Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Cuối cùng Lý Đào vẫn phải quỳ gối ở trước mặt Diệp Trăn.

Vào buổi tối thứ sáu, cô ta đã đột nhiên xuất hiện ở trước nhà của Diệp Trăn, ngay khi cửa vừa mở ra, bụp một tiếng, cô ta quỳ xuống.

Trán cô ta tràn đầy mồ hôi, chật vật xấu hổ quỳ xuống, hai tay nắm thành quyền giữ chặt ở bên người, hai mắt nhắm nghiền không dám nhìn thẳng, hẳn là Diệp Trăn đang điên cuồng cười nhạo cô ta, cười cô ta không biết tự lượng sức mình, cười cô ta nhảy nhót giống như một tên hề, dù có giãy dụa như thế nào thì cuối cùng cô ta vẫn phải chịu thua, vẫn phải cúi thấp đầu.

Giờ khắc này, lòng kiêu hãnh và tự trọng của cô ta đã bị cô ta dẫm đạp thành bùn đất.

Cô ta không cam lòng, cô ta quỳ gối với Diệp Trăn là do cô ta không thể không cúi đầu trước hiện thực. Bởi vì sau lưng của Diệp Trăn còn có Đường Trạch, có Đường gia. Mà gia đình của cô ta thì đã không thể nào kham nổi nữa rồi, cha cô ta đã khó thở nằm ở trong bệnh viện, mà mẹ của cô ta thì suýt chút nữa cũng bị đổ bệnh theo, cho nên cô ta cần phải cúi đầu.

“Diệp Trăn, tôi xin lỗi, trước kia đều là lỗi của tôi, tôi không nên làm tổn thương cậu chỉ vì ghen ghét cậu…… Tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu hãy tha thứ cho tôi!”

Thời gian giống như ngừng trôi, giống như đã trôi qua thật lâu mà cô ta vẫn không nhận được lời hồi đáp.

Sau một lúc lâu mới có một giọng nam: “…… Này, chờ đã.”

Giọng nói quen thuộc này khiến cho toàn thân của Lý Đào run lên, cô ta đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin được là mình sẽ nhìn thấy Đường Trạch ở trong nhà của Diệp Trăn! Đường Trạch? Tại sao anh lại ở Diệp gia?

Đây là đạo lý mà Đường Trạch đã lĩnh ngộ được từ nỗi đau của mình, ông nội anh đã nói với anh rằng, anh quá ngu ngốc, không biết chị em tốt và anh em tốt thì có thể cùng nhau làm ra rất nhiều việc hay sao? So với các bạn học bình thường thì còn tốt hơn nhiều! Phải biết biến điều kiện bất lợi thành điều kiện thuận lợi, miễn là có thể đạt được mục đích, thì con đường quanh co một chút cũng có tính là gì!

Chẳng hạn như……

Chẳng hạn như anh có thể quang minh chính đại đi tìm mọt sách, nói chuyện với cô, nhìn cô học bài, không cần lo sẽ bị cô đuổi đi, có loại bạn tốt nào mà lại đuổi bạn mình đi ra ngoài? Một ngày ba bữa cũng có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với cô, vừa ăn cơm vừa nói chuyện, giống như được trở về ngày trước; trong những ngày nghỉ thì anh còn có thể tìm một cái cớ để đi xem phim điện ảnh cùng với cô, nếu như mọt sách nghi ngờ và từ chối, thì anh sẽ nói chúng ta là bạn tốt, đi xem phim cùng nhau thì có gì là sai!

“Không thể nào, xem phim thì không nói, nhưng anh cũng thích nắm tay với những người anh em của mình à?” Diệp Trăn lắc lắc lòng bàn tay đang năm chặt của hai người, Đường Trạch đã không tự chủ được mà nắm lấy tay cô, lòng bàn của anh tay rất nóng, còn đang đổ mồ hôi.

Đường Trạch rất lo lắng, bàn tay của cô gái nhỏ nhắn và mềm mại, nếu như để ý kỹ thì còn có thể cảm nhận được những vết chai mỏng do ngòi bút lâu ngày mài mòn ở các đốt ngón tay, đôi bàn tay này đã chứng minh cho sự nỗ lực của mọt sách, anh vừa đau lòng vừa tự hào, “…… Đúng vậy, bạn tốt không chỉ cầm tay nhau mà còn kề vai sát cánh và cùng nhau ngủ trên một chiếc giường!”

Đầu óc của Đường ngũ thiếu chuyển động rất tốt, sau khi nghĩ thông suốt xong thì “Bạn tốt” đã trở thành một chiếc ô bảo vệ tuyệt vời cho anh, cho dù anh có nói gì đi nữa: “Mọi người đều là bạn tốt, có thể nắm tay nhau xem phim và ăn uống…… Em làm sao vậy?”

Cô muốn nói không, nhưng anh lại đáng thương vạn phần nói: "Chẳng lẽ em không xem anh là bạn tốt?"

Anh càng nghĩ càng cảm thấy mình thông minh, trên đời này sẽ không thể tìm ra được người thứ hai! Khẳng định là lần này mọt sách không còn gì để nói.

Diệp Trăn nói: “Em chưa từng gặp qua chuyện như vậy, anh biểu diễn một lần cho em xem thử có được không?”

Còn nói: “Cùng với Hướng Sơn đi.”

Biểu diễn một lần?

Đường ngũ thiếu: “……”

Hướng Sơn: “……”

“Cái này căn bản không cần phải biểu diễn, bình thường bọn anh cũng luôn kề vai sát cánh với nhau rồi. Đúng không Tử Sơn!”

“…… Đúng vậy, chúng tôi lớn lên còn mặc chung một cái quần, kề vai sát cánh thì tính là cái gì, chúng tôi còn đi vệ sinh cùng nhau, ngủ chung trong chăn bông và còn tắm cùng nhau nữa! Đúng không ngũ thiếu!”

Dĩ nhiên là không phải! Nhưng nếu như là cùng với mọt sách…… Mặt anh đỏ hồng: “Đúng vậy!”

Diệp Trăn vừa kinh ngạc lại vừa ghét bỏ, Đường ngũ thiếu chỉ cần một cái đã bắt được tay của Hướng Sơn, chịu đựng sự ghê tởm nói: “Em xem, chính là như thế này!”

Hướng Sơn: “……!!!” →_→

Diệp Trăn: “……”

Cuối cùng, Đường ngũ thiếu tay trái nắm mọt sách, tay phải nắm Hướng Sơn, kéo hai người bạn tốt không quá tình nguyện đi đến rạp chiếu phim, ông nội nói đúng, sự nhẫn nhục của ngày hôm nay đều là vì một ngày mai tốt đẹp hơn! Chờ sau khi bộ phim bắt đầu, anh lại đuổi Hướng Sơn đi, tạo ra một thế giới hai người cho riêng mình, ừ, anh thật là thông minh!

Hướng Sơn: “……???”

Em bé lấy nước đúng là có triển vọng, là một người hay làm nên chuyện lớn:).

Tất nhiên, một đường này cũng thu hút được không ít sự chú ý, Hướng Sơn che mắt lại, cảm thấy xấu hổ không có chỗ dung thân, Diệp Trăn vẻ mặt biểu cảm, chỉ có hai kẻ ngốc ở giữa kia là đang nhảy nhót không thôi và ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp hơn.

Đặc biệt xấu hổ.

Khi Hướng Sơn bị ném lại trên đường, Diệp Trăn còn liếc mắt nhìn về phía đó xem xét, Đường Trạch lặng lẽ thì thầm vào tai cô: “Hướng Sơn thấy sắc quên bạn, vì muốn hẹn hò với bạn gái nên đã bỏ chúng ta lại!” (=)))))

Hướng Sơn: “……”

Diệp Trăn: “Ồ.”

Cô hất bàn tay to lớn đang chạm vào mu bàn tay của mình ra.

Đường ngũ thiếu lại bắt đầu dính vào trái tim thủy tinh của mình.

Bộ phim lần này không nói về tình yêu mà là về ước mơ, gia đình và một chút tình yêu nhỏ bé ngây thơ tốt đẹp. Nói tóm lại là cũng không tồi, khi mọt sách bước ra khỏi rạp chiếu phim, cô cũng không nói ra những lời đáng kinh ngạc nữa, Đường ngũ thiếu cảm thấy rất hài lòng, sau đó đi theo cô đưa mọt sách về nhà, thậm chí còn muốn nghênh ngang đi vào nhà để gặp cha mẹ vợ tương lai.

Tất nhiên là Diệp Trăn không cho, nhưng sau đó mẹ cô đã làm chủ cho Đường Trạch ở lại, vì muốn cảm ơn anh đã nhảy xuống hồ để cứu cô một mạng.

Cho nên thời điểm Lý Đào vội vàng đến xin lỗi, thì Diệp Trăn đang rửa rau ở trong bếp, Đường Trạch là người ra mở cửa.

Cô ta quỳ sai người rồi, nói sai thời điểm rồi, nhưng cô ta vẫn phải chịu đựng khuất nhục, nói lại một lần nữa.

Cô ta nhìn Diệp Trăn sóng vai đứng chung một chỗ với Đường Trạch, trong lòng hận đến sắp phát điên, nhưng cô ta vẫn phải cúi đầu, nói: “Thật xin lỗi, tôi sai rồi.”

Diệp Trăn không nói câu nào, phịch một tiếng đóng sập cửa lại, mặc kệ Lý Đào ở bên ngoài có gõ cửa như thế nào thì cô cũng không thèm để ý tới.

Cô đi ra ban công, ánh mắt xa xôi mơ hồ.

Đường Trạch cảm thấy Diệp Trăn vào giờ khắc này đang cách anh rất xa, anh kéo ống tay áo của cô, nói: “Mọt sách, anh sẽ bảo vệ em, không để cho ai làm tổn thương em.”

Diệp Trăn cười một tiếng: “Người cần anh bảo vệ không phải là em.”

Trái tim của Đường Trạch lại đau đớn, “Mặc kệ, anh chỉ bảo vệ em.”

Diệp Trăn nhìn anh, trong mắt anh như chứa đầy những vì sao rực rỡ, như thể anh sẽ khóc vào giây tiếp theo.

Cha Diệp bước đến và nói: “Qua ăn cơm đi.”

——

Khi Diệp Trăn thi đại học, Đường Trạch còn lo lắng hơn cả cô, anh đã sớm đặt hai phòng ở một khách sạn gần trường thi, sắp xếp ba bữa ăn một ngày, đảm bảo rằng mọt sách sẽ không có bất kỳ nỗi lo gì về sau.

Anh muốn cùng đồng hành với cô trong kỳ thi!

Mẹ của anh thậm chí còn kích động hơn cả anh, đã sớm thu dọn hành lý, quần áo, thực phẩm dinh dưỡng cho anh, còn phân biệt rõ cái nào là của Diệp Trăn, cái nào là của Đường Trạch, còn nói: “Con đừng lo lắng, hãy thi thật tốt, con nhất định có thể vượt qua kỳ thi!”

Đường ngũ thiếu rất thất vọng, “Con chỉ là học sinh năm hai thôi, sang năm mới có thể tham gia kỳ thi đại học.”

Trí nhớ của bà cụ không được tốt cho lắm, vỗ vỗ đầu đứa cháu ngoan, nói: “Thật tốt, còn phải nỗ lực thêm một năm nữa thì mới có thể thi vào trường của cháu dâu!”

Đường ngũ thiếu lập tức đi ra ngoài với tinh thần gấp một trăm lần.

Là bạn tốt, nên đương nhiên anh sẽ đến đón Diệp Trăn, Diệp gia cũng nhét hai trăm tệ vào túi của Diệp Trăn, bởi vì việc Diệp Trăn thi đại học giống như là đang đối mặt với một kẻ thù lớn, “Con đừng căng thẳng, cứ làm như bài kiểm tra bình thường là được. Cũng đừng tiết kiệm làm gì cả, có cần cái gì thì cứ việc mua!”

Diệp Trăn gật gật đầu, mặc dù cô thừa hưởng ký ức, năng lực và tình cảm của ký chủ, nhưng khi đối mặt với sự kiện lớn của cuộc đời như kỳ thi tuyển sinh đại học, thì cô vẫn không tránh khỏi có một chút lo lắng.

Cha Diệp lại bí mật đưa cho Đường Trạch thêm hai trăm tệ, nói: “Trăn Trăn rất tiết kiệm, từ nhỏ đến lớn luôn hiểu chuyện, nên cái gì cũng luyến tiếc không muốn mua, cháu xem con bé còn thiếu cái gì thì hãy bù đắp thêm cho nó. Cảm ơn cháu.”

Hai người già như bọn họ cũng không thể đi thi cùng với cô trong tình trạng thể chất như thế này, không gây thêm phiền phức cho cô đã là tốt lắm rồi.

Từ trước đến nay Đường ngũ thiếu chưa bao giờ thiếu tiền, cái này so ra còn kém hơn cả số lẻ ở trong thẻ của anh, lần đầu tiên anh cảm thấy hai trăm tệ nặng trĩu như thế này.

Anh thận trọng cất vào trong ví tiền, lời thề son sắt khiến cho cha vợ tương lai yên tâm, anh nghiêm khắc với ai cũng không thể nghiêm khắc với mọt sách, nhưng anh cũng không định dùng đến số tiền này, tiền cha vợ đưa cho thì đương nhiên là phải để dành cho vợ rồi.

Khi tới khách sạn, Diệp Trăn mới phát hiện ra rằng hai căn phòng trong miệng của Đường Trạch kỳ thật là một dãy phòng lớn có hai gian phòng ngủ, còn không phải chỉ là hai gian thôi hay sao, anh một gian cô một gian là được.

Cô nhìn về phía Đường Trạch, kẻ bắt nạt nhỏ nói một cách nghiêm túc: “Như vậy sẽ thuận tiện cho việc chăm sóc hơn.”

Diệp Trăn nói: “Cảm ơn anh.”

Đường ngũ thiếu mừng đến mức sắp bay lên trời.

Suốt ba ngày thi, Diệp Trăn phấn đấu trong phòng thi, còn Đường Trạch thì chờ ở ngoài phòng thi yên lặng thầm cầu nguyện, hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi suôn sẻ, anh có chút hối hận vì lúc trước đã không tìm bà nội để xin một lá bùa bình an mang lên cho mọt sách. Ngày thi đầu tiên vẫn diễn ra suôn sẻ, nhưng ai ngờ vào đêm hôm đó, mọt sách ôm bụng với vẻ mặt thống khổ bảo anh đi mua “Cái thứ kia”, anh biết, đó là kẻ thù tự nhiên lớn nhất của phụ nữ! Cứ đến mấy ngày này là mẹ của anh đều có thể sai cha của anh như con chó!

…… Liệu anh có bị sai như chó hay không? ︿( ̄︶ ̄)︿

Đáng tiếc, Diệp Trăn lại rất có nhẫn nhịn, sau khi thay xong, cô liền nằm bất động ở trên giường, Đường ngũ thiếu gấp đến mức không chịu được, anh thấy rất đau lòng khi nhìn thấy khuôn mặt xanh xao, thiếu sức sống của mọt sách, anh đã bảo khách sạn đun nước trà gừng đường đỏ, mang nước ấm cho bảo bảo, chỉ còn kém là chưa xướng khúc hát ru.

Diệp Trăn nói: “Anh thật là phiền phức, mau ra ngoài đi, em tự ngủ một giấc là ổn rồi.”

Đường ngũ thiếu kiên quyết ngoài dự đoán: “Anh không yên tâm.”

Sau đó, anh chuyển chăn bông xuống đáy giường và ngủ ở dưới đất.

Uống thuốc giảm đau hai ngày, cuối cùng Diệp Trăn cũng vượt qua kỳ thi tiếp theo, Đường Trạch rất lo lắng, anh sợ Diệp Trăn sẽ thi không tốt. Diệp Trăn nói: “Em đã có kinh nghiệm về việc không khỏe trong các kỳ thi, nên sẽ không hỏng đi nơi nào.”

Đường Trạch biết, mọt sách rất nghiêm túc trong các kỳ thi, cũng không bao giờ đối xử khác biệt với chúng, có lẽ cô đã xem các kỳ thi như một kỳ thi đại học nên cô mới toàn lực ứng phó hết mình, vì vậy khi kỳ thi đại học thực sự đến, cô có thể vượt qua nó một cách dễ dàng.

Đường Trạch cảm thấy yên tâm, vẫn là xin cha của anh chú ý hơn một chút, nếu có thể biết trước điểm của mọt sách thì càng tốt.

Đây là là việc nhỏ, cha Đường lại quan tâm đến một vấn đề khác: “Diệp Trăn sẽ đến thủ đô để học đại học sau kỳ thi, còn con thì phải đợi thêm một năm nữa mới tới kỳ thi đại học, con đã nghĩ đến việc sẽ làm gì trong tương lai hay chưa?”

Đường Trạch nói: “…… Con có thể chuyển đến thủ đô để học năm ba trung học hay không?”

Đường phụ mỉm cười: “Thành tích và năng lực của Diệp Trăn khiến cho con bé không thể trở thành một học giả bình thường, cha nghe nói một số giáo sư già ở viện nghiên cứu đã nhìn trúng con bé từ lâu và muốn nhận con bé về để làm học trò, và tương lai của con bé đúng thật là sẽ như con bé nói, cống hiến cho đất nước. Còn con thì sao? Con không lo một ngày nào đó mình sẽ không đuổi kịp hay sao?”

Đường Trạch hoảng sợ, anh sẽ không đuổi kịp Diệp Trăn hay sao? Khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ lại càng ngày càng lớn, một khi đã vào viện nghiên cứu thì tất cả bọn họ đều là những học bá có tiếng nói chung!

Cha Đường nói: “Bởi vì con bị thương nên cũng không thể đi bộ đội được, về việc theo đuổi kinh doanh hay chính trị, cái này còn tùy thuộc vào sự lựa chọn của con.”

Đây là lần đầu tiên kẻ bắt nạt nhỏ của Đường gia nghĩ đến tương lai, rõ ràng là anh đã chăm chỉ học tập rồi nhưng vẫn không thể đuổi kịp Diệp Trăn như cũ, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh thật sự sẽ bị cô bỏ rất xa, rất xa.

Anh đến muốn gần cô hơn chút nữa, anh muốn trở thành chỗ dựa của cô.

Anh đã suy nghĩ về điều đó rất lâu, mãi cho đến khi Diệp Trăn gây chấn động cả nước với điểm nhất cấp tỉnh và toàn điểm ở các môn phổ thông.

Đường Trạch vui mừng đến phát điên, nói rằng mọt sách của anh thật lợi hại!

Anh hưng phấn chạy đến Diệp gia, nhưng đã có người đến trước anh một bước, từ trường học cho đến thành phố đều có người đến tặng học bổng và treo một biểu ngữ rất lớn, hàng xóm láng giềng đều nói rằng hai người của Diệp gia được hưởng phúc.

Không chỉ vậy, thậm chí các phương tiện truyền thông và báo chí cũng tới để phỏng vấn.

Đường Trạch bị ép ở bên ngoài, không nói được lời nào.

Điều đầu tiên anh làm khi về nhà là nói với ông cụ: Anh muốn tham gia chính trị, anh muốn có quyền lợi.

Cuối tháng 8 đầu tháng 9, Diệp Trăn thu dọn đồ đạc để đi lên phía Bắc học tập, cô đưa toàn bộ học bổng cho cha mẹ, “Cha, công việc kia của cha quá mệt mỏi và tổn thương thân thể, cha đừng làm nữa, cha hãy ở nhà nghỉ ngơi đi, nếu cha không ngồi yên được thì hãy tìm việc nào nhẹ nhàng một chút. Mẹ cũng đừng nóng vội thêu thùa, phải chăm chút cho đôi mắt của mình. Con có thể vừa học vừa làm ngay khi vào đại học, nên hai người không cần phải nghĩ đến việc gửi tiền sinh hoạt cho con, con đã trưởng thành, có thể tự lo cho chính mình, bố mẹ có thể sống tốt hơn.”

Cha Diệp mắt đỏ hoe, mẹ Diệp ôm cô khóc một hồi, rồi mới đưa cho cô vài bộ quần áo và một đôi giày vải do bà đã làm trong kỳ nghỉ hè: “Mẹ không mua nổi đồ tốt……”

Diệp Trăn cười nói: “Cái này là tốt rồi, con thích nhất là bộ váy do mẹ làm.”

Vào ngày trước khi cô rời đi, Đường Trạch, người biến mất cả kỳ nghỉ hè đã chạy tới tiễn cô, anh càng ngày càng cao và đen hơn, ngũ quan tuấn dật càng có phần thâm thúy và điển trai, trên người anh vẫn còn mặc bộ quân phục từ quân đội trở về mà anh chưa kịp thay ra, khi ôm cô, khuôn ngực rộng lớn của anh ấm áp và mạnh mẽ, vóc dáng cao lớn chôn ở trên vai cô, cho dù cô có đẩy thế nào cũng không ra.

“Cả kỳ nghỉ hè em cũng không gọi cho anh, rõ ràng anh đã bảo Hướng Sơn nhắn với em, kêu em gọi điện thoại cho anh, vậy tại sao em không gọi?”

“Không có gì để nói.”

Anh càng buồn hơn, ngăn không được khụt khịt.

“Ông nội nói, muốn thực hiện được mục tiêu thì nhất định phải trả giá bằng sự nỗ lực tuyệt đối, Diệp Trăn, em chờ anh, anh nhất định sẽ xứng đôi với em.”

Diệp Trăn vỗ vai anh nói: “Chúng ta là bạn tốt.”

Anh đau lòng đến mức không chịu được, nhưng vẫn không quên dặn dò những điều quan trọng hơn: “Rõ ràng là em biết anh không chỉ là bạn của em…… Diệp Trăn, khi vào đại học, em phải học hành chăm chỉ, nỗ lực học tập, không thể lãng phí thời gian yêu đương có biết không? Cũng đừng thích học bá làm gì, học bá không tốt, học bá chỉ biết nghĩ đến việc học mà không nghĩ đến em.”

Diệp Trăn không quá để ý: “Được rồi, anh buông tay ra, em phải đi rồi.”

“Em hứa với anh, đừng yêu đương, đàn ông rất xấu, mọt sách như em đừng để bị lừa!”

“Không quan trọng, tất cả chúng ta đều phải học cách trưởng thành từ những thất bại, chỉ cần chúng ta không đánh mất chính mình trong tình yêu, danh vọng và quyền lực, thì dũng cảm trải nghiệm cũng không có gì là không tốt.”

“Không tốt, đặc biệt không tốt!” Anh nói, “Anh sẽ rất đau lòng!”

Chàng trai cao lớn đẹp trai ôm cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp lưu luyến không rời, nhưng cuối cùng anh vẫn phải buông tay, đưa cô đến một bầu trời cao hơn.
Nhấn Mở Bình Luận