Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Editor + beta:  ?ℓσℓιsα?

Tiêu Sách thổi khí ở bên tai cô: “Sai rồi, cái ống thứ hai bị hỏng, một ống ra hai cái, trong tay chị một cái, chắc chắn mặt sau vẫn còn thừa một cái.”

Đột nhiên Diệp Trăn quay đầu lại nhìn anh, Tiêu Sách cũng khó hiểu nhìn cô: “Chị ba?”

Diệp Trăn nói: “Thầy giáo, cậu thật thông minh!”

Tiêu Sách mỉm cười nói: “Đánh nhiều thì tự nhiên sẽ biết.”

Cô bĩu môi, một tay chống lên trên trán: “Tôi không có nhiều thời gian để chơi bài, mấy ngày nay cậu dạy tôi, tôi đã tự chơi một vài ván khi về nhà, nhưng không có cậu thì tôi sẽ chẳng là cái gì cả.”

Tiêu Sách: “Chị ba đừng lo lắng, tôi sẽ dạy cho chị.”

Anh rũ mắt xuống nhìn màn hình điện thoại, nhưng đuôi mắt lại không khỏi nhìn xuống đôi chân dài của người phụ nữ, đôi chân được che kín bởi một chiếc quần tất thật thần bí và gợi cảm, khiến cho người ta chỉ muốn xé toạc ra mà ngắm nhìn khung cảnh ở bên trong.

Diệp Trăn giật mình, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nhuộm đầy móng tay màu đỏ gợi cảm đặt ở trên đùi, nhẹ nhàng kéo chiếc quần tất mỏng, móng tay sắc nhọn, nếu như dùng lực nặng hơn thì có thể cắt được một lỗ...

Hầu kết anh lên xuống, ngón tay nắm chặt điện thoại.

Diệp Trăn: “Thầy giáo, tôi không thể, tôi nên đánh cái nào?”

“…… Để tôi xem.”

Anh nâng kính lên, phân tâm, khóe mắt lại rơi xuống lần nữa, nhìn những ngón tay nghịch ngợm của cô đang gõ lên trên đùi……

Dạy được nửa buổi, Tiêu Văn gọi điện thoại tới hỏi cô đang ở đâu, Diệp Trăn cười: “Sao vậy?”

Tiêu Sách liếc nhìn cô một cái, chơi bài thay cô.

Tiêu Văn bất lực khuyên nhủ: “Em làm ầm ĩ đủ rồi thì hãy mau trở về đi, suốt ngày em không về thì còn ra thể thống gì nữa? Hôm nay mẹ anh cũng nhắc đến, hỏi khi nào thì chúng ta mới có con. Diệp Trăn, chúng ta sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ, em hãy quên quá khứ đi.”

Diệp Trăn khịt mũi, liếc nhìn bộ dáng của Tiêu Sách, “Vậy lát nữa anh đến đón em đi.”

Tiêu Văn vừa thấy thuyết phục được cô, lập tức vui vẻ: “Bây giờ em đang ở đâu?”

Diệp Trăn nói một địa chỉ ra rồi tắt máy, cũng không đợi anh nói hết lời.

Tiêu Sách tập trung đánh bài, cũng không hỏi cô bất cứ điều gì, Diệp Trăn nói: “Lát nữa tôi sẽ về, Tiêu Văn đến đón tôi.”

Ánh mắt anh trầm xuống, ừ một tiếng.

Diệp Trăn nói: “Thầy giáo, tại sao trí nhớ của anh lại tốt như vậy? Đọc xong một lần là không thể quên được những con số này.”

Giống như anh đã từng nhìn thấy đôi chân của cô, và anh vẫn luôn nhớ về nó đến tận bây giờ, ngay cả cảm giác mềm mại sau khi được chạm nhẹ qua tay.

Anh nhẹ nhàng nói: “Tôi vốn nhạy cảm với các con số nên sử dụng chúng cũng rất dễ.”

Diệp Trăn hâm mộ nói: “Thật tốt.”

“Chị ba đừng lo lắng, tôi có thể từ từ dạy cho chị.”

“Vậy thì cảm ơn thầy.”

“Ừ.”

Khi Tiêu Văn đến, Tiêu Sách đã đưa cô đến cửa, Tiêu Văn rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiêu Sách, Diệp Trăn không có ý giải thích, ra hiệu cho Tiêu Văn mở cửa xe ra, chẳng lẽ còn chờ cô tự mở cửa hay sao? Tiêu Văn chỉ có thể mở cửa xe cho cô, chờ cô lên xe, Diệp Trăn giơ tay chặn lại, “Cậu năm, hôm nay cảm ơn cậu, hôm khác chúng ta sẽ gặp lại.”

Tiêu Sách cũng không có ý muốn giải thích, ôn tồn lễ độ chào tạm biệt Tiêu Văn và Diệp Trăn, “Anh ba, chị ba, hẹn ngày khác gặp lại.”

Diệp Trăn khẽ cười, kéo cửa xe lên.

Sau khi lên xe, Tiêu Văn liền nói: “Sao em lại ở cùng em năm?”

Anh có chút tức giận, Diệp Trăn chơi với Tiêu Sách từ khi nào?

Diệp Trăn nói: “Tôi còn chưa quản việc tại sao anh lại lêu lổng với Dương tiểu thư ở trên giường của tôi đâu, anh còn muốn quản tôi?”

Tiêu Văn nghẹn một lúc lâu: “Không phải đã là chuyện quá khứ rồi hay sao? Chúng ta làm lại từ đầu đi, sau này anh đảm bảo sẽ không……”

Diệp Trăn cười nói: “Đừng, đừng bao giờ, anh cứ tiếp tục đi tìm đi, tước đoạt thú vui của anh chính là tội đáng chết ngàn lần!”

“…… Em có thể nói chuyện bình thường được hay không!”

“Đưa tôi trở về biệt thự Hoa Hồng.“

“Em không về nhà với anh?”

“Trở về nằm trên chiếc giường mà hai người đã ngủ?”

“……”

Tiêu Văn chỉ có thể bẻ lái mười mấy lần, đưa cô trở về biệt thự Hoa Hồng.

Đây là biệt thự do Diệp Trăn đứng tên, sau khi kết hôn thì dọn về nhà anh, sau này cũng không trở về nữa, lần này bắt được anh ngoại tình, cô vẫn luôn sống ở bên này. Anh luôn giấu giếm tin tức này với gia đình, đối với thế giới bên ngoài cũng lừa gạt, dù sao thì cũng là do anh đã làm sai trước.

Diệp Trăn buồn cười khi nhìn thấy bộ dáng tức giận của Tiêu Văn, lại cảm thấy đáng tiếc cho ký chủ, thật ra thì người đàn ông này cũng rất dễ xử lý, chỉ cần bạn không có tình cảm, thì vẻ ngoài không ưa nhìn của bạn cũng có thể khiến cho anh ta tự hạ thấp tư thái mà đến theo đuổi bạn.

Ban đầu ký chủ vốn là ở bên Tiêu Văn, tư thái so với Diệp Trăn bây giờ còn cao hơn khá nhiều, ước ba lần mà có thể nhìn thấy cô một lần là đã không tệ rồi, Tiêu Văn cảm thấy cô chỗ nào cũng tốt, nhưng sau khi ở bên nhau lâu rồi, ký chủ cũng có tình cảm với anh ta, tự nhiên trở nên săn sóc và cẩn thận, anh ta lại cảm thấy ký chủ thấp kém, hẳn là cô phải nên làm như vậy, rồi dần dần nổi lên tâm tư khinh thường, cho nên sau đó anh ta mới cảm thấy phiền chán ký chủ, tìm thấy một bông hoa nhỏ màu trắng thuộc loại khác hoàn toàn với ký chủ. Hiện giờ Diệp Trăn lại kiêu ngạo, quả nhiên anh ta lại dính chặt không buông.

Về đến nhà, Diệp Trăn chờ Tiêu Văn ra mở cửa xe rồi mới ung dung thong thả bước xuống xe, hất mái tóc dài của mình ra, “Được rồi, anh về đi.”

Tiêu Văn nói: “Không cho anh vào ngồi à?”

Diệp Trăn cười như không cười liếc anh ta một cái: “Đến chỗ Dương tiểu thư mà ngồi.”

Bác trai bảo vệ đã mở cửa cho cô, Diệp Trăn nói: “Đóng cửa lại, nếu như người đàn ông này mà xông vào thì cứ trực tiếp báo cảnh sát.”

Tiêu Văn: “……”

Anh tức giận đến mức xoay người bỏ đi, anh cũng có thể diện, được không?

Tình cờ là Dương Nhược Nhược cũng gọi điện thoại tới, giọng nói nhẹ nhàng và ngoan ngoãn nói muốn anh, tốt hơn Diệp Trăn rất nhiều, lúc trước anh cũng đã từng rất thích thái độ của Dương Nhược Nhược, nhưng bây giờ anh chỉ cảm thấy chán ngấy, “Anh đang bận, hôm khác sẽ đến gặp em.” Sau đó tắt điện thoại.

Dương Nhược Nhược cầm điện thoại trợn tròn mắt há hốc mồm, Tiêu Văn, người dường như là tốt nhất đối với cô lại thật sự cho cô thái độ vào lúc này, Lý tổng đã cắt đứt liên lạc với cô, bây giờ ngay cả Tiêu Văn cũng không để ý đến cô, khi nào thì giấc mơ ngôi sao của cô mới có thể trở thành sự thật?

“Nhược Nhược, sao cậu vẫn còn ở trong nhà vệ sinh? Ra ngủ ngoài đi.”

Cô cắn môi, đi ra ngoài trước.

Bên này Diệp Trăn đã không hẹn Tiêu Sách mấy ngày liên tiếp rồi, kể từ buổi tối hôm đó, cô liền nhờ chị Lưu xếp thêm nhiều công việc cho cô, cô còn có việc phải ra ngoài thành phố công tác, cô gọi điện thoại cho Tiêu Sách, nói: “Thầy giáo, gần đây tôi bận quá, không có thời gian để đến học với cậu.”

Tiêu Sách nhẹ giọng nói: “Không sao, khi nào chị có thời gian thì lại đến.”

Diệp Trăn ừ một tiếng, nói: “Nhưng tôi vẫn đang tự luyện tập, cậu dạy cho tôi quả nhiên có hữu dụng, tôi đã tự lừa dối mình vài lần!”

“Tốt rồi.”

“Đúng vậy, không bao lâu nữa là tôi có thể xuất sư.”

*(Hán Việt) Theo thầy học nghề, mãn kì học xong gọi là “xuất sư” 出師.

Tiêu Sách dừng một chút: “Chị ba có thời gian thì chơi với tôi một ván, nếu như chị thắng tôi mấy ván thì chị có thể đánh tay ngang với chị cả rồi.”

…… Miệng lưỡi của người đàn ông này thật là tốt.

Diệp Trăn: “Được, sau đó chúng ta sẽ học hỏi lẫn nhau.”

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Trăn lại bận thêm nhiều ngày, nhân tiện từ chối Tiêu Văn cho đến khi anh ta không còn giữ được bình tĩnh, lúc này cô mới hẹn Tiêu Sách một lần nữa.

Cô vẫn thong thả đến muộn như mọi khi, Tiêu Sách ngồi vào trước bàn ăn, từ xa đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ có đai đeo, váy rất dài, lộ ra bắp chân trắng nõn cùng với mắt cá chân tinh xảo, trên đôi chân thanh tú là một đôi giày cao gót màu trắng, móng tay đã nhuộm thành màu đỏ cùng với màu của váy, tóc dài lười biếng, trang điểm xinh đẹp, cả người công khai nóng như lửa đốt khiến cho vô số người trong quán đều nhìn về phía cô.

Cô đi vào, uống một ngụm trong cốc, môi đỏ dán lên trên thành ly: “Bên ngoài nóng quá, tôi sắp chết khát rồi.”

Tiêu Sách nâng kính: “Chị ba uống nước đi, tôi vẫn chưa chạm vào”

Anh đưa cốc nước lọc đã nguội ở trước mặt cho cô, Diệp Trăn nhận lấy, uống cạn nửa ly: “Cảm ơn thầy giáo nhỏ.”

Tiêu Sách mỉm cười, nâng cặp kính gọng bạc lên, giọng nói vẫn rất dịu dàng như cũ: “Chị ba không cần khách khí.”

Ánh mắt anh bình tĩnh, mơ hồ còn có chút mất kiên nhẫn và bực bội.

Sau bữa tối, anh ngồi vào bên cạnh Diệp Trăn, ánh mắt anh đi xuống, nhìn thấy lớp vải đỏ che đi đôi chân dài của cô.

Anh nhìn thấy cô lười biếng dựa vào ghế, đôi chân dài gác lên nhau, làn váy lắc lư theo chân cô, một trước một sau, thỉnh thoảng lại nhìn thấy đôi chân thanh tú của cô từ dưới váy lộ ra ngoài, anh chỉ liếc mắt một cái, sau đó cô lại thu người về.

Anh nắm chặt tay, cởi một cúc áo sơ mi ra, “Chị ba, ngại quá, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”

Diệp Trăn nói: “Tôi cũng muốn đi trang điểm lại.”

Anh đứng dậy trước, người đàn ông đưa tay kéo Diệp Trăn lên, bàn tay nhỏ nhắn của người phụ nữ đặt trong lòng bàn tay của anh, yếu ớt không xương, làm cho anh nhớ đến những ngón chân xinh đẹp bởi vì anh chạm vào mà cuộn tròn.

Anh đi sau Diệp Trăn, nhìn thấy cổ chân tinh tế đang trốn anh ở dưới làn váy.

Diệp Trăn trang điểm, vừa đi ra thì đã nhìn thấy Tiêu Sách đang ở trên hành lang, anh dựa vào cửa sổ cuối hành lang, châm một điếu thuốc, nheo mắt hít một hơi, hành động búng tàn thuốc càng làm cho anh tăng thêm cảm giác không thể kiềm chế được, một loại hư hỏng không thể diễn tả được.

Diệp Trăn đi qua, anh nghe thấy động tĩnh thì liền nhìn sang cô, “Chị ba.”

Diệp Trăn ừ một tiếng, đi tới dựa vào trên cửa sổ, ban đêm thanh lãnh thổi tới một trận gió lạnh.

Cô dựa vào đó, đầu ngón chân chạm đất, một đôi chân ngọc thon gọn mảnh mai ở trên nền váy đỏ rực rỡ có thể khơi dậy những dục vọng thầm kín nhất của con người.

Gần đây Tiêu Sách đã tìm kiếm rất nhiều tin tức về Diệp Trăn, ví dụ như cô lại tham dự một hoạt động thời trang hay một buổi trình diễn thời trang nào đó, cũng không ngoại lệ, cô đều mặc váy dài, đôi khi cô sẽ mặc ngắn hơn, nhưng cũng không ngắn quá đầu gối, như ẩn như hiện, như có như không.

Cũng giống như giờ phút này.

Anh hít một hơi thuốc thật sâu.

Diệp Trăn nói: “Hôm nay cậu có vẻ hơi mệt, hay là hôm nay chúng ta kết thúc rồi hôm khác lại dạy tiếp.”

Tiêu Sách nói: “Có quá nhiều việc, vẫn luôn như thế này. Bây giờ vẫn còn sớm, không thành vấn đề.”

Diệp Trăn nở nụ cười: “Quả nhiên cậu năm rất tốt giống như lời chị dâu bọn họ đã nói.”

Tiêu Sách cười, rút điếu thuốc của mình ra, “Đi thôi, trở về.”

“Được.”

Hai người trở lại bàn, Diệp Trăn tiếp tục vùi đầu vào điện thoại chơi mạt chược, Tiêu Sách ngồi bên cạnh thỉnh thoảng đưa ra ý kiến, anh cầm cốc lên lâu lâu nhấp một ngụm, bộ dáng cực kỳ nghiêm túc, giống như là đang thật sự dạy cô chơi mạt chược.

Đột nhiên, điện thoại anh vang lên, ly rượu trên điện thoại đặt lại lên trên bàn, không biết có phải là do không cẩn thận hay không, mà khi anh còn chưa kịp đặt lại lên trên bàn thì ly rượu đã trượt xuống dưới, đổ hết lên trên người Diệp Trăn……

Cô: “……”

Tiêu Sách: “Chị ba, thật xin lỗi, tôi sẽ cho người mang váy đến cho chị.”
Nhấn Mở Bình Luận