Editor + beta: ?ℓσℓιsα?
Giọng nói của cô rất bình tĩnh: “Bởi vì nghe nói chuyện của anh nên tôi mới đến đây tìm cậu năm để nói chuyện, có đúng không?”
Tiêu Sách nói: “Chị ba nói rất đúng.”
Tiêu Văn gần như là suy nghĩ theo thói quen, cảm thấy hai người này không bình thường, anh hoài nghi nhìn lướt qua, quả nhiên nhìn thấy bàn chân của người đàn ông đang duỗi ra dưới váy của người phụ nữ ở cuối bàn, cô còn rất thích thú, khóe miệng mỉm cười, trong khi Tiêu Sách vẫn còn đang xem các tập tin trên máy tính một cách nghiêm túc và đứng đắn.
Anh tức giận, nhìn làn váy càng lúc càng lên cao: “Mẹ nó, tôi sẽ giết chết đôi nam nữ chó chết các người!”
Anh xông lên——
……
Tiêu Văn bất mãn với sự sắp đặt của ông nội, không phục khi phải làm việc ở dưới trướng của cậu em trai kém mình mười mấy tuổi, làm ầm ĩ ở trong phòng làm việc của Tiêu Sách, lại bất mãn với việc Diệp Trăn ở giữa khuyên can giúp đỡ cho Tiêu Sách, cho nên liền cầm tách trà ném lên trên người cô, Tiêu Sách vì bảo vệ cho cô nên sau lưng đã bị đập trúng, anh ta còn muốn gây rắc rối nhưng Tiêu Sách đã không thể nhịn được nữa, chỉ có thể đánh anh ta bất tỉnh.
Ông nội tức giận đến mức run cả tay, vừa mới đi đến thì đã thấy cả phòng lộn xộn, đứa cháu nội yêu thích nhất thì trên người đều là nước, một thân chật vật, cháu dâu thứ ba thì vừa thất vọng vừa bất lực, ông trực tiếp cho người kéo Tiêu Văn đến từ đường nhốt lại! Nếu như anh còn tiếp tục không tuân theo kỷ luật thì sẽ đuổi anh ra khỏi Tiêu gia!
Cha mẹ Tiêu Văn lúng túng không biết nên nói gì, nhưng Tiêu Sách đã nói trước: “Ông nội đừng tức giận, cháu trai không có việc gì, chỉ là phòng làm việc đã bị rối loạn, bị đổ nước lên trên người mà thôi, chỉ cần dọn dẹp một chút là được.”
Ông nội vẫn còn tức giận, ông đập cây gậy thật mạnh, cũng nói một câu với cha mẹ Tiêu Văn: “Rốt cuộc hai đứa đã dạy con trai mình như thế nào?”
Ông nội chính là người đàng hoàng, vốn đã không thích hành vi ngoại tình bao nuôi tình nhân của Tiêu Văn, mà bây giờ anh lại còn bắt nạt em trai mình nên tự nhiên lại càng thêm bất mãn, đương nhiên cũng không thèm nghe bất kỳ lời giải thích nào.
Ông phất tay áo rời đi.
Cha mẹ Tiêu Văn vẫn còn lo lắng cho Tiêu Văn, nên cũng không quan tâm đến việc Diệp Trăn có bị thương hay không, ông cụ vừa đi thì bọn liền chạy tới từ đường.
Tiêu Dương đi ra ngoài, anh cả và anh hai đang có xã giao ở bên ngoài, căn nhà này thật sự không có bao nhiêu người, nếu không thì việc ầm ĩ lớn như vậy đã sớm có người tới khuyên bảo rồi, người giúp việc đã đến dọn dẹp nhà cửa, Tiêu Sách ở một bên khuyên Diệp Trăn đừng đau buồn, Diệp Trăn lắc đầu nói: “Hôm nay tôi lại gây thêm phiền toái cho cậu năm, tôi về phòng trước, cậu cũng đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Tiêu Sách nhìn vào trong nhà, “Vừa rồi chị ba cũng bị thương, tôi đưa chị đi.”
Diệp Trăn nói: “Cảm ơn cậu năm.”
Anh chỉ đưa cô đến cửa phòng, nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy: “Chị ba, chị có hài lòng với những gì tôi đã làm hay không?”
Diệp Trăn khẽ cười, xoay người trở về phòng.
Cô thay quần áo, đi đến từ đường gặp Tiêu Văn, Tiêu Văn vẫn còn chưa thức dậy, mẹ Tiêu Văn đang lau nước mắt, cha Tiêu Văn thì đang mắng người: “Đều nói mẹ hiền chiều hư con, Tiêu Văn chính là bị bà chiều hư!”
Mẹ Tiêu cãi lại vài câu, cha Tiêu tức giận bỏ đi!
Diệp Trăn đi qua, nói: “Mẹ, cha đang tức giận, mẹ đừng để ý.”
“Mẹ biết, mẹ không thèm để ý. Trăn Trăn, con nói thật cho mẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con trai mẹ không phải là người dễ xúc động như vậy, tại sao nó có thể đánh Tiêu Sách?”
Diệp Trăn nói: “Tiêu Văn nghi ngờ con có tư tình với cậu năm nên khi anh ấy đi tìm cậu năm, phát hiện con đang ở đó thì liền bắt đầu động tay động chân.”
“…… Chỉ bởi vì cái này? Con và Tiêu Sách?”
“Vâng, con và cậu năm đã trở nên tốt hơn vì cậu ấy đã dạy con chơi đánh bài.”
Mẹ Tiêu lại tức giận: “Tại sao các con có thể, nó cũng không nghĩ đã làm bậy! Tại sao nó có thể dễ xúc động như vậy!”
Diệp Trăn nói: “Mẹ, có thể con không sống với Tiêu Văn được nữa.”
Bây giờ đến lượt mẹ Tiêu thuyết phục Diệp Trăn.
Bọn họ nói tới nói lui, mãi cho đến sau nửa đêm thì Diệp Trăn mới về phòng.
Nhưng khi cô vừa bước vào cửa phòng, cô đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Quả nhiên trong giây tiếp theo, một thân thể liền đè lên trên cô, cô bị anh thô lỗ đè ở sau cửa, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô: “Chị ba, tôi đợi chị đã lâu lắm rồi.”
“Cậu xuống tay quá nặng, đến giờ vẫn còn thấy chóng mặt.”
Anh cười.
Anh bế Diệp Trăn đi vào trong phòng tắm, cô lại bị đặt lên bồn rửa tay một lần nữa, Diệp Trăn nhìn anh.
Người đàn ông vén làn váy cô lên, cái chạm quen thuộc của lòng bàn tay.
Diệp Trăn nhướng mày.
Anh đè người qua, Diệp Trăn ngả người ra sau đằng dựa vào lớp kính pha lê sáng ngời, chống khuỷu tay, đặt hai chân dài lên vai người đàn ông, nhìn ánh mắt của anh trở nên điên cuồng và nguy hiểm, môi mỏng đè nặng hôn, hàm răng nhẹ nhàng cắn.
Diệp Trăn nói: “Không thể để lại dấu vết.”
Quần áo của anh vẫn hoàn chỉnh, cô cũng giống như vậy, ngoại trừ làn váy đang quấn quanh eo cô.
Anh hôn, vuốt ve va chạm qua lớp vải mỏng.
“Hôn ngực.”
Anh kéo cổ áo ra, chạm vào thứ gì đó mềm mại hơn.
Anh cười sung sướng, “Thầy giáo làm được không?”
Diệp Trăn nhếch môi, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh: “Thầy giáo rất tốt.”
Cô nhìn thấy rõ ánh sáng rực rỡ, khuôn mặt ửng hồng, cô nhắm mắt lại, người đàn ông híp mắt nhìn cô, đột nhiên đè xuống chạm vào môi cô, Diệp Trăn mở to mắt, khuôn mặt dịu dàng nho nhã của người đàn ông đang ở trước mặt cô, khóe miệng cong lên một nụ cười: “Trăn Trăn.”
Qua hồi lâu, cô hừ một tiếng.
Diệp Trăn đá một chân lên người người đàn ông: “Đủ rồi.”
Sáng sớm hôm sau, khi Diệp Trăn đi xuống lầu, cô nhìn thấy Tiêu Sách vẫn mặc áo sơ mi và quần tây như cũ, đeo kính gọng bạc, nhã nhặn dịu dàng.
Có thể nói là văn nhã bại hoại, điển hình của mặt người dạ thú.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười nói: “Chị ba, buổi sáng tốt lành.”
Diệp Trăn cũng cười: “Cậu năm buổi sáng tốt lành.”
Nghe nói Tiêu Văn vừa tỉnh dậy thì liền nói những chuyện kỳ quái, nhưng cũng không ai để ý tới anh ta, càng không ai tin anh ta, ai mà không biết về vị thiếu gia thứ năm của Tiêu gia? Anh học giỏi, thành tích cao, chưa bao giờ có phụ nữ lung tung rối loạn ở bên ngoài chứ đừng nói là ăn chơi lêu lổng, đối xử với người làm cũng cực kỳ ôn hòa lễ phép, buổi sáng thì đúng giờ ra cửa đi làm, rồi về nhà đúng giờ sau khi tan sở, ai sẽ tin anh và Diệp Trăn có cái gì?
Hơn nữa Tiêu Văn mới là người ngoại tình bao nuôi tình nhân, trong miệng đều là lời dối trá, nên tin ai vừa nhìn là sẽ biết ngay.
Ngay cả mẹ anh cũng khuyên anh đừng nên chấp mê bất ngộ nữa.
Tiêu Văn tức đến mức không ăn sáng, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Sau khi Diệp Trăn ăn xong thì mới đi gặp anh ta một lần, bây giờ Tiêu Văn đã không còn bình tĩnh, ánh mắt vẫn rất hung ác khi nhìn thấy Diệp Trăn, Diệp Trăn mặc một bộ váy màu đỏ rực, tóc hơi xoăn, kiêu ngạo nhìn anh ta giống như đang nhìn một tên hề ở dưới đất: “Tiêu Văn, chúng ta ly hôn đi.”
Đồng tử của anh chợt co rút lại, mặc dù trước đó anh đã nghe Diệp Trăn nói ly hôn, nhưng anh vẫn không thể nào chấp nhận được khi thật sự nghe Diệp Trăn nhắc đến chuyện này, “Thế nào? Là cảm thấy tôi không được, cần có một người đàn ông tốt hơn nữa?”
Diệp Trăn khịt mũi, lạnh lùng nói: “Tiêu Văn, anh nghĩ tình cảm của một người là gì? Tình cảm là có thể đo lường bằng tiền bạc, quyền lực và địa vị hay sao? Cuộc hôn nhân và mối quan hệ của chúng ta đã bị phá hủy bởi sự không chung thủy của anh chứ không phải do tôi, tôi hy vọng anh đừng đảo ngược thứ tự và hãy tự mình nhớ lấy.”
Cô cúi thấp người đến gần anh: “Diệp Trăn thật sự đã chết ngay khi vừa nhìn thấy anh ngoại tình rồi, người trước mặt anh bây giờ chính là ác quỷ đến tìm anh báo thù.”
Tiêu Văn tức giận không thôi, lại bị dấu hôn trên ngực cô làm cho giật mình: “Cô, cô, hai người đã làm thật ư?”
Diệp Trăn vén cổ áo cô lên che dấu hôn đi, mỉm cười, ưu nhã hào phóng: “Tiêu tổng thật thông minh, hẳn là anh đã đoán ra được rồi đúng không?”
“Con đàn bà khốn nạn!” Tiêu Văn tức đến mức định xông lên đánh người, nhưng Diệp Trăn đã sớm có phòng bị, nghiêng người sang một bên, duỗi hai chân ra, Tiêu Văn lảo đảo ngã xuống đất.
Diệp Trăn nhìn anh ta, vừa cảm thấy đáng thương lại cảm thấy đáng giận, dù sao thì anh ta cũng là một kẻ kiêu ngạo và ích kỷ, “Tiêu tổng đừng dây dưa với tôi nữa, anh đã quên anh còn có Dương tiểu thư hay sao? Hai người vẫn còn có đứa con, không có tôi thì anh vẫn có thể lập một gia đình mới, Dương tiểu thư dịu dàng và ân cần như vậy, nhất định sẽ rất thích hợp với anh.”
Đương nhiên Tiêu Văn biết Dương Nhược Nhược sẽ càng thích hợp với anh hơn cô, nhưng cô cũng làm hại anh bị mất đi chức vụ, còn có đứa bé kia, nhất định không thể giữ lại được……
“Anh và Nhược Nhược sẽ không kết hôn, anh không thích cô ấy, Diệp Trăn, em đừng nói cô ấy nữa.” Anh vô cùng đau đớn, “Anh cũng sẽ không ly hôn, Diệp Trăn, anh biết em chỉ nhất thời bị lầm đường lạc lối, em cố ý chọc giận anh nên mới dan díu với em năm, anh……”
Diệp Trăn cười ra tiếng, như là đang nghe được một câu chuyện cười: “Cậu năm có năng lực hơn anh, tài giỏi hơn anh, nhỏ tuổi và sạch sẽ hơn anh, anh có thể so được với cậu ấy hay sao?”
Tiêu Văn bị chê đến mức mặt đỏ tai hồng, đôi mắt đỏ rực.
Diệp Trăn chậc chậc hai tiếng, xoay người rời đi, khinh thường và châm chọc: “Không biết tự lượng sức mình.”
Tiêu Văn tức đến mức một hơi cũng không thở nổi, trực tiếp ngất xỉu!