Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼
Diệp Trăn vẫn không biết mình đang bị điều tra, hơn nữa cô còn trở thành một tên tiểu nhân không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.
Về đến nhà, cô giao đồ vật cho Diệp Tiêu quản lý, sau đó chạy nhanh vào phòng đọc lại một lần bản kế hoạch do Nguyên Khải và Diệp Tiêu viết lúc trước rồi chỉ ra những điểm mà Nguyên Khải và Diệp Tiêu không để ý đến, yêu cầu bọn họ tiếp tục viết cho đến khi hài lòng mới thôi.
Sau đó cô nhớ đến lời Trương Béo nói, Trương Béo muốn hợp tác với cô, mà tiền cô có được nhờ vào việc bán kỹ thuật thêu thùa thật sự cũng không nhiều lắm, một khi kế hoạch được thực hiện thì cô sẽ phải tiêu tiền như nước, chỉ có thiếu chứ không có đủ.
Trương Béo là thương nhân nên điều ông ta càng muốn nhiều hơn nữa vẫn chính là lợi ích, những thứ có thể kiếm ra tiền, nếu như lần trước cô bán kỹ thuật thêu thì lần này cô có thể làm thêm nhiều bài về phương diện này rồi để cho Trương Béo trực tiếp độc quyền thêu, bởi vì cô không chỉ biết mỗi phương pháp thêu hai mặt mà thêu thùa cũng cực kỳ phức tạp, có đến hàng chục phương pháp mũi thêu nhẹ. Nếu như muốn kiếm tiền thì có thể lấy một lô hàng thêu chữ thập trước, hoa văn và vải thêu cũng sẽ được làm tinh xảo hơn, chỉ dành cho các phu nhân tiểu thư đi du ngoạn.
Bọn họ có thể theo đuổi nghề thêu hai mặt của Trương gia, bây giờ cô có thể bắt tay vào làm, cô nhất định sẽ không bỏ lỡ nó, nó sẽ trở nên thịnh hành trong một khoảng thời gian nếu như nó được quản lý tốt.
Nghĩ vậy, cô liền lập tức vẽ ra một bộ tranh thêu chữ thập, sau đó lại viết ra các thao tác cụ thể, các yêu cầu về thêu và may vá, chuẩn bị giao nó cho ông chủ Trương vào ngày hôm sau.
Diệp Trăn ở bên này đang nghĩ cách kiếm tiền, còn ông chủ Trương ở bên kia thì lại nghe nói có người đến hỏi thăm Diệp Trăn vì chuyện này nhưng thật ra ông cũng không quá lo lắng, những người biết ông mua kỹ thuật thêu hai mặt từ Diệp Trăn thật đúng là không có mấy người —— Nhân viên bán hàng tiếp tân lúc trước đã bị ông loại bỏ —— nếu như không cẩn thận tìm kiếm thì nhất định sẽ không biết Diệp Trăn là một bảo bối lớn!
Nhưng đã yên ắng lâu như vậy rồi, rốt cuộc là ai lại đột nhiên đến điều tra Diệp Trăn?
Hôm nay ra ngoài đã xảy ra chuyện gì đó, Lưu Vân San da mặt dày kia còn dám tát vào mặt tên giả mập mạp (?)! Chờ đã…… Chẳng lẽ cô ta đã bị bại lộ trong khoảng thời gian đó? Cho nên Diêm Lịch mới tra được đến chỗ Diệp Trăn?
Cứ luôn như vậy, càng ngày Trương Béo càng cảm thấy rất có khả năng, sáng sớm hôm sau khi nhìn thấy Diệp Trăn, ông liền nói chuyện này với cô, Diệp Trăn nghe xong nhàn nhạt ừ một tiếng, không có phản ứng gì quá lớn, nếu như Diêm Lịch làm trễ hơn một chút thì cô sẽ ngạc nhiên. Cô giao phương pháp thao tác thêu chữ thập mà cô đã viết hơn nửa đêm cho Trương Béo, “Cũng giống như lần trước, lần này tôi muốn chuyển tất cả thành vật tư, tốt hơn hết là nên có một ít dược phẩm, được chứ?”
Trương Béo cầm lấy những trang giấy mỏng cười ha hả, ông đã có thể hình dung ra rằng ông sẽ kiếm được rất nhiều tiền trong tương lai! Hơn nữa cái này còn quý ở sự tinh xảo, hiếm có chứ không phải quý ở sự nhiều, lấy sự phổ biến của nền văn hóa cổ đại mà nói thì đây chính là một thỏa thuận mua bán kiếm được không mất tiền.
“Tất cả?” Trương Béo cất tờ giấy đi, nghiêm túc nói: “Diệp tiểu thư, bây giờ cô có năng lực, cô có thể hoàn toàn thoát khỏi khu 69, nếu như cô muốn thì tôi có thể sử dụng các mối quan hệ của mình để đưa cô đến khu 50. Mặc dù khu 50 không phải là tốt nhất nhưng ít nhất thì vẫn tốt hơn khu 69, an ninh tốt hơn và đãi ngộ cũng tốt hơn.”
Diệp Trăn cảm ơn ý tốt của Trương Béo, cô nói mình muốn ở lại nơi này, tạm thời không có ý rời đi, sau đó hỏi ông: “Nếu như tôi muốn chuyển tất cả thành vật tư cùng một lúc thì ông có thể lấy ra không?”
Trương Béo sửng sốt, tính toán lượng hàng tồn kho, “Có thể, nhưng hàng hóa phải được chuyển từ nhà kho tổng. Cô muốn rất nhiều vật tư cùng một lúc như vậy để làm gì? ”
Diệp Trăn nhíu mày, nói: “Nếu như tôi cần nhiều hơn thì ông có thể thu mua giúp tôi không?”
Trương gia có thể làm ra trạm vật phẩm thì chắc chắn trong nhà cũng có một ngọn núi, đồng thời nhân mạch cũng rất rộng, vào nam ra bắc, dù sao thì muốn bảo đảm sự lưu thông và đầy đủ của vật tư thì nhất định phải thu mua vật tư ở khắp nơi, gia đình bọn họ chắc chắn sẽ không thể duy trì cho một hoạt động lớn như vậy, một vài gia tộc lớn đã chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa cũng cần phải đem vật tư chuyển hóa thành tiền tài.
Trương Béo suy nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ cô cần cái gì nhất?”
Diệp Trăn suy tư nói: “Quần áo chống lạnh và thuốc men, cũng như thức ăn có thể làm no bụng, không cần tốt nhất nhưng cũng không phải là loại tồi tệ nhất. Mùa đông sắp tới rồi.”
Đến cùng với trời đông giá rét còn có thú dữ tấn công.
Diệp Trăn nhớ đến nguyện vọng của ký chủ, cô ấy hy vọng có thể bảo vệ người nhà, hy vọng sẽ chờ được cho đến khi có sự công bằng, và tất nhiên cũng hy vọng những người bình thường như bọn họ bị những người thượng lưu gọi là rác rưởi phế vật có thể ngoan cường sống sót, sự "công bằng" mà cô hy vọng trước hết cần đạt được hòa bình và đoàn kết.
Trương Béo không phải là người có thể quyết định mọi chuyện của Trương gia, huống chi đây còn là một giao dịch lớn, sau khi Diệp Trăn rời đi, ông lập tức liên lạc với anh cả Trương và nói cho ông ta biết ý đồ của Diệp Trăn, “Số tiền giao dịch lần này còn nhiều hơn lần thêu hai mặt trước, vật tư phải quy đổi sẽ tốn khoảng một phần năm lượng hàng tồn kho của chúng ta, cô ấy còn muốn lấy nhiều dược phẩm, anh, dược phẩm này vốn đã khan hiếm rồi, cho dù chúng ta có xuất động toàn lực thì cũng không chiếm được bao nhiêu.”
Theo lý thuyết thì Diệp Trăn chính là một thiếu nữ mười lăm tuổi, không biết là cô đã may mắn gặp phải văn hóa cổ đại gì nữa, tốt xấu gì thì ông cũng là người mấy chục tuổi, đã chứng kiến vô số mưa gió, hẳn là ông nên cười cô không biết tự lượng sức mình khi nghe Diệp Trăn nói một lời nào đó, tựa như lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng sau khi ở chung lâu rồi, nghe cô nói vài câu kỳ quái với giọng điệu bình thản hoặc thậm chí là thờ ơ, ông không chỉ khiếp sợ mà còn bị chấn động.
Có lẽ vì cô biểu hiện quá bình tĩnh, không hồi hộp và kích động giống như người bình thường khi gây dựng sự nghiệp nên ngược lại càng dễ làm cho người tin phục hơn.
Có lẽ bọn họ cũng không biết trong lòng Diệp Trăn cũng không có biên độ, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô làm loại chuyện này, nhưng cô đã quen với việc mặt không biến sắc, huống chi còn ở trước mặt Trương Béo có quan hệ, quyền lợi vốn không bình đẳng với cô, nên đương nhiên cô sẽ không lộ ra một chút sợ hãi nào mà ngược lại còn phải cực kỳ tự tin.
Tóm lại, hãy lập kế hoạch từ từ và đi từng bước một.
Cho nên bây giờ nhất định phải thực hiện kế hoạch quan trọng nhất “Vượt ải đổi gạo” này.
Nguyên Khải đã tìm thấy một nơi rất vắng vẻ và hẻo lánh ở khu 69. Trong những ngày qua, anh đã để cho đàn em của mình nâng đá và dựng các chướng ngại vật khác nhau, chẳng hạn như cầu độc mộc, chạy với vật, nhảy ếch, trườn, vượt chướng ngại vật 500 mét, v.v. Sau khi hoàn thành xong năm vòng đầu tiên, bạn cũng cần phải có đủ sức để chống đỡ cho bạn treo mình từ đầu dây bên này sang đầu dây bên kia, cuối cùng là xoay người hàng chục vòng tại chỗ để đi đến vạch đích, tất cả các bước này đều phải được hoàn thành trong thời gian quy định.
*cầu độc mộc
Muốn lấy được một đấu gạo từ anh cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy! Đương nhiên, nếu như không muốn gạo thì có thể đổi thành tiền có giá trị tương đương.
*Một đấu gạo: Người Việt cổ dùng đơn vị đo thể tích như đấu để tính lượng thóc gạo cần mua bán. Mỗi đấu bằng 1 lít hay 2 bát.
Diệp Tiêu nói tất cả mọi người đến tham gia cuộc thi thì đều phải đăng ký, ưu tiên xét tuyển từ trong khu 69, hơn nữa còn phải giới hạn 2.000 người mỗi ngày, bởi vì mười người có thể đồng thời tiến hành cùng một lúc cho nên có quá đủ thời gian trong một ngày.
Ngoài ra, Nguyên Khải còn kêu gọi nhiều anh em đến đây xem địa điểm, cấm có người gây sự, hơn nữa còn thử trước trò chơi huấn luyện đặc biệt này, sau một vòng, anh thật sự mệt mỏi và đổ đầy mồ hôi, nhưng thật đáng tiếc là khi họ chạy lên từ điểm xuất phát thì bắt đầu năm bè bảy mảng.
*Năm bè bảy mảng: chia rẽ; không đoàn kết
Diệp Trăn đến xem vài lần, cảm thấy cái này vẫn còn ra hình ra dạng, nhưng Nguyên Khải vẫn không hài lòng, không hài lòng là tại sao Diệp Trăn lại phải tạo ra công việc phát gạo này, anh nghĩ mãi vẫn không ra! Chính bọn họ còn ăn không đủ no, còn quan tâm những người đó làm gì? Theo quan điểm của Nguyên Khải, Diệp Trăn chỉ đơn thuần là đang làm từ thiện, gạo nhiều không có chỗ sử dụng.
Diệp Trăn cười cười không phản bác, mùa đông sắp đến, phát một ít gạo và mì để cho nhiều người vượt qua cũng không có gì là không tốt, cô tích nhiều gạo như vậy nên những người này cũng không thể ăn hết được, có lẽ là do kiếp trước cô làm từ thiện nhiều nên đời này vẫn còn sót lại một chút lòng từ thiện.
Dù sao, cho dù Nguyên Khải có bất mãn như thế nào thì anh vẫn phải tiếp tục làm những gì mà anh nên làm.
Khi kế hoạch “Vượt ải đổi gạo” chính thức được thực hiện, Nguyên Khải đã cho người cầm một tấm biển để quảng cáo khắp phố phường, nhưng đáng tiếc là hành động này đối với người xem ở bên ngoài thì lại giống như là đang xem một kẻ bị bệnh tâm thần chơi trò chơi đóng vai gia đình, căn bản không có mấy người đến, trong nháy mắt đã kết thúc, đợi một lúc lâu vẫn không có người đến đăng ký, Nguyên Khải vui mừng khôn xiết. Không đến mới tốt, anh còn ngại cơm không đủ ăn đây này! Một đám không biết tốt xấu! Tốt nhất là đừng bao giờ đến!
Diệp Trăn không hài lòng, nếu như thật sự không có một người đến thì cô sẽ hoàn toàn nghi ngờ năng lực của Nguyên Khải, muốn đổi thành một người hợp tác khác. Nguyên Khải vừa nghe xong thì liền tự mình đích thân xuống phố bắt mấy người vô gia cư đang lang thang thất nghiệp, ra lệnh cho bọn họ chạy nhanh, nếu như kiên trì trong năm ngày thì bọn họ sẽ có một đấu gạo, họ đã thực hiện nó! Nhân tiện, bạn cũng có thể kêu gọi anh em, con trai trong gia đình cùng đến, mỗi người một đấu gạo không phải là phát tài rồi sao! Nhìn cái gì mà nhìn, đưa gạo cho ngươi mà ngươi còn không vui? Còn không mau chạy nhanh đi cho tôi!
Bị uy hiếp, bọn họ chỉ có thể chạy.
Diệp Trăn xem xong cũng chỉ biết lắc đầu, nhưng đúng là cô cũng cần có nhóm thử nghiệm đầu tiên, chỉ khi bọn họ có được chỗ tốt thì mới có nhiều người đến hơn, đến lúc đó chỉ sợ cầu cũng không cầu được một chỗ đứng.
Chưa nói đến sự xuất hiện của nhóm thử nghiệm đầu tiên thì một số người nhàn rỗi không có việc gì cũng nghe thấy tin tức nên chạy đến xem náo nhiệt, mặc dù đã thiết kế chướng ngại vật nhưng thoạt nhìn lại giống như một buổi thưởng nhạc, xem một hồi cũng ngại gió thu thổi đến lạnh, dù sao cũng không có việc gì nên hoạt động xương ống chân cho ấm áp một chút, mặc dù nếu như thật sự chạy thì có vẻ sẽ rất mệt? Tuy rằng bọn họ đã quen việc làm công nhưng không có tiền ăn thì thân thể sẽ suy nhược, lúc ngồi xuống vẫn phải cố hết sức, đương nhiên là phải nghiến răng nghiến lợi kiên trì vượt qua.
Vì thế mà người đến cũng càng ngày càng nhiều, tiếng tăm của “Thi đấu đổi gạo” cũng càng ngày càng lớn, chờ đến khi thật sự có người kiên trì được đến ngày thứ năm, có người được gạo, có người được tiền, khi bọn họ lấy được thu hoạch của chính mình thì lại không thể tin được mà nhìn Nguyên Khải như nhìn một kẻ ngu ngốc và ngốc nghếch!
Nguyên Khải rất hiểu ánh mắt này, bình thường anh luôn nhìn Diệp Trăn như thế này, nhưng nếu như bị người khác nhìn như vậy thì anh sẽ lập tức cảm thấy rất khó chịu, “Không phải tôi muốn cho mọi người mà là cô gái tóc vàng…… Diệp…… Tiểu thư, cô ấy có tấm lòng Bồ Tát nên nghĩ cách mang lương thực đến cho mọi người!”
Nếu muốn mắng kẻ ngốc thì hãy mắng cô ấy đi!
Người nọ lau nước mắt cảm động nói: “Diệp tiểu thư quả là người tốt! Quả nhiên là tấm lòng Bồ Tát!”
Nguyên Khải: “……”
Vậy nên tin tức về việc Diệp tiểu thư, người có tấm lòng Bồ Tát đã thay đổi phương thức cho gạo được lan truyền rộng rãi hơn, hầu hết người dân khu 69 đều đến đó, về sau lại càng lan rộng hơn, người dân khu 67, 68 cũng tìm đến đây……
Ngày nào Nguyên Khải cũng đau đớn, sắc mặt đen đến nỗi không nhìn nổi.
Người đến tham gia cuộc thi mỗi ngày đều vui vẻ, thỉnh thoảng còn hỏi anh: “Tôi đã được bốn ngày rồi, ngày mai là có thể nhận gạo nhỉ?”
Có thể có thể có thể, anh có thể, Ai bảo anh ta lại làm việc cho một kẻ ngốc nhiều tiền!
Vừa lúc bên Diệp Trăn đang tiến hành gần xong thì Trương béo bên kia cũng có tin tức, cuối cùng ông cũng chờ được tin tức từ nhà đấu giá lớn nhất thành phố Sao - Lý gia, nói là vì để xác nhận tính thật giả của《 Thiên Tự Văn 》nên yêu cầu ông tự mình đến chứng thực, chưa kể phương thức bán đấu giá này còn là của một cô gái bình thường ở khu 69, cái này làm cho người ta không dám tin tưởng.
Trương béo biết được 30 văn tự đầu tiên, ông cũng không sợ hãi, liền lập tức lái xe bay tới, đối mặt với sự đánh giá của một học giả có thâm niên về việc nghiên cứu văn học cổ, ông vẫn ứng phó một cách tự nhiên và nhẹ nhàng, cuối cùng còn nói: “Nói vậy thì chắc mọi người cũng phát hiện cuốn 《 Thiên Tự Văn 》này giống hệt một cuốn sách cổ được khai quật từ lăng mộ tướng quân, trong cuốn sách cổ kia vẫn còn có một số chữ rất mờ nhạt, nhưng cuốn sách này của tôi lại rất rõ ràng. Nhất định không phải giả.”
Là những giám định viên đã có hội nghị riêng, bọn họ đều là học giả có thâm niên của Lý gia, bây giờ bọn họ đã tin Trương béo tám phần, còn hai phần kia lại thuộc về cô gái không thể giải thích được.
Bọn họ lại hỏi Trương béo: “Cô gái kia có che giấu tung tích của mình hay không? Lai lịch của cô ấy dường như không phải giả, nhưng cô ấy có thể làm được điều này lại không khỏi khiến cho người ta hoài nghi, chúng tôi cần phải chắc chắn rằng cuốn sách này thật sự đến từ cô ấy.”
Trương béo lặp lại những lời Diệp Trăn nói: “Nếu nhà đấu giá Lý thị không thể tiếp nhận đơn hàng này thì tôi chỉ có thể khác tìm một nhà nguyện ý hợp tác khác.”
Với dân số hơn một ngàn vạn dân cư ở thành phố Sao, làm sao chỉ có một nhà đấu giá là Lý thị?
Trương béo cười nói: “Sách ở đây, trừ khi các người có thể tìm được một người khác trên thế giới biết những ký tự cổ đại này.”
Không có ai.
Bọn họ hoàn toàn không tìm thấy.
Mọi việc cuối cùng cũng được giải quyết.
Mười vị học giả có thâm niên đã gặp mặt người đứng đầu Lý gia, những dòng chữ thật giả trong mộ tướng quân đã có thể dùng để làm bằng chứng, một Trương béo không biết một văn tự cổ đại đại nào cũng có thể nhận ra ba chữ thập đầu tiên, điều này đã làm cho người ta mở rộng tầm mắt, mặc dù có một số từ được lặp lại với những từ mà bọn họ đã biết nhưng trong đó cũng có một số từ mà bọn họ chưa nhìn thấy bao giờ……
Trong đó có một vị học giả nói: “Nếu như chúng ta có may mắn biết được một ngàn chữ này thì nó nhất định sẽ giúp cho chúng ta hiểu biết đầy đủ về《 Thôi Bối Đồ 》.”
《 Thôi Bối Đồ 》là một cuốn sách tiên tri do Lý Thuần Phong và Viên Thiên Cương thực hiện, nó là một cuốn sách tiên tri được sử dụng để suy tính vận mệnh của quốc gia. Mười mấy năm trước Lý gia đã may mắn có được rồi lén lút thu mua, sau đó vẫn luôn nghiên cứu cho đến nay, nghe nói nếu có thể hiểu được Thôi Bối Đồ thì có thể tính được quá khứ và hiện tại!
Lý gia muốn, nhưng bọn họ lại không có năng lực nắm giữ khu rừng đó, những người trong đế quốc có năng lực này là Diêm, Vương, Thẩm tam gia, hoặc là chính phủ.
Nếu như không có năng lực này thì bọn họ không thể lấy được nó, Lý gia chỉ có thể tiếc hận, sau đó quyết định cuộc đấu giá này là vào tối thứ bảy.
Bọn họ tin rằng không ai là không muốn có nó.
Quả nhiên, một khi tin tức nhà đấu giá Lý thị bán đấu giá 《 Thiên Tự Văn 》được tiết lộ, mặc dù chỉ có một số rất ít người quyền thế biết được nhưng nó vẫn gây được một phản ứng cực lớn, có thể nói là gây chấn động.
Người đứng đầu Diêm gia, cha của Diêm Lịch là Diêm Khai Thành suy tư một lúc lâu, chờ Diêm Lịch từ quân doanh trở về, ông liền gọi anh vào trong phòng làm việc: “Lịch nhi, quá trình tiến hóa miền não của con đã bị đình trệ bao lâu rồi?”
Diêm Lịch nói: “Ba năm.”
Năm nay Diêm Lịch 28 tuổi, từ 18 tuổi đã tiến vào quân doanh thống soái một phương, bắt đầu trong vài năm nay, não và cơ thể của anh đã phát triển cực kỳ nhanh chóng, làm cho anh trở thành tướng quân tài giỏi nhất đế quốc, và cũng trở thành một trong những người quyền lực nhất đế quốc. Tuy nhiên, trong những năm gần đây, cơ thể anh tiến hóa chậm lại, sự tiến hóa của não bộ cũng bị trì trệ không phát triển, tựa như đã đạt tới điểm cuối, cho dù anh có đọc mười hai câu đầu tiên của《 Đạo Đức Kinh 》mỗi ngày thì cũng không còn giúp ích được gì nữa.
*thống soái: chỉ huy
Đây là do Diêm gia bọn họ truyền miệng lại, kể từ khi biết được việc đọc nhiều《 Đạo Đức Kinh 》sẽ giúp cho não bộ tiến hóa thì việc này liền trở thành bí mật quan trọng nhất của Diêm gia. Nhưng đáng tiếc là việc《 Đạo Đức Kinh 》trong tay bọn họ không đầy đủ còn chưa nói, mà ngay cả chữ và nghĩa của văn tự cũng không thể hiểu hết được, ngoại trừ mười hai câu đầu.
Diêm Khai Thành nói: “Nhà đấu giá của Lý gia sẽ bán đấu giá 《 Thiên Tự Văn 》vào buổi tối thứ bảy này, không chỉ mỗi sách mà người đấu giá còn nói sẽ dạy luôn cả cách phát âm và nghĩa của từ, chúng ta không thể để mất cơ hội này cho dù có phải trả giá lớn cỡ nào.”