Bác sĩ Hứa đến kiểm tra mạch cho Diệp Trăn, không có chuyện gì lớn, chỉ là bị kinh hách, còn hiện tượng chuột rút ở chân là hiện tượng bình thường trong thai kỳ nên không cần quá lo lắng, chỉ cần ăn nhiều rau dưa trái cây và uống sữa bò là được, thời điểm bị đau thì hãy cho người xoa bóp, về sau cẩn thận hơn là được.
Dù vậy nhưng Thẩm Ngọc vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái ngốc với vẻ mặt âm trầm trong một lúc lâu.
Vẻ mặt của quá anh khó coi, sát khí tràn ngập, khí thế bức người, yên tĩnh đến mức không ai dám lên tiếng, tất cả đều im lặng, động cũng không dám động.
Sau khi bác sĩ Hứa rời đi, Thẩm Ngọc liền đuổi hết tất cả đám người hầu ra ngoài, rồi lại thấy cô gái ngốc nằm trên giường đang rụt rè nhìn anh.
Vừa rồi anh đang nói chuyện với Vệ Lam, nên khi nhìn thấy cô gái ngốc kia bị mấy người phụ nữ chọc vào người đến nỗi sửng sốt một hồi, khuôn mặt nhỏ hồng hào trở nên trắng bệch, vội hoang mang rối loạn đi được vài bước thì ngã xuống, cũng may là anh đã phản ứng kịp thời, nếu không thì hậu quả thật đúng là không dám tưởng tượng!
Có trời mới biết, khi nhìn thấy cảnh tượng đó thì anh đã sợ hãi đến mức tim ngừng đập!
Anh không nhìn cô nữa, đứng dậy đi ra khỏi phòng, gọi Tiểu Cúc vào hỏi: “Vừa rồi mợ sáu và mấy người kia đã nói gì?”
Tiểu Cúc ngẩn người, không phản ứng lại: “Đại soái ngài đang nói?”
“Vừa rồi mợ sáu bị đám người Xuân Đào vây quanh ở giữa, bọn họ đã nói cái gì?”
Tiểu Cúc vừa nghe là việc này thì liền lập tức giải thích tất cả, chẳng hạn như việc bọn họ đều là thế thân của Vệ tiểu thư, bọn họ phải cố gắng để giành được sự chú ý của đại soái, nếu không thì bọn họ sẽ bị vứt bỏ và phân phát, về sau cũng không được nhìn thấy đứa trẻ! Bọn họ còn yêu cầu mợ ấy giả vờ bị đau bụng để đánh lừa đại soái, nhưng đúng lúc là mợ sáu lại quá yêu đứa trẻ nên không chịu, vội vội vàng vàng đi quá nhanh nên lúc đó mới bị chuột rút……
May là đại soái đã tới kịp thời, nếu không thì mợ sáu và đại thiếu gia cũng sẽ bị thảm!
Giữa mày Thẩm Ngọc nhảy dựng lên khi nghe được những lời này, anh gọi quản gia tới dặn dò: “Hôm nay là sinh nhật của lão phu nhân nên không thể làm lớn mọi chuyện được, anh đi truyền lời cho tôi, bảo đám người Xuân Đào hãy an phận lại đi! Sau hôm nay, cứ yên tâm đợi ở trong biệt viện kia đi, trong thời gian này đừng có đi ra ngoài!”
Cô gái ngốc của anh mà có thể để cho người ta tùy tiện lợi dụng cô hay sao?
Hẳn là quản gia phải vội vàng rời đi.
Anh trở về phòng thì liền nhìn thấy cô gái ngốc kia đang chống đầu lên trên giường, nhìn thấy anh tới, cô lập tức tươi cười như hoa: “Đại soái……”
Anh lạnh lùng hừ một tiếng, “Buổi sáng đã hứa với tôi như thế nào?”
Diệp Trăn chớp mắt, đáng thương nói: “Thực xin lỗi, đại soái, chân của em vẫn còn đau.”
Thẩm đại soái: “…… Tại sao vẫn còn đau? Sao em không nói sớm!”
“Em không biết, vẫn luôn đau suốt, nhưng em sợ anh sẽ tức giận……”
“Ngu ngốc!”
Anh tự giác ngồi vào bên mép giường, cầm lấy đôi chân mảnh mai của người phụ nữ rồi nhẹ nhàng xoa bóp, anh biết cô gái ngốc này đang mang thai nên sẽ càng thêm mảnh mai, ngày thường nếu như anh hơi dùng sức lớn một chút thì cô sẽ rầm rì nửa ngày, nước mắt lưng tròng, mà cũng không phải là anh chưa từng bị chuột rút nên tự nhiên cũng biết là nó sẽ không dễ chịu chút nào.
Anh kiên nhẫn xoa một lúc lâu: “Đã đỡ hơn chưa, còn đau nữa không?”
Diệp Trăn cười tủm tỉm ngồi dậy, vòng hai cánh tay qua cổ anh: “Không đau, dù có đau thì cũng không đau, đại soái thật tốt.”
Thẩm đại soái hừ một tiếng: “Đừng rót canh mê hồn cho tôi!”
“Không có, lời em nói chính là lời nói thật, đại soái tốt nhất!”
“Hừ!” Anh vỗ lên mông người phụ nữ, “Không đau thì xuống dưới, bên ngoài còn có khách đang chờ.”
Diệp Trăn không nghe, vẫn nằm ở trong ngực của anh, nhỏ giọng nói: “Đại soái, hiện tại em đã nhận biết được một nghìn chữ, anh có thích em hơn một chút hay không?”
Thẩm Ngọc sững sờ một lúc rồi mới cúi đầu xuống nhìn cô, cô ngẩng mặt lên nhìn anh đầy mong đợi, đôi mắt kia rất sáng, nước mắt rưng rưng trông rất là đáng yêu, anh không nhịn được hôn lên đôi mắt xinh đẹp kia của cô, mơ hồ nói: “Đồ ngốc, mới biết được một nghìn chữ mà đã muốn tôi thích em một chút?”
Diệp Trăn cau mày, nghiêm túc nói: “Còn thiếu một nghìn chữ nữa à? Vậy nếu như hai nghìn chữ thì anh có thể thích em một chút hay không?”
Thật là một kẻ dở hơi.
Anh ngửa đầu cười một tiếng, bế cô gái ngốc lên cho cô ngồi lên trên đùi mình, thật ra cô rất có tính tự giác, kéo tay của anh để xoa chân cho cô, “Anh xoa nữa đi, em vẫn còn hơi đau.”
Thẩm Ngọc khịt mũi, nhưng động tác trong tay cũng không hề dừng lại, nói: “Sau này hãy để cho Tiểu Cúc đỡ em đi, chuyện vừa rồi không thể tái diễn một lần nữa, nếu không thì anh sẽ xử lý em!”
Diệp Trăn nghĩ nghĩ, nói: “Tiểu Cúc sức lực nhỏ sẽ không ôm được em, nếu không thì em không đi ra ngoài nữa? Em đi sẽ làm cho anh phân tâm, em cũng sợ Duệ Duệ của chúng ta bị thương.”
Thẩm Ngọc nhíu mày, nhất thời không lên tiếng.
Diệp Trăn lắc lắc anh: “Đại soái, anh còn chưa có hứa với em đâu, chờ em nhận ra hai nghìn chữ thì anh sẽ thích em một chút có được không?”
Cô gái ngốc này thật là ngốc, tâm cũng rất lớn, còn dám mơ tưởng anh thích cô.
Anh rũ mắt nhìn cô, nhéo nhéo vành tai trắng hồng, cười xấu xa thấp giọng nói: “Buổi tối em ăn tôi lâu hơn, làm cho tôi sảng khoái thì tôi sẽ thích em một chút. Hả?”
Thẩm đại soái nhìn má và tai của người phụ nữ, ngay cả cổ cũng trở nên đỏ bừng, cái đầu nhỏ vùi vào trong ngực anh, bàn tay nhỏ bé đập hai lần, phảng phất như đang nói anh hư, không đứng đắn.
Một người đàn ông bình thường mơ ước về người phụ nữ của mình thì tính là không đứng đắn gì chứ?
Anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô một cái.
Anh đã rời đi quá lâu rồi, anh mà còn không đi ra nữa thì lão phu nhân sẽ hỏi anh, anh đặt Diệp Trăn trở lại trên giường, “Em nghỉ ngơi chút đi, tôi sẽ bảo Tiểu Cúc vào đây với em.”
Diệp Trăn cười tủm tỉm cong con mắt nói: “Được, đại soái đi đi, anh đừng lo lắng, lát nữa em sẽ không ra ngoài để bảo vệ Duệ Duệ của chúng ta.” Cô ôm bụng, “Duệ Duệ, cha của nó hãy mau đi đi, chúng ta sẽ chờ anh trở về.”
Ngoan ngoãn đến mức khiến cho anh hận không thể chà đạp cô ngay lập tức.
Thẩm Ngọc xoa đầu cô, đứng dậy đi ra ngoài.
Anh đến sân đã tụ tập khách khứa, cầm ly rượu vang đỏ lên nhấp một ngụm, Vệ Lam vừa lúc đi tới cùng với nhóm chị em, dò hỏi: “Diệp Trăn không sao chứ? Vừa rồi trông rất là dọa người.”
Thẩm Ngọc nói: “Không có việc gì. Chân bị chuột rút, mang thai chính là phiền toái như vậy đấy.”
Vệ Lam ừ một tiếng, không quá để ý, lại nói: “Em vừa mới nói với Trần Nhiên Tiểu Tuyết bọn họ về việc tụ họp giữa những người bạn cũ, bọn họ đều nói cuối tuần này sẽ có thời gian rản, anh xem cuối tuần thì thế nào?”
Thẩm Ngọc nói: “Đợi lát nữa anh sẽ hỏi phó quan xem cuối tuần có việc gì hay không.”
Nụ cười của Vệ Lam nhất thời đông cứng lại: “Được, đến lúc đó chúng ta sẽ nói tiếp.”
Thẩm Ngọc ừ một tiếng, thất thần.
Sau đó lại có người đến bắt chuyện với anh, mấy năm nay rèn luyện đã làm cho anh vui buồn không hiện ra sắc mặt, nhưng anh biết, trong lòng anh rất không có kiên nhẫn, có một chút nóng lòng không thể giải thích được.
Anh đột nhiên cắt ngang lời Vệ Lam, nói: “Anh có chút việc cần phải xử lý, các em cứ nói chuyện trước đi.”
Anh sải bước đi, không để ý đến vẻ mặt cứng đờ của Vệ Lam, chị em của Vệ Lam kéo tay cô nói: “Thẩm đại soái là một người bận rộn, đã không còn giống như trước kia nữa rồi, trước kia chơi cái gì không phải chỉ cần tùy tiện gọi là anh ấy sẽ đến hay sao, nghe nói hiện tại anh ấy đã không còn đến vũ trường……”
Vệ Lam cười ừ một tiếng: “Anh ấy đang ở vị trí như vậy, không thể tùy ý chơi đùa giống như trước kia được.”
Chị em tốt lại nói: “Lam Lam, cậu trở về lâu như vậy mà vẫn không liên lạc riêng với đại soái hay sao?”
Vệ Lam nói: “Bệnh viện của tớ rất bận, gần đây thiên tai nhân tạo xảy ra không ngừng, tớ cũng không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều.”
Chị em tốt cảm thấy tiếc nuối: “Với địa vị và quyền thế hiện tại của Thẩm đại soái, chờ những tên cướp biển Nhật Bản đó bị đuổi đi thì chắc chắn là địa vị của anh ấy sẽ còn cao hơn nữa……”
Vệ Lam cười ha hả, không trả lời nữa, cô có tầm mắt và bằng cấp cao hơn, chẳng lẽ cô lại không nhìn ra được tương lai tươi sáng của Thẩm Ngọc hay sao?
Nhìn lại những người đến chúc thọ lão phu nhân xem, có ai mà không phải là con cưng của trời, quyền thế ngập trời! Nhưng tới trước mặt anh thì cũng phải làm theo lễ phép.
Bên này, Thẩm Ngọc đã tới cửa của Diệp Trăn một lần nữa, người trong phủ hầu hết đều bận rộn, ở Tây Uyển này cũng không có ai nhìn, anh trực tiếp đi đến phòng của cô, nghe thấy cô tỉ mỉ hỏi Tiểu Cúc: “Cái này đọc như thế nào? Cái này thì sao? Khó quá, không mệt, không nghỉ ngơi…… Tôi muốn học nhanh hai nghìn từ!”
Tiểu Cúc nói: “Tại sao lại là hai nghìn từ?”
Cô gái ngốc ngại ngùng nên không nói.
“Mợ sáu, chữ này mợ viết sai rồi.”
“…… Ồ.”
Đứa nhỏ ngốc nghếch ngồi trên bàn cầm quyển sách nhỏ chăm chỉ học hành thật là ngoan, ngoan đến mức khiến cho anh chỉ muốn làm hư cô!
Tiểu Cúc nhìn thấy Thẩm Ngọc trước, “Đại soái, ngài đã tới!”
Diệp Trăn vui vẻ, bút cũng chưa bỏ đã nhào vào ngực anh: “Đại soái!”
Lại nghi hoặc: “Tại sao anh đã trở lại rồi?”
Thẩm đại soái lôi kéo cô gái ngốc đang giữ cánh tay anh: “Đi.”
Vệ Lam bị chị em kéo đi, lúc phát hiện thì đã thấy Thẩm Ngọc lại xuất hiện ở trong bữa tiệc một lần nữa, bên cạnh anh còn mang theo một người phụ nữ, là mợ sáu Diệp Trăn mà cô đã gặp qua, cô ấy ôm bụng, đứng ở bên cạnh nắm tay người đàn ông.
Có lẽ là vì sợ cô ấy sẽ kinh hãi nên bàn tay của người đàn ông vẫn nhẹ nhàng vỗ về trên mu bàn tay của cô.
Người chị em kinh ngạc a một tiếng, “Lam lam, Thẩm đại soái làm như vậy là có ý gì?”
Cái gì là có ý gì? Trường hợp tự mình mang theo mợ sáu ra để tiếp khách thì cũng đủ để thấy anh coi trọng người phụ nữ này và đứa con ở trong bụng của cô như thế nào!
Với chiêu thức của Thẩm đại soái, không chỉ có Vệ Lam và chị em của cô bị kinh ngạc không hiểu nổi, mà ngay cả những người đang có mặt ở đây cũng bắt đầu đánh giá lại giá trị của người thiếp thứ sáu này.
Thật ra Vệ Lam cũng không để ý lắm, nghe nói Diệp Trăn này là do Thẩm Ngọc mua về, từ trên núi xuống không biết chữ cũng không có kiến thức, liệu cô ấy có thể ứng phó được với loại trường hợp như thế này hay không? Thẩm Ngọc có thể chăm sóc cho cô ấy một lần, nhưng liệu có thể chăm sóc cho cô ấy nhiều lần được hay không? Điều mà một người đàn ông quyền lực như anh cần chính là một người phụ nữ cũng có thể giúp đỡ cho anh.
Hơn nữa, người nhà nghèo mà trải qua các loại trường hợp như thế này thì khó tránh khỏi sẽ bị khiếp đảm lo sợ, dễ mắc sai lầm.
Nhưng lần này cô lại nghĩ sai rồi, Thẩm Ngọc nhất thời xúc động mang theo Diệp Trăn ra ngoài, anh cũng lo lắng cô không có kiến thức thì sẽ bị sợ hãi khi đối mặt với nhiều người, nhưng cô cũng không căng thẳng hay sợ hãi gì cả, mà ngược lại cô còn làm rất tốt, mỉm cười đứng ở bên cạnh anh, nghiêng tai lắng nghe cuộc trò chuyện giữa đám người bọn họ, không chê nhàm chán cũng không hề rụt rè, thỉnh thoảng còn có vài người phụ nữ tới nói chuyện với cô, cô còn có thể trả lời lại vài câu, chẳng hạn như cô sẽ không tiện ra ngoài khi cô đang mang thai, cô nói đúng lúc cũng có thể vừa thư thái vừa đọc sách, đọc thơ cho con trai nghe, thế giới phức tạp, đây cũng là một loại yên ổn khó có được, cô rất cảm thấy thấy đủ. Lại nói có thời gian thì có thể cùng nhau đánh bài, cô nói nhất định phải lén lút luyện tập, nếu không sẽ bị thua hết vào tay của đại soái thì phải làm sao.
Cô ngốc này tuy ngốc và chậm chạp, nhưng trong lòng cô lại hiểu rất rõ, hiểu rõ đúng sai, hiểu rõ tốt xấu.
Cuối cùng, Diệp Trăn cũng đứng đối mặt với Vệ Lam, cô kéo cánh tay của Thẩm Ngọc, mỉm cười nhìn cô ấy.
Vệ Lam rất không thích nụ cười này, không biết tại sao nhưng cô lại cảm thấy như đối phương đang khoe khoang với mình, nhưng Thẩm Ngọc lại không cảm thấy như vậy, anh khen thưởng vỗ vỗ cái đầu nhỏ ngu ngốc của cô, sau đó lại nhìn cô cười đến ngây ngốc.
Vệ Lam nhìn cảnh tượng này, lẽ ra cô không nên có một chút cảm xúc nào, nhưng đáy lòng vẫn có chút bất bình.
Cô cho rằng Diệp Trăn cùng lắm chỉ một người thiếp, Thẩm Ngọc cũng không dụng tâm với cô ta cho lắm, cho dù có quan tâm lúc trước thì đó cũng chỉ là vì đứa nhỏ, muốn nhiều hơn nữa thì khẳng định là không có. Nhưng anh lại công khai để cho Diệp Trăn đứng ở bên cạnh mình, cái này thật đúng là khiến cho người ta không thể nào hiểu nổi……
Chẳng lẽ anh thật sự thích cái người không biết chữ từ trên núi xuống này hay sao?
Không chỉ Vệ Lam mà ngay cả những người vừa mới bị Thẩm Ngọc cảnh cáo không được nói lung tung là đám người Xuân Đào và Như Phong cũng kinh ngạc không thôi, mặc dù bọn họ rất tức giận vì Diệp Trăn được may mắn nhưng khi nhìn thấy Vệ Lam bị ăn mệt thì bọn họ cũng cảm thấy khá là tốt! So với Diệp Trăn thì bọn họ lại càng bài xích Vệ Lam hơn, Diệp Trăn sẽ không đuổi bọn họ đi mà sẽ là Vệ Lam! Ai là kẻ thù thì tự nhiên bọn họ cũng rõ ràng.
Lão phu nhân nhìn thấy cũng có chút không hài lòng, Tiểu Cúc giải thích nói: “Thật ra là do mợ sáu bị chuột rút ở chân, suýt chút nữa đã ngã xuống nên đại soái mới không còn cách nào khác, đành phải đưa mợ sáu đi theo bên cạnh mình.”
Lão phu nhân lập tức trở nên căng thẳng: “Suýt chút nữa té ngã? Cháu trai của tôi không có việc gì chứ? Kêu bác sĩ Hứa qua xem chưa? Tại sao lại không nói sớm cho tôi biết!”
Tiểu Cúc nói: “Đây là sợ lão phu nhân ngài lo lắng ạ, bác sĩ Hứa đã xem qua rồi, nói là không có chuyện gì lớn cả, chuột rút là biểu hiện bình thường trong thời gian mang thai, về sau chỉ cần chú ý nhiều hơn là được rồi.”
Lúc này lão phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm, nơi nào còn có tâm tư để ý xem Thẩm Ngọc mang theo Diệp Trăn đi gặp khách thì có hợp hay không?
Đương nhiên, Thẩm đại soái cũng không có khả năng vẫn luôn đi theo bên cạnh Diệp Trăn được, anh rất bận, bận tiếp đãi khách, bận bàn việc quốc gia, không thích hợp để phụ nữ tham gia vào cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông, cô được đặt vào bàn tiệc và lấy một miếng bánh để ăn, Thẩm Ngọc gọi Tiểu Cúc và một vài người giúp việc khác đến để đi cùng với cô.
Nhưng chỉ một lúc sau, Vệ Lam đã qua đây.
“Diệp Trăn, sao lại chỉ có một mình cô, Thẩm Ngọc đâu?”
“Đại soái có việc phải làm.”
Cô ta ồ một tiếng, đứng bên cạnh nhìn cô, “Đối mặt với nhiều người như vậy thì chắc là cô đã phải cố gắng hết sức nhỉ? Những người đến chỗ này đều là những người có quyền có thế và rất là thông minh, cô có lo lắng rằng mình có thể làm không tốt và sẽ gây rắc rối cho Thẩm Ngọc hay không?”
Nếu đổi thành ký chủ thật sự thì không chừng cô ấy sẽ lo lắng mà biến mất tại chỗ, chỉ sợ sẽ làm kéo chân sau của Thẩm Ngọc.
Nhưng người mà Vệ Lam đang đối mặt lại chính là Diệp Trăn, “Đại soái khen tôi, nói tôi làm rất tốt.”
Vệ Lam cười một tiếng, lắc đầu, phảng phất đang nói cô quá ngây thơ.
Diệp Trăn cũng mỉm cười, cô nhìn Vệ Lam, không hề tự ti và nhút nhát chút nào, dường như là vượt ra ngoài dự kiến của cô ta: “Vệ tiểu thư, tôi sẽ làm cho đại soái thích tôi.”
Vệ Lam sửng sốt.
Diệp Trăn: “Vệ tiểu thư, cô đã từ chối đại soái, cô đã làm cho anh ấy bị tổn thương, tôi không thích cô, cô hãy tránh xa đại soái của chúng tôi ra.”
Sắc mặt Vệ Lam trầm xuống: “Cô là cái gì chứ? Chỉ là một người thiếp mà thôi, chuyện giữa tôi và Thẩm Ngọc không cần cô phải nói ra nói vào!” Cô ta không ngờ Diệp Trăn này ngoài mặt trông ngoan ngoãn nhu nhược, nhưng thực chất lại là một người có âm mưu sâu xa.
Không chỉ có Vệ Lam thay đổi sắc mặt mà ngay cả hai người hầu ở phía sau của cô cũng rất là kinh ngạc, không ngờ mợ sáu lại có tham vọng cao như vậy! Nhưng lời này của Vệ Lam tiểu thư cũng thật là quá đáng……
Diệp Trăn nhìn cô ta không nói gì, Vệ Lam bị nhìn đến hụt hẫng, cô ta lại đột nhiên nhìn thấy trên mặt của Diệp Trăn có một loại châm chọc như có như không, phảng phất như đang nói cô ta đã từng khinh thường Thẩm Ngọc, nhưng bây giờ Thẩm Ngọc đã phát đạt thì cô ta lại muốn đến để lấy một miếng bánh!
Vệ Lam kiêu ngạo nên lập tức muốn nói cái gì đó, nhưng Diệp Trăn lại không để ý tới, xoay người nói: “Tôi mệt quá, đỡ tôi qua bên kia nghỉ tạm đi.”
Vệ Lam nghẹn một hơi ở cổ, nhìn hai người giúp việc cẩn thận đỡ cô rời đi, cái người không biết chữ sống ở trên núi này quả thật là không có một chút lễ phép nào!
Hai cô hầu gái lại cảm thấy nhất định là mợ sáu đang rất buồn.
Khi Thẩm Ngọc gặp lại Vệ Lam thì đã nhìn thấy cô đang tránh ở bên đình hút thuốc, tâm trạng có vẻ không được tốt cho lắm, anh hỏi một câu, “Sao vậy?”
Vệ Lam nhìn thấy Thẩm Ngọc đến thì nhấp môi cười một cái, “Không có gì, chỉ là người thiếp kia của anh rất tốt, nói với em rằng cô ấy sẽ làm cho anh thích cô ấy, bảo em hãy tránh xa anh một chút. Chẳng phải chúng ta đã là bạn bè hàng chục năm rồi hay sao? Nhà em với nhà anh cũng là bạn bè, cô ấy thật sự đã hiểu lầm em rồi.”
Thẩm Ngọc cười một tiếng: “Diệp Trăn là một cô gái ngốc, có phải là em đã chọc cô ấy ở chỗ nào hay không?”
Vệ Lam bị đè nén trong lòng, “Thẩm Ngọc, anh không tin em?”
Thẩm Ngọc nói: “Không có, chỉ là tính tình của Diệp Trăn như thế nào anh đều hiểu rất rõ, cô ấy sẽ không vô duyên vô cớ nói gì em.”
Vệ Lam: “Chẳng lẽ không phải là cô ấy ghen ghét với em à?”
Thẩm Ngọc khó hiểu: “Ghen ghét em cái gì?”
Vệ Lam: “……Khi Diệp Trăn nói những lời này thì bên cạnh cô ấy vẫn còn có người hầu, nếu như anh không tin thì hãy đi hỏi bọn họ đi.”
Thẩm Ngọc nhíu mày. Vệ Lam nói: “Không dám sao?”
Thẩm Ngọc nói: “Được, anh sẽ hỏi rõ ràng.”
Vệ Lam bất mãn, sau bữa tiệc, có vài người bảo cô ở lại để đánh bài nhưng cô cũng không nghe, nói thẳng là đã rời khỏi bệnh viện lâu lắm rồi, nhưng trời đã khuya thì ở bệnh viện còn có thể có việc gì được chứ?
Tiệc tàn, tiễn khách khứa đi, đến gần mười một giờ thì Thẩm Ngọc mới đi đến Tây Uyển.
Anh còn cho rằng muộn như vậy thì Diệp Trăn đã ngủ rồi, nhưng không ngờ khi vừa bước vào phòng, cô đã trốn ở trong chăn nhìn anh với đôi mắt tròn xoe. “Không phải anh đã bảo em là phải đi ngủ sớm, không cần đợi anh rồi hay sao?”
Diệp Trăn nói: “Em đã tỉnh rồi, em không chờ anh, là anh đã đánh thức em.”
Thẩm đại soái hừ một tiếng.
Anh đi tắm trước đã, tắm xong thì sẽ trực tiếp đè lên người cô.
Bụng to làm cho việc vận động của anh không thuận tiện, vì vậy anh đặt cô gái ngốc quỳ lên trên đầu giường, để cho cô nắm lấy thanh giường, chơi đùa với cô từ phía sau, “Hôm nay Vệ Lam nói với anh, nói là em đã bảo cô ấy hãy tránh xa anh ra?”
Một lúc lâu sau Diệp Trăn mới phản ứng lại: “À…… Đại soái, Vệ tiểu thư đã từng khiến cho anh bị tổn thương, mà anh lại tốt như vậy nên em mới không thích cô ấy.”
Anh im lặng, không lên tiếng.
Đồ ngốc này, cái gì mà không ghen, ghen với anh thì sẽ làm anh buồn.
Diệp Trăn lo lắng nói: “Đại soái, không được à?”
Cô ngốc này không chỉ muốn anh thích cô, mà hiện tại trái tim lại càng ngày càng lớn, còn muốn độc chiếm anh!
Anh cắn một cái vào vai cô: “Đồ ngốc, nếu như em có thể kiên trì không ngất đi đến khi anh bắn ra thì được.”
Diệp Trăn: “…………”
Anh nói thêm: “Hai lần.”
Diệp Trăn cảm thấy người đàn ông này thật là dâm đãng.
Thẩm đại soái nói: “Đồ ngốc, hiện tại anh đang rất tức giận, em hãy hầu hạ anh cho tốt đi.”
Nàng nói: “Đại soái, anh còn nói rằng sẽ thích em một chút, cái này cùng nhau……”
Thẩm Ngọc a một tiếng, chưa làm anh thoải mái mà đã nói về việc anh thích rồi!
Đây là tâm càng ngày càng lớn, đồ ngốc lớn!
Nhưng mà xem ra cho một chút ngon ngọt cũng có chỗ hữu dụng, nhìn xem, đồ ngốc lớn bị anh làm hai lần mà vẫn có thể kiên trì hỏi anh rằng sẽ thích cô một chút hay sao?
“Thích, nhưng chỉ có một chút thôi, em không cần nghĩ nhiều.”
“Đại soái thật tốt!”
Đồ ngốc.
……
Khi Diệp Trăn tỉnh dậy vào ngày hôm sau thì Thẩm đại soái đã rời đi rồi, Tiểu Cúc lo lắng sốt ruột canh giữ ở bên ngoài, nghe thấy động tĩnh thì liền lập tức tiến vào trong: “Mợ sáu, mợ không bị sao chứ?”
Diệp Trăn nói: “Không có gì, sao vậy?”
Chỉ là vui sướng quá mức nên bây giờ mới không nhấc nổi.
Tiểu Cúc nói: “Mợ không biết đâu, tối hôm qua đại soái đã đến đây để hỏi chúng ta xem mợ đã nói gì với Vệ tiểu thư, em còn định giúp mợ giấu giếm một chút, nhưng đó lại là thủ đoạn của Tiểu Hồng!”
Khi Diệp Trăn nói ở trước mặt của người hầu thì vốn dĩ là cô cũng không muốn lừa gạt Thẩm Ngọc rồi, mà Vệ Lam lại không phải là người có thể dễ dàng thỏa hiệp, vậy nên cô ta nhất định sẽ nói với Thẩm Ngọc.
Cô cũng không muốn giấu giếm không cho anh biết, cô chính là muốn anh biết.
Cô nói: “Ừ, tôi đã biết rồi, không có việc gì.”
Tiểu Cúc nghĩ, hẳn là sẽ không có việc gì, sáng nay cô thấy lúc đại soái rời đi còn rất vui vẻ, tâm trạng cũng không có âm khí nặng nề.
Bên kia Thẩm Ngọc cũng nhận được điện thoại của Vệ Lam, cô hỏi anh: “Anh đã hỏi rõ chưa? Có phải Diệp Trăn đã nói những lời đó hay không?”
Thẩm Ngọc nói: “Đã hỏi rồi, anh đã dạy cho cô ấy một bài học.”
Bị anh dạy dỗ đến mức bật khóc, tư vị kia thật là con mẹ nó tuyệt vời.
Vệ Lam cười: “Cũng đừng làm khó cô ấy quá, em chỉ hơi tức giận vì cô ấy đã khoa tay múa chân về chuyện của chúng ta mà thôi, nếu như cô ấy đã biết sai rồi thì anh hãy cứ quên đi nhé.”
Thẩm Ngọc nhíu mày, sao anh lại không hiểu gì thế này?