Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Thẩm Ngọc đang hút thuốc, từ sau khi ngủ một giấc ở trước giường của cô, anh vẫn luôn đứng ngoài hành lang để hút thuốc, từng tàn thuốc rơi xuống đầy đất, nhưng cũng không thể giải tỏa tâm được trạng tồi tệ của anh vào lúc này. Anh không biết tại sao mình lại có một giấc mơ như vậy, ngay cả khi anh tỉnh lại cũng cảm thấy rất rõ ràng, ánh mắt kia thường xuyên xuất hiện ở trong đầu của anh, và anh không thể dứt ra được.

Có thể là bởi vì anh thường xuyên nghe cô gái ngốc kia nói mớ ở trong mơ, lại còn trải qua một hồi sinh ly tử biệt, khủng hoảng trong lòng liền biến thành cảnh tượng trong giấc mơ đến tra tấn anh, nhưng cho dù như thế thì nó cũng nên xảy ra ở trong bệnh viện chứ không phải là ở trong cái sân nho nhỏ kia.

Cô gái ngốc của anh vẫn còn sống tốt, bình an để lại đứa nhỏ, cô không chết, cô vẫn còn ở lại bên cạnh anh.

Chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Không cần để ý nhiều như vậy.

Nhưng giấc mơ đó giống như là đã từng tiến vào cơn ác mộng và tra tấn Diệp Trăn, giấc mơ mà cô đã quên rõ ràng lại xuất hiện ở trong giấc mơ của anh, hơn nữa còn khắc sâu vào trong tâm trí anh.

Không biết là kiếp trước kiếp này hay là tương lai?

Anh xoa trán, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.

Bây giờ anh cảm thấy rất may mắn vì cô gái ngốc của anh đã gặp phải những cơn ác mộng đó, nếu như không có chuyện này thì anh sẽ không phát hiện ra có người đã xuống tay với cô, nên bây giờ bọn họ mới tránh được hậu hoạn, nếu không thì những cảnh trong giấc mơ sẽ biến thành sự thật. Cũng may là anh làm việc không bao giờ để lại đường lui, những người đó đều bị anh giết chết ở trong tù.

Ở trong mắt anh, tuy mẹ anh cố chấp và bảo thủ, nhưng bà không phải là một người tàn nhẫn và độc ác, khi nhìn thấy người nghèo khó thì sẽ cho người ta ít đồ ăn thức uống, cũng sẽ thường xuyên đến chùa để cầu phúc cúng bái, còn gửi thêm rất nhiều tiền để cứu tế, người ngoài đều nói lão phu nhân Thẩm gia có gương mặt hiền từ, là người tốt bụng, nhưng bây giờ anh mới biết được, mẹ của anh cũng là một người phụ nữ độc ác, ngay cả một người phụ nữ đang mang thai không có vũ khí mà bà cũng có thể xuống tay được!

Quản gia tới hỏi anh: “Đại thiếu gia đã sinh, có phải lão phu nhân cũng nên trở về hay không ạ?”

Anh hút điếu thuốc, nói: “Con trai tôi và mẹ của con trai tôi bị kiếp nạn lớn này suýt chút nữa đã một xác hai mạng, còn muốn phu nhân phải tốn thời gian và công sức nhiều hơn để cầu phúc cho Thẩm gia chúng ta, bảo phu nhân không phải lo lắng về nhà cửa, mọi việc trong nhà đều ổn cả, không cần lão phu nhân phải nhọc lòng.”

Quản gia sửng sốt một hồi, tự hỏi tại sao đại soái lại đột nhiên nhẫn tâm đối với lão phu nhân như vậy? “Cho dù phu nhân có làm gì thì ngài ấy cũng là……”

Thẩm Ngọc không cần phải giải thích với bất kỳ ai, anh chính là trời của Thẩm gia: “Mau đi! Không được đưa phu nhân về phủ khi chưa có sự cho phép của tôi!”

“Nếu như lão phu nhân không nghe, hỏi lại thì tôi phải nói thế nào ạ?”

“Tôi nói thế nào thì anh cứ nói thế đó.”

Quản gia bất lực, anh ta cũng chỉ là người hầu nên không có quyền để lên tiếng, ngày thường lão phu nhân nhìn thì có vẻ đối tốt với anh ta, nhưng thật ra cũng chỉ coi anh ta như người hầu, mà người hầu thì chỉ nên làm chuyện của người hầu.

Khi Vệ Lam đến, cô tình cờ nhìn thấy quản gia đang vội vàng rời đi, trên mặt còn có chút lo lắng.

Cô nhìn bóng lưng cao gầy của người đàn ông, đi qua nói: “Thẩm Ngọc, anh có khỏe không?”

Thẩm Ngọc quay đầu lại nhìn cô một cái, nhàn nhạt ừ một tiếng: “Có việc gì?”

Vệ Lam lắc đầu cười nói: “Không có việc gì, chỉ là em nghe nói tình huống của Diệp Trăn nên mới đến đây để xem thử. Anh có khỏe không? Nghe nói anh đã ở bệnh viện ba ngày ba đêm, anh cũng phải chú ý thân thể của mình nữa.”

Thẩm Ngọc nhíu mày: “Ừ, nếu như không còn việc gì nữa thì em đi làm việc đi.”

Vệ Lam có chút xấu hổ, chẳng qua cô là vì xuất phát từ sự quan tâm đối với bạn bè, nhưng người đàn ông này dường như lại không cảm kích một chút nào.

Tiểu Cúc đột nhiên chạy tới nói: “Đại soái đại soái! Mợ sáu tỉnh rồi, mợ sáu tỉnh rồi!”

“Tỉnh?”

“Tỉnh!”

Thẩm Ngọc ném tàn thuốc bước đi nhanh, anh bắt đầu là bước đi, nhưng càng về sau thì tốc độ lại càng ngày càng nhanh, rồi chuyển dần sang chạy.

Sự vội vàng và vui mừng như vậy, căn bản là không thể che giấu được.

Vệ Lam nhìn Thẩm Ngọc chạy đi, nhíu mày đứng một lát rồi cũng rời đi.

Thẩm Ngọc đi vào phòng bệnh, quả nhiên nhìn thấy cô gái ngốc nhỏ của mình đang chớp mắt mở trừng trừng, bởi vì thân thể bị tổn thương nghiêm trọng nên không còn sức lực gì, bảo bà vú ôm con đến cho cô xem, nhưng đứa bé đã ngủ rồi, cô đưa một cái nắm tay nhỏ màu hồng lên trên má của nó.

“Đồ ngốc!”

Cô lập tức quay đầu lại, nhìn thấy anh thì vui mừng kêu lên: “Đại soái!”

Sợ con trai đang ngủ nên cô còn biết hạ giọng của mình xuống.

Thẩm Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay ý bảo bà vú đi ra ngoài.

Anh đi đến mép giường, nhìn xuống cô.

Anh nhìn cô một cách nghiêm túc và cẩn thận, trong đôi mắt đen chứa đựng cảm xúc khiến cho người ta không thể nhìn thấu, nhìn nhìn, anh cúi người ôm cô vào trong lòng, ấn cô vào trong ngực của mình, dù thế nào cũng luyến tiếc không muốn buông tay ra.

Từng trải qua nguy cơ sinh tử nên tất cả mọi thứ bây giờ đều trở thành những thứ xa xỉ quý giá nhất.

Cô vươn bàn tay nhỏ ra vỗ vào bờ vai anh, giọng nói còn có chút khàn khàn: “Đại soái, anh bị làm sao vậy?”

Còn dám hỏi anh làm sao vậy?

Anh buông cô ra, đôi mắt híp lại, thoạt nhìn nguy hiểm và hung ác: “Trước đây em có biết nguy hiểm như thế nào hay không? Tại sao em lại nói với tôi như vậy?”

Diệp Trăn nghiêm túc nói: “Em xin lỗi, em đã làm cho anh lo lắng, em cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, nhưng bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi, bác sĩ vừa đến gặp em, nói em chỉ cần điều dưỡng cho thật tốt là được, đã không còn nguy hiểm gì nữa rồi.”

Lại nghi hoặc: “Đại soái, em có nói cái gì với anh à?”

Thẩm Ngọc ngẩn ra: “Hả? Em không nhớ sao? Em không nhớ là mình đã nói cái gì với anh ở trong phòng sinh à?”

Cô cẩn thận suy nghĩ, lắc đầu nói: “Em chỉ nhớ là em rất đau, sau đó em ngất đi, bây giờ mới tỉnh lại……”

Thẩm Ngọc nhớ tới giấc mơ kia, lại nhớ rằng mỗi lần cô tỉnh lại sau cơn ác mộng thì cô sẽ quên hết những cảnh trong giấc mơ.

Anh nhìn cô, không rõ nguyên nhân là gì, có lẽ anh nên đi tìm cao tăng để hỏi một chút.

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Trăn lại đột nhiên suy sụp: “Đại soái, anh đã hứa với em là sẽ không vào trong phòng sinh rồi mà? Tại sao anh lại vào!”

Cô kéo chăn che đi nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, “Tại sao đại soái lại nói chuyện không giữ lời!”

Thẩm Ngọc: “……”

Anh thở dài, sờ vào đầu cô, thấp giọng nói: “Đồ ngốc, em có biết em đã hù chết anh rồi không!”

Cô vẫn lo lắng: “Vậy thì chắc anh đã nhìn thấy bộ dạng xấu xí nhất của em rồi, nếu như anh không còn thích em nữa thì phải làm sao đây?”

Thẩm Ngọc: “……”

Ngốc quá, anh là người nông cạn như vậy à?

Anh chen vào giữa giường bệnh, ôm cô gái ngốc nhỏ đang lo lắng không thôi, nói: “Thích, càng thích.”

Cô nhìn anh đầy mong đợi: “Thật không?”

“Ừ.”

“Đại soái thật tốt!”

Anh muốn nói anh không tốt, anh không tốt như cô nghĩ, anh cứu cô nhưng cũng đã chiếm đoạt cô, còn hại cô suýt chút nữa thì mất mạng.

Nhưng đôi mắt của cô tràn đầy sự tin tưởng và yêu thương dành cho anh, nên anh không thể nói nên lời.

Anh bất lực thở dài, “Đồ ngốc nhỏ, anh vì em mà canh giữ ba ngày ba đêm không ngủ, em ngủ với anh một lát đi.”

Quả nhiên cô cảm thấy đau lòng, ôm anh nói mau ngủ đi, cô sẽ ở bên cạnh anh.

Diệp Trăn ở bệnh viện nửa tháng, sức khoẻ của cô không cho phép cô chăm sóc đứa nhỏ, mọi thứ đều do hai bà vú và Tiểu Cúc lo liệu, khi cô tỉnh thì sẽ đến đây chơi với cô, Thẩm Ngọc đặc biệt không thích nhìn thấy đứa nhỏ này, thường xuyên nói: “Con chó này ngày nào cũng ăn uống, đái dầm rồi kêu a a, không có gì để xem cả.”

Anh trắng trợn gọi nó là con chó, ý tứ ghét bỏ bộc lộ ra bên ngoài.

Diệp Trăn sẽ ấm ức nhìn anh: “Đại soái, anh không thích Duệ Duệ của chúng ta à?”

Thẩm đại soái: “……”

Yêu thì ghét thôi, dù sao thì sự dày vò này đã khiến cho cô gái ngu ngốc của anh bị mất gần nửa cái mạng, bây giờ vẫn còn chưa dưỡng đủ lại được.

Vì thế, lần nào Diệp Trăn cũng để cho anh ôm đứa trẻ một cái, “Đại soái nhìn Duệ Duệ đi, đáng yêu giống như anh vậy đó!”

……Con chó xấu xí này đáng yêu giống anh ở chỗ nào?

Nhưng bế thêm vài lần, tư thế anh bế con còn chuẩn hơn tất cả mọi người!

Đương nhiên Diệp Trăn cũng không quên lão phu nhân, nói với Thẩm Ngọc: “Duệ Duệ của chúng ta đã được sinh ra rồi, lão phu nhân sẽ trở về gặp nó hay sao?”

Thẩm Ngọc trầm mặc một lát rồi mới nói: “Phu nhân có việc, tạm thời không về.”

Diệp Trăn nghi hoặc nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”

……

Gần đây, quản gia thường hay truyền lời tới, nói rằng lão phu nhân bên kia gọi điện về, nói là phải về nhà, phải về gặp cháu nội, nếu như anh không cho bà về thì bà sẽ tự về lmình đi về!

Thẩm Ngọc chưa bao giờ sợ cái gì, nhưng bây giờ anh lại sợ lão phu nhân sẽ làm gì đồ ngốc của mình.

Hơn nữa anh đã đuổi bà đi, nên chỉ sợ sự ngăn cách giữa lão phu nhân và cô gái ngốc sẽ càng sâu đậm hơn, bà còn có thể làm ầm lên và đe dọa anh, sợ rằng bây giờ bà còn không thể ý thức được là mình đang làm sai, anh chỉ có thể để cho phó quan chịu đựng nhiều hơn đi vào tù, ít nhất thì bây giờ anh thật sự không thể để cho bà trở về, quan trọng hơn là trong lòng anh còn có một khúc mắc.

Nhưng anh vẫn lên chùa một chuyến.

Anh kể lại giấc mơ của mình và Diệp Trăn cho sư trụ trì nghe một lần, nói xong lời cuối cùng, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy điều đó quá kỳ ảo, thật giống như tất cả mọi thứ đều chỉ là sự tưởng tượng của riêng một mình anh.

Sư trụ trì nói kiếp trước là nhân quả của kiếp này, vận mệnh đã định, đều có số.

Anh nghe không hiểu. Giấc mơ kia có nghĩa là kiếp trước của anh?

Sư trụ trì nói A Di Đà Phật mời thí chủ đi về, rồi liền im lặng không nói gì nữa.

Thẩm Ngọc không hiểu ra sao rời đi, trong lòng lại càng thêm hoảng sợ, có lẽ đó thật sự là kiếp trước của anh, cô gái ngốc của anh đời trước chết quá đau khổ, lưu lại trong trí nhớ, biến thành một giấc mơ tới cảnh cáo anh.

May mắn thay, điều đó đã không xảy ra một lần nữa.

Sau khi gặp sư trụ trì xong, anh đi gặp lão phu nhân.

Lão phu nhân nghe nói Thẩm Ngọc muốn tới, bà đã sớm đợi anh ở đại sảnh, đợi một lúc lâu, cuối cùng mới đợi được con trai của mình đang khoan thai đến muộn: “Ngọc Nhi, con thật sự vì con yêu tinh ở Tây Uyển kia mà không cần mẹ nữa?”

Thẩm Ngọc ngồi xuống, giọng nói trầm thấp: “Gần đây con thường xuyên nằm mơ, mơ thấy cô gái ngốc của con bởi vì sinh con nên mới chết ở Tây Uyển, chính là do hai bà đỡ kia đã động tay động chân, bởi vì lo lắng thân thể của đồ ngốc kia không thể chết được nên bọn họ đã lấy bao rồi bịt cô ấy đến chết, mỗi khi nghĩ đến đây thì lòng con lại đau nhức không chịu được.”

Lời nói của lão phu nhân lập lòe, nói: “…… Chuyện này có liên quan gì đến mẹ? Con muốn đổ tội của bọn họ lên trên đầu của mẹ?”

Thẩm Ngọc cười một tiếng: “Mẹ, con là đứa con mà mẹ đã sinh ra trong mười tháng mang thai, nếu như có ai đó đối xử với mẹ giống như đã từng xử với cô gái ngốc kia, vậy thì mẹ hy vọng cha con sẽ làm chủ bảo vệ cho mẹ an toàn, hay là sẽ làm như không thấy tùy ý để cho mẹ sống chết?”

Lão phu nhân ngây người sau một lúc lâu, nghĩ đến nếu như bà bị chết không rõ ràng, thì chỉ sợ……. Bạn đang đọc truyện tại # TRUMtг uyen. V Л #

Bà vỗ bàn: “Có thể giống nhau à?”

Mẹ và vợ lẽ nên chọn ai mà cũng không biết hay sao?

Thẩm Ngọc rất thất vọng, đứng dậy nói: “Vì sự an toàn của con trai con và mẹ của con trai con, phu nhân, khi nào mẹ nghĩ thông suốt thì con sẽ đón mẹ trở về.”

Lão phu nhân khóc lên: “Con ơi, sao con lại không hiểu nỗi khổ tâm của mẹ, chẳng lẽ mẹ còn có thể xuống tay với cháu nội của mình hay sao?”

“Hầu hạ lão phu nhân cho tốt.”

Bọn người hầu vâng dạ.

Lão phu nhân trơ mắt nhìn Thẩm Ngọc đi xa, bà đuổi theo đến cửa thì đã không còn thấy bóng dáng của Thẩm Ngọc nữa rồi.

Bây giờ bà đã thật sự khóc.

Cũng không biết có phải là do Thẩm Ngọc nói một câu như vậy hay không, mà từ sau buổi tối hôm đó, bà đã bắt đầu gặp ác mộng, trong giấc mộng, con yêu tinh ở Tây Uyển kia đã khó sinh mà chết, người Tây Uyển khóc thành một đoàn, bà ôm đứa cháu trai cả mới nhận được tươi cười hạnh phúc, Xuân Đào tới cầu xin bà: “Phu nhân, đại thiếu gia không có mẹ rất là đáng thương, nó cần có người chăm sóc, mà con vừa lúc cũng không có con, con cầu xin phu nhân có thể giao đại thiếu gia cho con nuôi dưỡng, con sẽ đối xử với nó như là con ruột của mình!”

Lão phu nhân không muốn giao cho cô, dù sao thì cô cũng đã hại chết Diệp Trăn, nhưng lại nghĩ không có ứng cử viên nào tốt hơn Xuân Đào, Như Phong Liễu Mộng Thành Anh không thể so được với Xuân Đào, huống chi bà còn nắm giữ nhược điểm của Xuân Đào, người này đã bị bà nắm ở trong bàn tay, bà miễn cưỡng đồng ý.

Bây giờ chỉ cần chờ Lam Lam gả vào nữa là được.

Nhưng Vệ Lam đã gả vào mấy năm mà vẫn không có cho bà và Thẩm gia thêm một đứa con, trong lòng bà có bất mãn, vừa lúc đến Tết Âm Lịch náo nhiệt, bà đưa con dâu và cháu trai lên chùa để cầu phúc, hy vọng Thẩm gia có thể con cháu đầy đàn, nhưng cũng chính là sau chuyến đi này, đứa cháu trai duy nhất của bà cũng biến mất……

Bà lo lắng đến mức trực tiếp tỉnh lại từ trong giấc mơ!

Lại nhìn thấy mình vẫn còn ở trong ngôi chùa hoang vắng này, bà lập tức vừa tức giận vừa căm ghét, tức giận vì Xuân Đào làm không tốt, nhưng mà Xuân Đào cũng đã chết rồi.

Bà thê lương ngủ tiếp, lần này, bà mơ thấy cảnh Diệp Trăn khi chết, cô vừa khóc lóc vừa cầu xin, cầu xin bọn họ đừng giết cô, cầu xin được nhìn thấy đứa trẻ, người cô bê bết máu, mắt mở to như là ác quỷ muốn lấy mạng!

Bà không thể ngủ ngon kể từ đó.

Bất cứ khi nào bà đi ngủ, bà sẽ bị gặp ác mộng quấn thân, tiếng khóc kia luôn quanh quẩn ở bên tai của bà, tỉnh lại là có thể nghe thấy.

Sau khi Thẩm Ngọc biết chuyện, anh mời bác sĩ đến xem thử, bác sĩ kê một loại thuốc an thần cho bà uống, nghe nói bà đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng mà tính khí của bà lại càng trở nên tồi tệ hơn.

Diệp Trăn ở bệnh viện hơn nửa tháng mới trở về phủ đại soái, hơn nữa lần này trở về, cô không sống ở Tây Uyển giống như lúc trước nữa, mà cô sẽ trực tiếp ở chính viện của Thẩm Ngọc. Mọi thứ đều được trang hoàng mới tinh, Đại Hoàng Tiểu Bạch và năm con chó con cũng dọn tổ, cô nghe người ta nói, Thẩm Ngọc đã mời người đến để thực hiện nghi lễ ở Tây Uyển, sau đó phong ấn Tây Uyển lại.

Diệp Trăn không ngờ anh sẽ làm như vậy, nhưng cô cũng không có phản đối, dù sao thì con trai của ký chủ ở nơi này cũng đã gần gũi hơn với Thẩm Ngọc và nhận được sự giáo dục của anh.

Bởi vì quyết định của Thẩm Ngọc, nên khi Như Phong và Liễu Mộng Thành Anh đến gặp cô, bọn họ đều nhịn không được mà nói ra những lời chua chát, “Thật tốt khi có thể sinh con trai, chúng ta cũng hy vọng có thể sinh một đứa con trai……”

Nhưng cũng chỉ một lần, và kể từ lần đó, bọn họ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt cô nữa.

Cô bị nhốt ở trong phòng hơn một tháng mới được phép ra ngoài, nhìn bầu trời ngoài cửa, phảng phất như cách một thế hệ.

Khi đứa trẻ được một trăm ngày, Thẩm Ngọc muốn tổ chức một bữa tiệc lớn, Diệp Trăn nói: “Chúng ta đưa đứa trẻ đến gặp phu nhân đi, tuy rằng không biết tại sao mẹ lại không đến gặp Duệ Duệ của chúng ta, nhưng Duệ Duệ vẫn nên đến gặp bà của nó.”

Thẩm Ngọc không đồng ý.

Diệp Trăn ôm cánh tay anh cầu xin: “Đại soái, vậy chúng ta hãy đến chùa cầu nguyện đi, cầu cho gia đình chúng ta được bình an vô sự, em có thể sống sót, em cũng muốn cảm ơn Phật Tổ đã phù hộ.”

Thẩm Ngọc nhớ tới lời nói của trụ trì, lúc đầu anh không tin vào Phật Giáo, nhưng bây giờ anh lại tin, nếu như sự tin tưởng có thể giữ an toàn cho cô gái ngốc của anh thì anh nguyện ý tin vào điều đó.

Anh nhìn con chó to đang ôm chân mình gặm ngấu nghiến, rồi lại nhìn năm cái đầu của con chó nhỏ nhô ra bên mép giường, thè đầu lưỡi phe phẩy cái đuôi, anh cảm thấy rất phiền: “Người đâu! Mang sáu con chó này ra ngoài!”

Tiểu Cúc mang theo hai người hầu đi vào, Tiểu Cúc thuần thục một tay bế đứa bé một tay ôm con chó, mặt khác hai người còn lại cũng không kém, bế con chó lên chạy đi. Duệ Duệ a a hai tiếng muốn gọi mẹ, nhưng cha đã đứng nghiêng người chắn trước mặt nó. Con chó lớn liền khóc……

Diệp Trăn nhìn anh: “Đại soái, hôm nay còn sớm lắm, đi ngủ sao?”

Thẩm Ngọc bắt đầu cởi thắt lưng, đã hơn ba tháng, đã đến lúc anh phải được sảng khoái rồi.

Đang là mùa mưa xuân, ban đêm trời mưa tầm tã, tí tách tí tách rơi xuống đầy đất, bên tai cô là tiếng thở dốc thoải mái của người đàn ông, xa xa là tiếng mưa rơi, cô ôm lấy bờ vai rộng lớn của anh: “Đại soái, bên ngoài mưa rồi.”

Anh ừ một tiếng, âm thanh khàn khàn gợi cảm: “Ôm chặt anh, anh đưa em đi xem.”

Cửa sổ bị mở ra một khe nhỏ, gió lạnh ngày xuân thổi qua, cô nhìn thấy màn đêm đen kịt dưới ánh đèn vàng lấp lánh, như nuốt chửng lòng người.

Người đàn ông cắn tai cô từ phía sau, thỏa mãn thở dài.

Đêm nay thật quá hoang đường, cô thậm chí còn không biết mình đã ngủ như thế nào, đến sáng tỉnh dậy vẫn cảm thấy cơ thể khác thường, người đàn ông nửa đè lên người cô dường như đang ngủ, cô mới vừa giật giật hừ một tiếng, muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại đâm cô đến phát khóc, anh cười nhẹ cắn lỗ tai cô: “Trăn Trăn, đại soái nhà em rất hài lòng vì em đã ăn anh ấy cả đêm, và anh ấy quyết định sẽ càng thích em hơn.”

Cô vừa khóc vừa hỏi: “Thật ư? Chỉ thích em thôi à? Em cũng đã biết được rất nhiều từ và học được nhiều kiến ​​thức……”

Anh trầm mặc không đáp, động tác bất ngờ hung mãnh của anh khiến cho cô không còn tâm trạng để hỏi thêm những câu khác, mãi cho đến lúc cuối cùng mới mơ hồ nghe thấy anh nói: “Thật là một cô gái ngốc.”

Diệp Trăn không thể đứng dậy vào ngày hôm nay, cô đã không còn sức để ôm con trai mình.

Vào ngày thứ một trăm của Duệ Duệ, quả nhiên Thẩm Ngọc đã mở tiệc chiêu đãi khách khứa ở khắp nơi trong phủ đại soái, bữa tiệc không nhỏ hơn sinh nhật của lão phu nhân một chút nào, Diệp Trăn nắm tay của Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc mặc một thân màu đỏ vui mừng không thôi, ôm con trai nhận lời chúc từ tất cả các khách mời ở khắp nơi.

Vệ Lam cũng tới, còn lén lút nói chuyện riêng với cô, nói: “Diệp Trăn, cô còn chưa biết, Thẩm Ngọc không để cho phu nhân về nhà là vì cô, cô xem phủ đại soái náo nhiệt như vậy, mà lão phu nhân lại một thân một mình ở trong chùa uống chè xanh ăn cơm đạm bạc, cô vẫn cảm thấy thoải mái được hay sao?”

Cô nói: “Tôi đi gặp lão phu nhân, lão phu nhân đã gầy đi không ít, thoạt nhìn thật sự không tốt, hai người vào lúc vui sướng cũng đừng quên bà ấy, cô hãy khuyên nhủ Thẩm Ngọc đi, nếu không sau này hối hận thì phải làm sao?”

Diệp Trăn không ngạc nhiên cũng không khiếp sợ, cô hỏi ngược lại: “Vệ tiểu thư, cô và đại soái lớn lên cùng nhau, nên hẳn là cô phải hiểu rõ đại soái hơn tôi, anh ấy sẽ vô duyên vô cớ làm tổn thương người thân bạn bè bên cạnh mình hay sao? Mặc dù tôi không biết tại sao lão phu nhân lại sống ở trong chùa, nhưng tôi biết, phải có lý do gì đó thì đại soái mới làm như vậy, nhất định là phải có lý do, tôi tin anh ấy. Cho dù Vệ tiểu thư không thích và tất cả mọi người đều không thích, thì tôi vẫn sẽ luôn đứng về phía đại soái và ủng hộ bất kỳ quyết định nào của anh ấy!”

Vệ Lam bị lời lẽ chính đáng của Diệp Trăn nói đến mức nửa ngày cũng không nói ra lời, Diệp Trăn nói: “Xin lỗi, tôi còn phải tiếp đãi khách, nếu như Vệ tiểu thư không còn việc gì thì tôi đi trước nhé.”

Vệ Lam nhìn Diệp Trăn đi xa thì không khỏi thở dài, cô cũng chỉ là người truyền lời giúp cho lão phu nhân, nhưng hình như cô đã tìm nhầm người rồi.

Ai ngờ khi cô vừa mới xoay người lại, cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng sau lưng cô cắn một điếu xì gà, khuôn mặt anh tuyệt mỹ, nhíu mày thở ra những vòng khói, nói: “Vệ Lam, đừng trêu chọc người phụ nữ của anh.”

Vệ Lam giải thích: “hông có, em chỉ đi gặp lão phu nhân rồi được bà ấy nhờ truyền lời giúp bà ấy mà thôi.”

Đột nhiên Thẩm Ngọc cười một tiếng, nói: “Mười một năm trước anh cầu hôn em, sau đó cha anh qua đời, anh hao tổn tâm cơ để giành lấy quyền lợi, người ngoài đều muốn lấy lòng anh, anh không yêu tiền tài cũng không cần sắc đẹp, bọn họ liền cho rằng anh không thể quên được người phụ nữ mà anh đã từng cầu không được, cố ý tìm rất nhiều người phụ nữ giống như cô ấy để đến lấy lòng anh. Mà anh quả thật cũng cần một nhược điểm, nên anh liền thuận thế làm theo.”

Anh không nói cho ai biết về việc này, nhưng đó cũng chỉ là việc nhỏ, anh thích nhìn cô gái ngốc kia vắt hết óc của mình để làm cho anh thích bộ dáng của cô.

Khi Vệ Lam rời khỏi phủ đại soái, cô cảm thấy xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào!
Nhấn Mở Bình Luận