Editor + beta: ?ℓσℓιsα?
Tin đồn về Ngụy Thiệu và người phụ nữ bí ẩn đã truyền ra được một thời gian dài, mắt thấy gió yên sóng lặng, cũng không có tin tức gì mới, độ nổi tiếng và cảm giác mới mẻ tự nhiên cũng sẽ phai nhạt đi, Tưởng Viện bên kia đã bắt đầu gia nhập đoàn làm phim《 Người đưa tin 》, khi cô ta được giới truyền thông phỏng vấn, bởi vì kỹ năng diễn xuất nghiêm túc xuất sắc, cùng với sự khen ngợi mạnh mẽ của bạn diễn và đạo diễn đã làm cho cô ta lại nổi tiếng trở lại, trên đà tiếp tục tăng.
Diệp Trăn chú ý một chút, nhưng không phát hiện ra điều gì khả nghi nên đành phải tạm thời gác lại.
Cô vẫn nghiêm túc đi làm và tan làm như cũ, chăm sóc những vết thương không tồn tại, uống chén thuốc được đưa đến nhà mỗi ngày, chén thuốc kia quả nhiên có hiệu quả, bởi vì cô đã béo lên rõ ràng.
Mạn Đạt ngạc nhiên, tại sao cô ấy bị ốm mà vẫn không gầy, lại còn béo lên?
Diệp Trăn nói: “Có thể là gần đây tớ ăn quá tốt?”
Mạn Đạt: “Ăn cái gì? Còn nói là bù đắp cho cậu nữa, buổi tối ngày mai cùng nhau ăn cơm đi? Bạn học của tớ vừa lúc cũng muốn tới, cậu đừng nói là không đi! Tớ cũng không phải là muốn cố ý cho cậu đi hẹn hò, cậu cứ đi thử xem, nếu cậu thấy ổn thì chúng ta lại nói tới chuyện khác, có được không?”
Diệp Trăn cười cười, cô còn chưa kịp nói thì trợ lý đặc biệt đã đột nhiên xuất hiện từ phía sau, “Ai muốn hẹn hò?”
Mạn Đạt dường như đã tìm được cứu tinh: “ Anh Diêu à, anh hãy mau giúp em khuyên nhủ, Diệp Trăn này đúng là một người cứng đầu, em cũng không bảo cô ấy nhất định phải ở cùng bạn học của em, chỉ là gặp mặt ăn một bữa cơm mà thôi, có thích hợp hay không còn là một chuyện khác, vậy mà cô ấy lại tránh như tránh mãnh thú hồng thủy! Chẳng lẽ còn có thể sống cả đời mà không yêu, không kết hôn hay sao?”
Trợ lý đặc biệt nhìn Diệp Trăn, cười nói: “Diệp Trăn không muốn thì thôi, người ta là chuyên tâm làm việc, đâu giống như cô chỉ biết yêu đương! Còn nữa, trong giờ làm việc, cấm trò chuyện riêng tư!”
Mạn Đạt: “……” Cô chỉ có thể trợn mắt không phục.
Khi trợ lý Diêu rời đi, anh ta còn đặc biệt liếc mắt nhìn Diệp Trăn, Diệp Trăn khẽ cười với anh ta, lúc này trợ lý đặc biệt mới yên tâm rời đi.
Cô nói với Mạn Đạt: “ Tớ biết cậu vì suy nghĩ cho tớ, chỉ là tớ không được khỏe nên tớ muốn nghỉ ngơi nhiều hơn trong những ngày này.”
Mạn Đạt: “…… Được rồi.”
Sau khi an ủi Mạn Đạt xong, trợ lý Diêu lại lấy cớ có việc để đưa cô đến văn phòng của anh ta, anh ta lo lắng hỏi: “Diệp Trăn, không phải là cô thật sự muốn hẹn hò đấy chứ?”
Diệp Trăn lắc đầu: “Không có. Chỉ là Mạn Đạt lo lắng cho việc chung thân cả đời của tôi thôi, nhưng mà tôi đã từ chối rồi.”
Trợ lý Diêu nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi. Hiện tại Ngụy tổng đối xử với cô rất tốt, cô đừng suy nghĩ nhiều nữa, cô nỗ lực một chút, được Ngụy tổng thích, vậy thì cô……” Còn không phải là bay lên cành cao làm phượng hoàng hay sao!
Diệp Trăn yên lặng nhìn anh ta, “Tôi không nghĩ nhiều như vậy đâu, cứ như bây giờ là tốt rồi.”
Trợ lý Diêu thật sự chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào còn cứng hơn cả đá giống như là Diệp Trăn! Chẳng lẽ cô không biết là khi đàn ông còn cảm thấy đau lòng, áy náy, thương tiếc cho cô thì cô phải nhân cơ hội tiếp thêm lửa để củng cố cho chính mình hay sao? Gỗ mục gỗ mục!
Khi Diệp Trăn tan làm vào ngày hôm sau, cô đã nhận được một món quà đặc biệt từ trợ lý đặc biệt, nó được gói cẩn thận trong một cuốn bìa sách, anh ta còn thần bí nói với cô: “Tự cô xem đi, ngàn vạn lần đừng để cho người khác nhìn thấy! Mà xem rồi thì cũng đừng nói là do tôi đưa cho cô! Cô có biết chưa?”
“ Vâng, đã biết.”
Diệp Trăn thật sự giống như là đã tuân theo thánh chỉ của hoàng gia, và cô chỉ mở bìa sách ra sau khi đã mang nó về nhà: “Mười tám cách để theo đuổi một người đàn ông”, “Những trò phải đọc gian lận để theo đuổi nam thần”, “Chiến lược nuôi dạy phụ nữ hư hỏng”
Diệp Trăn: “……:)” =))))
…… Thật là lo lắng.
Không cần phải nói, người này khẳng định là chỉ Ngụy Thiệu.
Không quá mấy ngày, trợ lý Diêu đã đến hỏi cô là cô đã xem như thế nào? Diệp Trăn nói: “…… Có chút thu hoạch, cũng có một số chỗ không hiểu lắm.”
Như vậy xem ra vẫn chưa đủ! Trợ lý Diêu lại tặng thêm cho cô một bộ khác: “Cố lên!”
Diệp Trăn: “……”
Buổi tối hôm nay, lúc Diệp Trăn đang ở nhà đọc sách, đột nhiên cô nghe thấy có tiếng người mở khóa cửa, cô đoán chỉ có thể là Ngụy Thiệu.
Cô đóng cuốn sách lại và cất nó vào trong ngăn kéo dưới bàn trà, đứng dậy ra đón anh.
Anh uống rượu, áo tây trang khoác ở trên cánh tay, cà vạt kéo ra, treo hờ hững ở trên cổ, lười biếng tùy ý, tuấn dật phi phàm.
Diệp Trăn cầm áo khoác của anh rồi đặt vào trên giá quần áo, khi cô quay đầu lại thì anh đã nằm sẵn ở trên ghế sô pha, hai mắt nhắm nhẹ, dùng một tay ấn giữa mày. Cô đi lấy bát canh nóng bồi bổ dạ dày cho anh uống, thì mới thấy hai mày nhíu chặt của anh dần giãn ra.
Cô đứng ở sau ghế sô pha xoa nhẹ huyệt thái dương cho anh, nhẹ giọng nói: “Ngụy tiên sinh, anh còn thấy khó chịu hay không? Tôi đỡ anh về phòng nghỉ ngơi nhé?”
Người đàn ông một lúc lâu vẫn chưa thấy đáp lại, anh nằm lặng yên, như là đã ngủ rồi.
Diệp Trăn an tĩnh lại, lực đạo cầm trên tay vẫn không nặng không nhẹ như cũ, mãi đến một lúc sau khi cảm thấy anh đã ngủ say rồi, lúc này cô mới dời tay ra, muốn lặng lẽ trở về phòng lấy một cái chăn mỏng, ai ngờ cô vừa mới dời đi, còn chưa bước được một bước thì bàn tay đã bị một vết chai hơi mỏng nắm chặt lấy.
Cô gần như là theo dõi từng cử động của người đàn ông từ sau ghế sô pha đến trước mặt người đàn ông, sau đó, dưới con ngươi màu mực hơi mở và lòng bàn tay hơi gượng gạo của người đàn ông, cô cẩn thận ngồi lên trên đùi của anh.
“…… Ngụy tiên sinh……?”
“Ừm.”
Ngụy Thiệu rũ mắt, thấy bàn tay của người phụ nữ ở trong lòng bàn tay của anh, nhỏ nhắn, tinh tế, yếu ớt không xương.
Diệp Trăn không khỏi nhìn bàn tay của mình, cô nhìn thấy khớp xương rõ ràng của người đàn ông, thon dài cân xứng, có một cổ khí chất mạnh mẽ giống như người của anh, ẩn chứa mũi nhọn.
Bàn tay vốn được tính là xinh đẹp của cô đã bị so với chân gà.
Cô thu bàn tay lại, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Ngụy Thiệu, Diệp Trăn: “Không đẹp bằng anh.”
Ngụy Thiệu nhìn cô, giật giật khóe miệng.
Diệp Trăn ngồi yên lặng một lúc, cũng không cảm thấy có gì không tự nhiên, đôi chân treo lơ lửng của cô khẽ đung đưa.
Cô hơi có chút ngạc nhiên nhỏ, bởi vì Ngụy Thiệu cũng không phải là người sẽ tùy tiện cho người khác ngồi ở trên đùi của mình, vậy mà anh lại để cho cô ngồi ở trên đùi anh…… Mục đích quả nhiên là không trong sáng.
Cuối cùng, khi Diệp Trăn ngồi ở trên người đàn ông đã lâu mà không được xuống dưới, rốt cuộc cô cũng chắc chắn rằng đêm hôm đó, người đàn ông này đã nếm được mùi vị ngọt ngào vào buổi tối ngày hôm đó, và anh đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.
Cuối cùng thì anh cũng chịu cho cô đi xuống dưới, cô đã lập tức quỳ xuống dưới ngay khi hai chân cô vừa chạm đất, cô được anh bế lên và ôm chặt trong lòng một cách đáng thương.
Ngụy Thiệu sờ khuôn mặt của cô, nước mắt trên má cô đã khô, mềm mại xinh đẹp, đôi mắt ướt át mát lạnh, giống như một con chó nhỏ bị bỏ rơi.
Diệp Trăn bị ôm trở về phòng ngủ, cô bị đặt ở trên một chiếc giường lớn mềm mại, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông lạnh lùng đang đứng ở trước giường của cô, “Cảm ơn Ngụy tiên sinh, chúc anh ngủ ngon.”
Khi Ngụy Thiệu đi ra ngoài, anh còn săn sóc mà đóng cửa cho cô.
Diệp Trăn nằm một hồi mới giãy giụa đứng dậy đi tắm rửa, nghĩ rằng tuy Ngụy Thiệu đã mở ra thế giới mới, chiêu trò đa dạng, nhưng số lần vẫn được anh kiểm soát chặt chẽ.
Tại công ty vào ngày hôm sau, Diệp Trăn không tránh khỏi lại nhận được một ánh nhìn vô cùng có thâm ý từ trợ lý đặc biệt, Diệp Trăn cảm thấy có lẽ là cô nên chuyển đổi giới tính với trợ lý đặc biệt, dường như anh sẽ càng thích hợp để làm phụ nữ hơn là cô.
Trợ lý Diêu chắc chắn sẽ rất tức giận khi biết cô nghĩ vậy.
Sau vài lần Ngụy Thiệu lấy cô ra để chơi không ít trò chơi đa dạng, thì Diệp Trăn mới có thể cảm giác được sự thỏa mãn và sung sướng của một người đàn ông, chén thuốc dưỡng âm bổ huyết lại càng uống không ngừng.
Mối quan hệ của cô và Ngụy Thiệu dường như vẫn không có gì biến hóa, nhưng lại giống như là có một chút khác biệt, bởi vì có đôi khi anh không đi tắm và nghỉ ngơi tạm sau khi làm việc xong mà sẽ nằm ở bên cạnh cô một lúc, mặc dù anh vẫn phải rời đi như cũ.
Mỗi khi anh nằm thẳng thì Diệp Trăn sẽ nghiêng về bên người anh và yên lặng nhắm mắt lại, rồi cả hai người đều biết là đối phương vẫn chưa ngủ.
“Ngụy tiên sinh.”
“Ừm.”
Thực sự là rất hiếm, Diệp Trăn phải viết thêm vài dòng ghi chú vào trong cuốn nhật ký.
Ngụy Thiệu thoải mái thì trong nhà không vui.
Mẹ của Ngụy Thiệu, Phùng Thư Nhã rốt cuộc cũng tìm đến công ty, bởi vì sự vắng mặt đã lâu không chịu kết hôn của anh.
“Mẹ biết, từ nhỏ con đã là người có chủ kiến, chúng ta nói con cũng không thích nghe, bây giờ con không muốn kết hôn, chúng ta cũng không ép buộc con…… Chỉ là tình huống của ông con cũng biết, đừng nhìn tinh thần của ông con ngày thường tốt, nhưng thật sự là thân thể của ông đang càng ngày càng kém đi, ông ấy đã hơn 80 tuổi rồi, còn có thể sống được bao lâu nữa? Ngày thường nhắc nhiều nhất chính là hôn sự của con, ông ấy muốn gặp chắt của mình trước khi chết……”
“Nếu con cảm thấy Lệ Vân không thích hợp thì mẹ vẫn còn biết những cô gái của nhà khác, ông nội con cũng đã đồng ý rồi, hay là con gặp mặt một lần đi? Cũng cho ông con một chút hi vọng. Đừng nói là tương lai, bây giờ đám Ngụy Tuần kia cũng vào công ty hết rồi, hao tổn tâm tư để giành lấy miếng bánh này, nếu như con còn không sớm kết hôn thì làm sao ông con có thể giao công ty cho con được? Chẳng lẽ còn trông cậy vào cha con sẽ giúp đỡ con ít nhiều hay sao?”
“Hừ, mẹ không muốn cho ba đứa con ngoài giá thú kia của cha con được tiện nghi!”
“Ngụy Thiệu, con luôn là người có chừng mực, làm sao con có thể có vướng bận tình cảm với những nhân viên ở xung quanh con được chứ?”
Ngụy Thiệu muốn hẹn hò, bà đã gặp cô công chúa nhỏ của Thất Tinh điện tử, nhỏ hơn Ngụy Thiệu năm tuổi, là một học sinh xuất sắc vừa du học ở nước ngoài trở về, có ngoại hình xinh đẹp, tính cách hoạt bát, vừa lúc cùng nhau bổ sung cho Ngụy Thiệu nhạt nhẽo.
“Nghe nói Ngụy tổng đã có một cuộc hẹn hò ở Michelin bảy sao*, và tiêu tốn đến sáu con số! Thật là ghen tị quá đi mất!” Mạn Đạt ôm trái tim của mình bằng hai tay, nước miếng chảy đầy đất, “Trong cuộc đời của tớ, tớ nhất định cũng phải đi đến đó để tiêu xài một bữa, để xem tớ có thể trở thành người bất tử hay không!”
*Hệ thống đánh giá sao Michelin là quy chuẩn đánh giá ẩm thực được giới sành ăn tin tưởng. Một sao vàng Michelin đồng nghĩa là nhà hàng rất tốt so với mặt bằng chung. Hai sao vàng Michelin có nghĩa là chất lượng món ăn xuất sắc đáng để đi một quãng đường dài ghé thăm. Nhà hàng được tôn vinh là có phong cách ẩm thực đặc biệt nhất bạn nhất định phải thử một lần trong đời sẽ được trao giải thưởng 3 sao vàng Michelin danh giá.
Diệp Trăn tính một chút tiền tiết kiệm của mình: “Nếu cậu thích thì tớ sẽ mời cậu.”
Mạn Đạt khiếp sợ, “Mời tớ? Thật hay giả?”
“Thật mà.”
“Cậu điên rồi! Là sáu con số, là một năm tiền lương đó!”
Diệp Trăn nói: “ Tớ không điên.”
Mạn Đạt: “…… Tớ muốn chia tay với bạn trai, tớ bảo anh ấy đưa tớ đi ăn, anh ấy lại nói tớ đi tìm chết! Diệp Trăn, cậu mau biến thành đàn ông rồi gả cho tớ đi!”
Diệp Trăn: “……”
Ngay cả khi cô biến thành một người đàn ông, thì cô cũng không thể bị tấn công.
Nhắc tới Ngụy Thiệu, Diệp Trăn không khỏi nghĩ đến mấy ngày trước khi mẹ Ngụy Thiệu đi vào trong công ty, vừa nhìn thấy cô đã vội vàng rời đi, không thèm để ý đến cô chút nào.
Hẳn là Phùng Thư Nhã cũng biết mối quan hệ của cô và Ngụy Thiệu, bà cũng nhận ra cô, bà không thèm để ý không phải là vì khinh thường cô, mà bà biết rằng cô sẽ không thể tạo ra bất kỳ uy hiếp gì cho bà và Ngụy Thiệu.
Tất nhiên, sự giáo dưỡng của bà cũng không cho phép bà làm ra bất cứ điều gì thô lỗ, ném tiền và tống cổ uy hiếp càng không phải là phong cách của bà, nhưng thật ra lại rất giống Ngụy Thiệu.