Editor + beta: ?ℓσℓιsα?
Diệp Trăn và Đường Trạch ở bệnh viện hai ngày, Diệp Trăn vốn là một ngày cũng không thể ở lại, cô muốn trở lại trường sớm hơn một chút, nhưng chủ nhiệm lớp và hiệu trưởng đã cùng nhau trấn áp khiến cho cô phải ở lại thêm một ngày, khác hẳn với người bên cạnh đang gấp rút nhập viện dù rõ ràng là chẳng có việc gì.
Thời gian hai ngày cũng đủ để Lý Đào giải thích rõ mọi việc, có đoạn video làm bằng chứng, nên dù có muốn hay không thì cô ta cũng không thể từ chối được, nhưng cô ta vẫn nhất quyết không chịu thừa nhận việc mình đã cố tình đẩy Diệp Trăn xuống hồ, càng không chịu thừa nhận việc cô ta đẩy Diệp Trăn xuống hồ là vì để uy hiếp trả thù, còn nói ngược lại là Diệp Trăn muốn giết cô ta, cô ta chỉ là đang tự vệ.
Ai sẽ tin điều đó? Những người có mặt vào lúc đó không ít, lại không phải bị mù, nên không thể nào không nhìn thấy cô ta cố tình muốn đẩy Diệp Trăn đang định đưa cô ta lên bờ.
Sau khi Diệp Trăn biết chuyện thì cũng không biện hộ gì thêm, cô chỉ nói: “Lý Đào mới chỉ là học sinh trung học năm hai, khoá học năm hai của cấp ba rất quan trọng, liệu cô ta còn có thể quay lại trường học hay không?”
Chủ nhiệm lớp cảm thán cho rằng Diệp Trăn có tấm lòng rộng lớn, không so đo chuyện này, còn Đường Trạch thì đã suýt tức chết khi biết được chuyện này, “Lý Đào suýt chút nữa hại chết em, vậy mà em còn lo cho cô ta?”
“Dù sao em cũng có ký túc xá riêng, bọn họ muốn tìm em gây phiền toái thì cũng không thể nào tìm được. Hơn nữa, trong phòng học cũng có người nhìn nên em không sợ.”
“…… Đó là điều đương nhiên, có anh ở đây, sẽ không ai dám bắt nạt em!” Tốt lắm, cuối cùng thì mọt sách cũng biết tầm quan trọng của anh!
Diệp Trăn không quan tâm lắm, chỉ là đặt Lý Đào ở một nơi khác để cô ta được làm lại từ đầu, cô thật đúng là không muốn nhìn đến.
Những gì ký chủ phải gánh chịu trước kia, cô sẽ trả lại hết cho cô ta.
Lý Đào vẫn đang bị điều tra và không thể đi đâu trong một thời gian dài, nhưng việc yêu sớm của Diệp Trăn và Đường Trạch lại không thể trốn được. Hai người vừa ra khỏi bệnh viện thì liền bị gọi tới văn phòng, khiến cho cả lớp đều đang suy đoán về việc khi nào thì Diệp Trăn và Đường Trạch sẽ chia tay?
Thời điểm gần đến văn phòng, Đường Trạch thật sự là có chút căng thẳng, anh nói với Diệp Trăn: “Mọt sách, em phải kiên trì, không thể tùy tiện nghe theo lời chủ nhiệm lớp, biết chưa?”
Dựa theo kết luận trước đây của anh, học tập là nhất, chủ nhiệm là hai, anh chỉ là thứ ba.
Anh có một nỗi sợ hãi không thể giải thích được, đó là bị chi phối bởi giáo viên chủ nhiệm.
Diệp Trăn nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, em biết nên làm như thế nào.”
Đường Trạch yên tâm hơn một chút, mơ hồ lại có cảm giác không đúng.
Quả nhiên, chủ nhiệm lớp với vẻ mặt nghiêm túc nói rằng hy vọng bọn họ sẽ chia tay, thời điểm nghiêm túc học tập, mọt sách của anh đã đồng ý ngay mà không chút suy nghĩ, “Thầy yên tâm, học tập là quan trọng nhất, chúng em sẽ chia tay ngay bây giờ!”
“Đường Trạch, chúng ta chia tay đi.”
Đường Trạch: “……???”
Kiên trì như đã hứa đâu…… Không đúng, khẳng định là mọt sách chỉ đang lừa thầy giáo mà thôi!
Bề ngoài thì chia tay nhưng thật ra là đang ngầm yêu nhau, nghĩ lại cũng thấy rất kích thích.
Mọt sách của anh quả nhiên là âm hiểm xảo trá và thông minh, không hổ là kẻ cặn bã trong đám cặn bã, ngay cả thầy giáo mà cũng bị cô lừa!
Tuy rằng thầy chủ nhiệm đã ngạc nhiên trước sự sảng khoái của Diệp Trăn, nhưng ông cũng rất hài lòng, “Các em còn trẻ, hiện tại đúng là thời điểm nên học tập, nếu như hai em thật sự thích nhau thì hãy chờ đến khi thi đại học xong. Còn bây giờ, hãy dùng sự yêu thích làm động lực để tiến lên phía trước, đừng làm lãng phí thời gian cho những việc không cần thiết.”
Cuối cùng, khi anh bước ra khỏi văn phòng, Đường Trạch và Diệp Trăn quay trở lại phòng học, anh mới nhỏ giọng nói: “Mọt sách, về sau chúng ta sẽ trộm yêu thầm và hẹn hò hay sao?”
Diệp Trăn liếc anh một cái, nói: “Cái gì trộm? Không phải vừa rồi chúng ta đã chia tay rồi à?”
Đường Trạch: “…… Chia tay? Em làm thật ư!”
“Đương nhiên là thật rồi.” Diệp Trăn nói, “Tuy anh đã không màng an nguy của bản thân để nhảy xuống hồ cứu em, khiến cho em rất cảm động. Nhưng chuyện của Lý Đào vẫn quá đáng sợ, có nhiều nữ sinh thích anh như vậy, bình thường trừng em vài lần thì không nói, nhưng bây giờ uy hiếp không thành còn muốn động thủ với em, em không muốn trở thành những con chim nhỏ tự bay đi khi thảm họa ập đến, mà bây giờ khó khăn vẫn còn chưa xảy ra nên chúng ta có thể từng người bay đi. Chỉ cần nghĩ đến việc em vẫn chưa đạt được thành tích gì trong học tập mà đã chết, thì em thật sự rất muốn ôm hận cửu tuyền, chết không nhắm mắt!”
Chuyện này nhất định là tai bay vạ gió đối với Đường Trạch, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng cho Lý Đào sắc mặt nào quá tốt, vậy mà ai biết Lý Đào lại phát điên đối phó với Diệp Trăn!
Không đúng, điều quan trọng nhất bây giờ chính là Đường ngũ thiếu anh đã bị một con mọt sách vứt bỏ!
“Không được, anh không đồng ý.”
“Tại sao không đồng ý?”
“Dù sao chính là không đồng ý! Lý Đào sai nhưng không thể hoàn toàn đổ lỗi lên trên đầu của anh, cô ta là cô ta, anh là anh, em không thể giận chó đánh mèo lên người anh. Em hãy cẩn thận suy ngẫm lại xem?”
“Không nghĩ, em kiên trì.”
“Không được, em hãy nghĩ lại đi. Chỉ mới một chút thôi mà em đã từ bỏ rồi, có vẻ tình cảm của chúng ta quá không thể chịu nổi khảo nghiệm!”
Anh cắn răng kiên trì, hối hận vì đã không cho cô xem phim thần tượng, không cho cô học được tinh thần mạnh mẽ của nữ chính đã vươn lên vì nam chính trong TV!
Diệp Trăn nghĩ nghĩ, cô còn nhớ Đường Trạch đã dạy cô là phải có trách nhiệm đối với nửa kia của mình, “Được rồi, em cho anh thời gian ba ngày để suy nghĩ, ngày mai là cuối tuần, thứ hai anh hãy trả lời em. Chờ anh nghĩ kỹ rồi chúng ta lại chia tay, em cũng là bất đắc dĩ, vì có chút thích anh mà phải chôn vùi tính mạng thì thật sự là quá không đáng giá, sinh mạng của em hẳn là nên được sử dụng ở những nơi quan trọng hơn.”
Đường Trạch nghiến răng nghiến lợi: “…… Nơi nào quan trọng hơn? Nơi nào?”
“Đất nước, xã hội, nhân dân, nghiên cứu khoa học!”
…… Thật là quá cao xa.
Lần này thì anh thật sự khóc.
Buổi tối liền trốn học đi uống rượu giải sầu với người khác, “Tại sao, tại sao chứ, ngũ thiếu tôi có chỗ nào không tốt? Vừa đẹp trai vừa có tiền, tôi còn nhảy xuống hồ vì cô ấy! Vậy mà mọt sách lại muốn chia tay với tôi!”
Anh cũng sợ mất mặt, nên mấy chục tên ăn chơi trác táng đã gọi điện cho Hướng Sơn và Lưu Hướng Dương.
“Mỗi ngày đều chọc giận tôi, không có việc gì thì sẽ hành hạ tôi một chút! Ngũ thiếu tôi còn không quan trọng bằng một quyển sách giáo khoa nữa, nói ra thì các cậu có tin không? Tin không? Ngay cả tôi cũng không tin!”
“Kế hoạch cải tạo cặn bã của tôi còn chưa thành công, vậy mà mọt sách ngốc kia lại đối xử cặn bã với tôi!”
Không biết tương lai sẽ còn bao nhiêu người bị cô hại!
Anh lải nhải nói mãi không ngừng, Hướng Sơn và Lưu Hướng Dương cùng nhìn nhau, đồng thời lắc đầu, cuối cùng cũng hỏi anh: “Ngũ thiếu, cậu còn nhớ vụ cá cược ba tháng của chúng ta hay không?”
Đường Trạch bị hỏi đến nghẹn họng, yên tĩnh một lúc.
…… Anh không nhớ rõ.
Đánh cược cái gì, anh đã sớm vứt ra sau đầu rồi.
Đến nỗi khi nào quên, chính anh cũng không biết.
Hướng Sơn nói: “Ngũ thiếu, thời gian tuần sau sẽ tới, cho dù bây giờ hai người không chia tay thì tuần sau vẫn phải chia tay thôi. Cho nên cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, nó chỉ là nâng thời gian lên mà thôi, còn kết quả thì vẫn giống như nhau.”
Đường Trạch cãi cọ: “Làm sao có thể giống như nhau, cô ấy đối xử cặn bã với tôi và tôi không cần cô ấy, hai khái niệm này có thể giống như nhau hay sao?”
Lưu Hướng Dương nói: “…… Dù sao thì cũng đều là chia tay mà, không phải sao?”
Anh mới không phân biệt đâu!
Hướng Sơn thử hỏi: “Ngũ thiếu, cậu như vậy nên chắc không phải là cậu thật sự thích mọt sách ngốc đi?”
Đường Trạch: “……” Đương nhiên không phải, chỉ là anh không muốn bị cô đối xử cặn bã thôi.
“Các cậu thật phiền phức.” Đường Trạch vỗ bàn nói, “Tôi kêu các cậu ra ngoài để uống rượu, chứ không phải là đến thẩm vấn tôi, các cậu hỏi nhiều như vậy làm cái gì.”
Đêm nay, Đường Trạch tất nhiên là uống say, được Hướng Sơn và Lưu Hướng Dương cùng nhau nâng trở về Đường gia, bởi vì Đường Trạch uống rượu nổi điên quậy quá lợi hại, nên suýt chút nữa đã bị các vệ sĩ chống súng lớn ném ra ngoài vì nghi là những phần tử khả nghi, nhưng may là bọn họ cũng là những khách quen thường xuyên xoát mặt nên lúc này mới không có nguy hiểm gì.
Khi Đường ngũ thiếu khổ sở vì tình yêu được khiêng vào biệt thự của Đường gia, thì cả nhà Đường gia đều rất chấn động, các trưởng bối và bọn tiểu bối đều đến xem kẻ bắt nạt nhỏ vì thất tình mà ăn chơi say rượu điên cuồng.
Bà cụ vừa đau lòng vừa buồn cười hỏi: “Sao lại đột nhiên chia tay rồi.”
Kẻ bắt nạt nhỏ ăn chơi say rượu điên cuồng bỗng nhiên cảm thấy ủy khuất, ôm lấy đùi bà cụ mà nói: “Mọt sách cặn bã nói với cháu rằng nếu như chỉ vì yêu đương mà phải chôn vùi tính mạng của mình thì thật sự là quá không đáng giá, cô ấy sẽ ôm hận cửu tuyền, chết không nhắm mắt, cho nên cô ấy mới muốn chia tay với cháu!”
…… Chắc sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu nhỉ?
Tiểu ngũ nhà bọn họ cũng không kém đến vậy mà!
Đây chắc chắn không phải là tình yêu đích thực.
Lại có người khác hỏi: “Tại sao lại không đáng giá? Vậy thì cái gì mới đáng giá? Tiểu ngũ nhà chúng ta rất tốt, chia tay với cháu là do cô ấy không có mắt nhìn!”
Đường Trạch nói: “Mọt sách cặn bã nói rằng sinh mạng của cô ấy nên được sử dụng vào những nơi quan trọng hơn —— như đất nước, xã hội, nhân dân, nghiên cứu khoa học!”.
Truyện đề cử: Hôm Nay Phu Nhân Hòa Li Chưa
“Ừm……”
“Phốc……”
“Khụ khụ, được rồi, trời tối rồi, cháu mau tắm rửa rồi ngủ đi.”
Ngày hôm sau khi Đường Trạch tỉnh lại, đầu anh đau đến không chịu được, dạ dày cũng khó chịu, anh lay tóc đi xuống lầu, cầm lấy bát canh giải rượu từ tay dì giúp việc: “Cháu cảm ơn.”
Uống xong mới thấy dễ chịu hơn.
Anh buồn bã ỉu xìu, ngồi xuống ăn bữa sáng, sau đó mới phát hiện hôm nay mọi người đều nhìn anh bằng ánh mắt rất kỳ quái, sự đồng tình xen lẫn sự thương hại không nói không nên lời, “…… Sao mọi người lại nhìn con như vậy?”
Bà cụ vỗ nhẹ vào đầu đứa cháu ngoan, “Cháu mau ăn cơm đi.”
Không biết vì cái gì, vốn dĩ là bọn họ nên đầy lòng căm phẫn và tức giận vì Diệp Trăn không biết tốt xấu, dám cô phụ kẻ bắt nạt nhỏ của bọn họ, thế nhưng bây giờ bọn họ lại đặc biệt đồng tình với anh, còn sinh ra một loại mong muốn đặc biệt là được xem một vở kịch xúc động, như vậy thì quá không có nhân tình, vậy nên bọn họ mới lén lút đến đây.:)
Cho nên Đường Trạch chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, đột nhiên người trong nhà lại hỏi han anh ân cần, còn thích nhìn anh với ánh mắt đau tiếc và thương hại, cha mẹ anh cũng không thúc giục anh mau chóng thành tài nữa, và người anh trai thứ ba sống phong lưu lang thang của anh đã đưa cho anh một quyển 《 108 cách để bắt lấy trái tim của phụ nữ 》.
Loại nào cũng có, Đường ngũ thiếu xem đến khi đỉnh đầu đều bốc khói, ngay cả kỹ năng cũng được viết, mặc dù anh đã từng xem phim khiêu dâm, nhưng khi tưởng tượng người kia thành Diệp Trăn, thì anh liền cảm thấy đó như là một loại khinh nhờn đối với cô. Mọt sách cặn bã thật sự rất ngay thẳng, nên mớ lung tung hỗn độn này không thích hợp với cô một chút nào.
Quay đầu liền ném sang một bên, anh không dám xem nhiều, nhưng tất nhiên là vào buổi tối khi đi ngủ, anh vẫn không thể tránh khỏi sẽ làm một ít giấc mơ khiến cho người ta máu huyết sôi trào, hôm sau ngủ dậy thì đặc biệt xấu hổ, còn lén lút trốn vào nhà vệ sinh để giặt ga trải giường.
Đều là do mọt sách cặn bã đã hại anh! Anh lại hận cô thêm một bậc.
Anh ở nhà hai ngày không ra cửa, bà cụ cũng nhìn không được mà nói: “ Kẻ bắt nạt nhỏ nhà Đường gia chúng ta không phải là một người rụt rè như vậy.”
Không phải là anh rụt rè, mà anh chỉ đang tự hỏi rằng không biết nên làm như thế nào để Diệp Trăn không chia tay, chưa kể mọt sách cặn bã còn không đồng ý hẹn hò với anh vào cuối tuần này.
Quá nhẫn tâm!