao!" Gã đàn ông gầm gừ cảnh cáo.
Cô gái lúc này mới hoàn hồn, run rẩy hướng đến Khuynh Diễm: "Cứu..."
"Mày dám xen vào, tao sẽ xử cả mày!" Gã đàn ông cắt ngang, đe dọa Khuynh Diễm, rồi lại nhìn cô gái, nghiến răng nói: "Còn mày, câm miệng lại!"
Cô gái run rẩy khóc nấc lên: "Cô không cần cứu tôi, nhưng xin cô hãy cứu Tiểu Hắc, cứu nó với!"
Gã đàn ông hai bàn tay bê bết mấy nhúm lông màu trắng, một bên cầm dao giải phẫu, một bên cầm miếng thịt tươi vẫn đang đầm đìa chảy máu.
Vừa nghe lời nói của cô gái, gã lập tức cảnh giác, vội vã canh chừng góc tường bên cạnh.
Nơi đó có một cục bông trắng đang cuộn tròn bất tỉnh, lỗ tai rũ xuống, đùi bê bết máu, nhìn như vừa bị người ta khoét thịt xuống.
Máu đỏ sẫm nổi bật trên màu lông trắng, cực kỳ kích thích thị giác.
Khuynh Diễm từ trong trí nhớ nguyên chủ, nghĩ đến một tin tức.
Tin tức này dậy sóng đến mức người không quan tâm đến thế giới bên ngoài như nguyên chủ, khi xem cũng cảm thấy phẫn nộ.