Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼
*Kinh Dịch (trong chương này), Đạo Đức Kinh, Thiên Tự Văn hay những cuốn sách cổ trong TG này đều có thật và là những cuốn sách cổ nổi tiếng kinh điển của TQ. Chú thích nhiều dài quá nên mọi người thắc mắc thì tự lên gg tra nhé.
Cuộc đấu giá định vào bảy ngày sau.
Lần bán đấu giá này không giống như bình thường, những người tham gia đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu của đế quốc, không phải có quyền thì chính là có binh có tài.
Diệp Trăn đi theo Trương Béo đến phòng triển lãm tráng lệ hình bán nguyệt, đây là một tòa nhà độc lập có năm tầng, tầng một là đại sảnh, tầng hai và tầng ba là phòng riêng, tầng bốn và tầng năm là hội trường đặc biệt, mỗi một vị trí ở đây đều rất khó đi vào, có thể vào được đây cũng đồng nghĩa với việc người đó có thân phận không tầm thường.
Diệp Trăn ngồi ở hàng thứ năm, thấy trong đại sảnh càng ngày càng có nhiều người ngồi xuống, nhưng số người cũng không nhiều lắm.
Trương béo giải thích với cô rằng bởi vì cuộc đấu giá lần này đều là những di vật văn hóa cổ đại vô cùng quý giá, toàn bộ đế quốc có hàng trăm triệu người nhưng cho đến thời điểm hiện tại, số người thật sự đến còn không đủ ngàn người, vì tính chất đặc biệt của cuộc đấu giá này nên những người từ các quốc gia khác không thể đến được, các hiện vật được đấu giá ở đây cũng sẽ không được công bố rộng rãi.
Thật ra Diệp Trăn vẫn luôn có một thắc mắc, thắc mắc tại sao văn tự lại trở thành tài sản riêng độc quyền của các gia tộc lớn? Văn tự cổ đại cho dù có quý hiếm đến đâu thì cũng không nên biến mất hoàn toàn trong tầng lớp nhân dân bình thường.
Cho dù thảm họa thiên tai mấy trăm năm trước kia đã gián tiếp tạo ra một khoảng cách văn hóa, khi đó, điều con người khao khát đầu tiên đó chính là sinh tồn, sau này lại vì phát hiện ra ưu thế của “Tiến hóa” mà mừng rỡ như điên, rồi tất cả đều bắt đầu theo đuổi quyền lực để có một cuộc sống vĩnh cửu mà xem nhẹ những mặt khác, sau khi trải qua hai trăm năm tiến hóa và di cư, cuối cùng dẫn đến việc đánh mất văn tự, nhưng việc đánh mất này cũng không phải toàn bộ, ví dụ như Lý gia, Diêm gia, Thẩm gia và các gia tộc lớn khác, trong gia tộc bọn họ vẫn còn biết không ít văn tự cổ đại, nếu như chỉ là vì theo đuổi sự hưng thịnh một lần nữa của văn hóa cổ đại thì tại sao các gia tộc lại phải gấp gáp giữ chặt lấy văn tự như vậy?
Cũng giống như mộ tướng quân kia, cô không nhìn thấy một chút ghi chép nào về văn tự ở trong viện bảo tàng, ngay cả một số mô tả cũng chỉ mang tính suy đoán chứ không đưa ra lời giải thích rõ ràng nhất.
Tại sao tất cả các gia đình quý tộc đều coi những văn tự cổ đại mà họ biết làm kho báu bí mật của riêng họ? Nếu như những văn tự cổ đại mà các gia tộc lớn biết đến đều được thống nhất đưa cho chính phủ sắp xếp và quản lý thì chẳng phải sẽ tốt hơn cho sự phục hưng và phát triển của văn hóa cổ đại hay sao?
Đáng tiếc là không có, văn tự cổ đại đã trở thành một vật tư riêng của gia tộc.
Trương béo đột nhiên nhận được một thông tin, sau đó kích động nói với Diệp Trăn: “Diệp tiểu thư, người của Diêm gia đã đến, nghe nói đó là người đứng đầu Diêm gia - Diêm Khai Thành, còn có thiếu tướng quân Diêm Lịch!”
Diệp Trăn cau mày, cô ừm một tiếng, nghi ngờ trong lòng càng sâu hơn.
Một lúc sau, Trương béo lại nói: “Người Thẩm gia cũng đến, người đến chính là đại thiếu gia của Thẩm gia - Thẩm Khánh, nhiều thế hệ Thẩm gia đều kinh doanh, là nhà giàu số một của đế quốc, nghe nói khả năng tiến hóa vùng não và cơ thể của bọn họ đều đặc biệt mạnh mẽ, trong mười mấy năm qua đã có vài con cháu của Thẩm gia lục tục tấn công giới chính trị. Còn có Vương gia, Vương gia là nhà mẹ đẻ của đệ nhất phu nhân, rất được thủ tướng coi trọng, đầu óc của bọn họ phát triển cực kỳ tốt, ngoài giữ những chức văn quan trọng trong cung điện thì hầu như tất cả các viện nghiên cứu lớn trong đế quốc đều có người của Vương gia.”
Ba gia tộc danh giá nhất đế quốc đều đã đến, hơn nữa những người đến đây đều là những nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong gia tộc.
Diệp Trăn nói: “Trước đây có đấu giá di vật văn hóa cổ đại thì ba gia tộc này cũng sẽ có người đến hay sao?”
Trương béo nghĩ nghĩ, suy tư nói: “Đến thì có đến, nhưng sẽ không long trọng giống như hôm nay, chẳng hạn như Diêm Khai Thành đã nhiều năm không tham gia các buổi đấu giá, nếu như ông ấy muốn cái gì thì sẽ cho người đến đây lấy giúp ông ấy, cũng không cần ông ấy phải tự mình ra tay. Lần này bọn họ đến trăm phần trăm là hướng về《 Thiên Tự Văn 》của cô.”
Diệp Trăn đột nhiên hiểu ra “Ồ” một tiếng, “Xem ra mọi người đều rất thích văn tự cổ đại.”
Trương béo nhún vai, nói: “Những người này có tiền có quyền, ngày nào cũng quá nhàn rỗi nên bọn họ thích tìm những thứ xa hoa để lấp đầy khung cảnh, đặc biệt là mấy năm nay lại càng đầu tư khốc liệt hơn. Nếu như để tôi nói thì mấy xe hàng hóa thật sự còn tốt hơn cái này.”
Ông vừa dứt lời thì đã có người vỗ một cái vào trán ông, Trương béo trừng mắt ngẩng đầu muốn mắng nhưng lại phát hiện ra là anh cả của mình, lập tức nói: “Anh, sao anh lại đến đây?”
Anh cả Trương nói: “Em đó, đừng suốt ngày nói lung tung, kêu anh làm sao cái gì? Anh không nên đến hay sao?”
“……”
…… Nên nên nên, anh nên.
Anh Trương: “Còn không mau giới thiệu cho anh!”
Trương béo xoa đầu, vừa không dám lại vừa không muốn giới thiệu Diệp Trăn với anh trai, lại nói với Diệp Trăn đây là anh trai của ông, bảo cô đừng sợ. Anh cả Trương tài giỏi hơn ông, lại là người đứng đầu Trương gia, cũng biết nhiều hơn Trương béo.
Đầu tiên, anh cả Trương cảm khái Diệp Trăn đủ dũng cảm, cô lựa chọn tin tưởng vào tên béo nhà ông và hợp tác với nó, sau đó mới nói với Diệp Trăn: “Các gia tộc lớn tìm kiếm văn tự cổ đại không chỉ để khôi phục lại nền văn minh Hoa Hạ hàng trăm năm trước.”
Diệp Trăn gật đầu, nói: “Mỗi người bọn họ đều che giấu vật tư riêng của mình, nếu chỉ vì khôi phục nền văn minh thì các gia tộc lớn chỉ cần nói những gì mình biết ra là được, cho dù nền văn minh Hoa Hạ không thể khôi phục được huy hoàng của ngày xưa nhưng cũng sẽ không giống như bây giờ……”
Anh cả Trương “ừm” một tiếng, “Diệp tiểu thư, tôi thấy cô không phải người tiến hóa?”
“Không phải.” Diệp Trăn rất thông minh, gần như một chút đã hiểu rõ, “Chẳng lẽ văn tự cổ đại có liên quan đến người tiến hóa?”
Anh cả Trương nói: “Tôi cũng chỉ là nghe cha tôi nói qua thôi, ông ấy nói chỉ cần nắm giữ văn tự cổ đại thì sẽ trở thành người tiến hóa mạnh nhất trên thế giới. Cô nhìn Diêm gia mạnh như vậy đi, còn không phải là vì gia tộc bọn họ nắm giữ nhiều văn tự cổ đại nhất hay sao?”
“Không đúng, đây không phải là do người ngoài nói bậy tung tin vịt hay sao, cái này cũng có thể tin?” Trương béo khó hiểu, “Hơn nữa không phải chúng ta vừa mới biết được 30 văn tự hay sao? Tại sao chúng ta vẫn còn chưa mạnh lên? Em không có một chút cảm giác mạnh hơn nào cả, với lại Diệp Trăn còn biết nhiều hơn chúng ta, em cũng không thấy cô ấy trở nên mạnh mẽ hơn!”
Anh cả Trương: “…… Em biết cái rắm!”
Trương béo: “……”
Diệp Trăn nhíu mày suy nghĩ, cô cũng không biết mình có trở nên mạnh hơn hay không, cô chỉ biết là cảm giác sức mạnh của cô trước đây đã tăng lên trong “Hư vô” không phải là ảo giác, sau khi trùng sinh ở thế giới này, cô cảm thấy năm giác quan của mình nhạy cảm hơn rất nhiều so với lúc trước.
Có lẽ không chỉ là văn tự.
……
Cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.
Những thứ đầu tiên được đưa lên là một số đồ sứ và đồ ngọc, bởi vì có giá trị lịch sử nên đương nhiên giá trị cũng xa xỉ. Trương béo và anh cả Trương xem với vẻ thích thú, thậm chí còn xuống tay lấy một món đồ sứ Thanh Hoa, Diệp Trăn thấy đó là một món đồ rất phổ biến mà cô đã từng thấy trước đây, nhưng đã trôi qua hàng trăm năm rồi, những đồ vật đã từng bình thường đến mức mọi người không thèm nhìn tới một cái thì giờ đây đã trở thành những món đồ cổ có giá trị. Quả nhiên thời gian chính là sự kết tinh quý giá nhất.
Cô ngồi ngay ngắn, nhìn từng món đồ cổ được mang lên cạnh tranh, mãi cho đến khi thời gian trôi qua được một nửa, người chủ trì đột nhiên nói: “Món đấu giá tiếp theo chính là bảo vật có giá trị lớn thứ hai trong cuộc đấu giá lần này của chúng ta, theo quy định, chỉ có câu đầu tiên là vẫn được tiết lộ, và người chiến thắng cuối cùng mới có tư cách xem toàn bộ nội dung, tổng cộng có 137 văn tự.”
Trên màn hình màu trắng cực lớn xuất hiện một mảnh giấy cổ xưa ố vàng, bởi vì có cái gì đó che lại nên chỉ lộ ra mấy chữ không rõ ràng, nhưng Diệp Trăn vẫn nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, đó là một câu trong《 Đạo Đức Kinh 》: “Thiên địa bất nhân, lấy vạn vật vì sô cẩu.” (Trời đất bất nhân, coi vạn vật là chó rơm - Trích Chương 5 của Đạo Đức Kinh)
Đây hẳn là một trong những cuốn sách cổ, lại là bảo vật quan trọng thứ hai trong cuộc đấu giá này?
Vào lúc Diệp Trăn đang thắc mắc thì đã bắt đầu gọi giá rồi, từ một ngàn vạn là thấp nhất cho đến vài trăm triệu, Trương béo và anh cả Trương đã nhìn thấy trường hợp này nhiều nên cũng không cảm thấy kỳ lạ, đương nhiên cũng không có tiền và quyền để tham gia cuộc vui.
Diệp Trăn đã để ý, các lô ghế ở tầng hai và tầng ba lần này cực kỳ sôi động, tựa như nhất định phải có được hơn một trăm văn tự này.
Trương béo nhỏ giọng nói với cô: “Cô xem đi, người chiến thắng cuối cùng nhất định lại là Diêm gia.”
Diệp Trăn nói: “Lúc trước bọn họ cũng từng tham gia đấu giá văn tự này?”
“Diêm gia rất yêu thích văn tự cổ đại, chỉ cần trong buổi đấu giá có những trang đơn lẻ như vậy, bất kể chúng có giá trị như thế nào thì bọn họ đều sẽ cạnh tranh với cô đến cùng.”
Quả nhiên không đến chốc lát, Diêm gia đã lấy được 137 văn tự này với mức giá hai trăm triệu.
Diệp Trăn khẽ cau mày, cô quay đầu lại nhìn căn phòng riêng số 5 trên lầu hai, nơi đó được đặt ở trung tâm sân khấu, có thể nhìn thấy từng thứ của sân khấu từ góc độ hoàn hảo nhất. Nhưng mà cô lại không nghĩ tới khi mình vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy Diêm Lịch đứng ở trước cửa sổ sát đất, anh mặc một thân màu đen, đôi mắt đen cũng đang nhìn cô, lạnh băng không một chút tình cảm.
Diệp Trăn giật mình.
Anh không rời mắt, nhạt nhẽo mà bình tĩnh, lặng lẽ nhìn cô chằm chằm, như là đang tìm tòi nghiên cứu cái gì đó, lại như là không chút nào đặt cô vào trong mắt.
Diệp Trăn hơi cong môi, nụ cười này giống hệt với nụ cười mà anh đã nhìn thấy trong video.
Diêm Lịch không hoàn toàn tin tưởng vào báo cáo điều tra kia, trực giác nói cho anh biết rằng cô gái này cũng không đơn giản, cô quá bình tĩnh và vững vàng, ngược lại càng khiến cho người ta cảnh giác hơn. Hơn nữa anh nghe nói cô gái này không biết có chút tiền bạc dư dả bằng cách nào mà bắt đầu phát lương thực, theo anh mà nói thì “Thi đấu cho gạo” chẳng qua chỉ là một gia đình đóng vai trò chơi rồi chơi đùa, cuối cùng thì mất cả người lẫn của, quân đội riêng cũng không phải được tạo ra bằng cách này.
Có dã tâm nhưng thủ đoạn không đủ, dù sao tuổi còn nhỏ, làm việc gì cũng không hề có kế hoạch, cũng không có sẵn nhân tài trong tay, một người anh trai với tư chất bình thường và một tên giang hồ đầu đường xó chợ ăn bữa nay lo bữa mai thì có thể làm ra chuyện gì lớn?
Anh không cho là đúng.
Mãi đến khi vật phẩm đấu giá cuối cùng được mang lên.
“Đây là《 Thiên Tự Văn 》,mặc dù không phải cùng một nguồn gốc với《 Thiên Tự Văn 》được khai quật từ lăng mộ tướng quân nhưng nội dung lại giống nhau như đúc, thậm chí còn rõ ràng hơn nữa. Tất nhiên, thứ đấu giá ở đây không chỉ là cuốn sách này mà còn là "cách phát âm" và "nghĩa" của 1.000 từ trong cuốn sách này, giá bán đấu giá sẽ bắt đầu trên diện tích 500 mét vuông trong khu rừng không có người ở và chưa được khai phá, không có giới hạn.”
Mọi người ồ lên, lúc trước chỉ nghe nói nhà đấu giá Lý thị sắp sửa bán đấu giá "cách phát âm" và "nghĩa" của 1.000 văn tự, nếu như bọn họ muốn đến được đây thì đương nhiên bọn họ phải bắt đầu thu thập tiền tài cho cuộc cạnh tranh này, nhưng khi bọn họ đến hội trường thì mới biết thứ người ta muốn không phải tiền cũng không phải quyền mà là một khu rừng rậm! Còn ham muốn mở rộng ra lấy 500 héc-ta làm khởi điểm, đây quả thực chính là giáng một đòn cảnh cáo cho những kẻ chỉ có tiền không có quyền như bọn họ! Tâm tình chuẩn bị lâu như vậy mà rào cản đầu tiên còn chưa vượt qua đã ném đá trên sông (uổng phí)?
Sớm biết vậy thì mấy nhà bọn họ đã hợp lực, nên ra tiền thì ra tiền, nên xuất lực thì xuất lực, sẽ luôn có cơ hội cạnh tranh!
Cuộc đấu giá cuối cùng cũng bắt đầu náo nhiệt, mơ hồ còn có thể nghe thấy âm thanh lén thảo luận của vài người nào đó.
Người Lý gia cười ha hả nhìn cảnh này, gõ một tiếng ——
“Đấu giá bắt đầu!”
Lúc trước còn có vài quý ông chờ xem thế người thì lúc này lại gần như một người đi trước trả giá, lập tức lại có người theo sau hô giá, không ai chịu nhường ai! Sau một cuộc giao tranh và chiến đấu, cuối cùng chỉ còn lại vài gia đình quý tộc lớn có khả năng cạnh tranh.
Thẩm gia hô 3000, Vương gia hô 3500, Diêm gia trực tiếp lên 5000.
Mọi người ồ lên!
Trương béo không khỏi có chút kích động, kéo anh trai nói: “Phát tài rồi, lần này thật sự phát tài rồi!”
Anh cả Trương nhíu mày, ông bắt đầu lo lắng, những gia tộc không đấu giá nổi có thể dùng thủ đoạn đê tiện nào đó để đối phó với bọn họ hay không? Dù sao thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé, nếu thật sự như vậy thì bọn họ cũng không có năng lực ôm lấy Diệp Trăn.
Diệp Trăn nhếch môi, nghe xung quanh trả giá ngày càng cao nhưng trong lòng lại rất bình thản: “Thứ tôi muốn chính là khu rừng chứ không phải là cuộc đấu giá trên giấy này.”
Cô cũng sẽ không ngốc đến mức bán tất cả những gì mình biết ra cho buổi đấu giá, cho dù muốn cô giao thì cô cũng chỉ có thể giao một nửa, phần còn lại sẽ đợi đến khi cô nhìn thấy khu rừng.
Vậy thì trước đó, gia tộc đấu giá được《 Thiên Tự Văn 》sẽ bảo vệ sự an toàn cho cô, cô sẽ bình an vô sự trong khoảng thời gian này, chưa kể nhà đấu giá là gia tộc Lý thị có quyền giữ riêng tư và bí mật, bọn họ sẽ không dễ dàng tiết lộ thông tin của người bán đấu giá.
Cô lại nhìn lô ghế số 5 phía sau một lần nữa.
Thân hình cao lớn của Diêm Lịch vẫn còn đứng ở cửa sổ sát đất, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm《 Thiên Tự Văn 》trong quầy triển lãm.
Anh đặt tay lên đường may quần, không chút cẩu thả lại cực kỳ lãnh khốc, trong sự lãnh khốc của anh nhất định phải bộc lộ mũi nhọn của mình.
Thẩm gia sắp phát điên lên vì Diêm Lịch, “Cái kẻ điên kia liều mạng không muốn sống, càng trả giá lại càng điên cuồng hơn! Hạ được một khu rừng dễ dàng lắm hay sao? Lại trực tiếp thêm đến 5000!”
“Điều này cho thấy thực lực của Diêm gia vẫn được giữ nguyên.”
“Mẹ nó, nếu Diêm gia có được một nghìn văn tự thì đế quốc sẽ thay đổi!”
“Thủ tướng sẽ không ngồi yên một chỗ, Diêm gia đã đủ lớn mạnh rồi, nếu lộ ra năng lực quá mức thì chỉ sợ sẽ dẫn lửa vào thân. Không cần lo lắng, huống chi còn có Vương gia.”
“Như vậy cũng không tốt, bất kể là ai có được một ngàn văn tự này thì thực lực đều sẽ tiến bộ vượt bậc, nếu như《 Kinh Dịch 》của gia tộc chúng tôi còn không có đột phá thì mấy chục năm sau, rất có thể đế quốc sẽ không còn một vị trí nhỏ cho Thẩm gia chúng tôi!”
Khi đang nói chuyện thì Vương gia lại tăng giá lần nữa, đến 6000.
Diêm Lịch: “Một vạn.”
…… Thao*! Lần này đến phiên Vương gia chửi m* nó!
*chửi tục
Diêm gia này thực sự giống như một con chó điên, đặc biệt là Diêm Lịch, thoạt nhìn chỉ lạnh băng nhưng thực chất lại vô cùng bá đạo và lạnh lùng.
“Một vạn lần một.”
“Một vạn lần hai.”
“Một vạn lần ba.”
“Giao dịch thành công!”
“Mời Diêm gia vào hậu trường làm thủ tục xử lý.”
Đấu giá kết thúc, Thẩm gia và Vương gia đối mặt, nhìn ánh mắt đối phương đều rất thất vọng, còn tưởng rằng ngươi có thể đấu được, kết quả thì sao? Trực tiếp bị đàn áp!
Lại nhìn thấy Diêm Lịch được mời vào hậu trường thì lập tức giận đến ngứa răng!
Bất kể bạn đi đâu thì việc kiểm soát quyền sở hữu quân đội cũng tương đương với việc kiểm soát thế chủ động.
……
Đây là lần đầu tiên Diệp Trăn quan sát cận cảnh Diêm Lịch.
Người đàn ông đứng như cây thông, ngồi như cái chuông, mỗi một cử động đều vô cùng mạnh mẽ, nhất là khi anh nheo mắt nhìn cô, cái loại cảm giác bị nhìn trộm sau lưng khiến cho cô sởn cả tóc gáy.
Anh là một người có ý chí vô cùng mạnh mẽ và không dễ bị lung lay.
Vì Diệp Trăn rất xem trọng Diêm Lịch nên cô đã điều tra một số thông tin về anh, nhưng ngoại trừ đánh trận nào thắng trận đó thì anh còn không hút thuốc uống rượu, không gần nữ sắc, đã từng có người cố tiếp cận anh và bị anh trực tiếp ném thật xa, bởi vì anh quá không hiểu phong tình nên cho dù có rất nhiều người mơ ước anh thì cũng không ai dám đến gần anh.
Trong mắt anh tựa như chỉ có tiến hóa và đánh giặc, cũng bởi vậy mà ngược lại càng khiến cho anh tăng thêm một sự thần bí.
Trương béo tuy kiêu ngạo nhưng cũng rất giỏi nhìn sắc mặt người khác để làm việc, rất giỏi ăn nói và nịnh nọt người khác, nhưng ông đã nói liên tiếp mấy câu mà Diêm Lịch cũng không thèm nhúc nhích lông mày một chút nào.
Anh cả Trương giỏi hơn Trương béo, tuy Trương gia không so được với Diêm gia nhưng giờ phút này bọn họ đều đứng cùng một chiến tuyến cộng tác, nếu như bây giờ ông tự đẩy mình xuống thân phận quá thấp thì sau này sẽ rất khó để nâng lên, ông ho nhẹ một tiếng, nói: “Thiếu tướng quân đừng trách móc, em trai tôi không hiểu chuyện, tôi biết thiếu tướng quân muốn nhanh chóng học được một ngàn văn tự kia, chúng tôi sẽ không giữ làm của riêng, nói không giữ lời. Tuy nhiên chúng tôi vẫn chưa nhìn thấy gì trong khu rừng rộng một vạn mét vuông mà thiếu tướng quân đã hứa hẹn, đương nhiên, vì để tỏ lòng thành thì chúng tôi sẽ dạy trước cho anh một trăm văn tự.”
Đôi mắt đen nhánh của Diêm Lịch quét qua anh cả Trương, lại nhìn Trương béo bên cạnh ông, sau đó là cô gái ngoan ngoãn đang yên ổn ngồi bên cạnh Trương béo.
Cô vẫn mặc bộ đồ màu xám xịt, nhỏ gầy, trầm mặc, hơi không chú ý là có thể khiến cho mọi người phớt lờ cô.
Nhưng anh vẫn nhớ rõ lúc nãy chính là cô gái này cười với anh, trong mắt cô không có sự kính sợ hay vui mừng, chỉ là một nụ cười giản dị và lễ phép khi tình cờ gặp gỡ.
Chính là như vậy mới làm cho người ta hoài nghi.
Anh cả Trương thấy Diêm Lịch rất lâu không nói một lời nào thì trong lòng bắt đầu có chút thấp thỏm, nếu như anh không đồng ý thì chữ đằng sau ông cũng nhận không ra đâu! Đây là bởi vì Diệp Trăn không muốn lộ diện, dạy trước cho bọn họ một trăm chữ đầu tiên, ông lại nói: “Nếu không được thì chúng tôi chỉ có thể chờ thiếu tướng quân mang một vạn mét vuông đến đổi.”
Diêm Lịch nhìn anh cả Trương, không nhìn ra chút cảm xúc khác thường nào trong mắt: “Có thể.”
Nhưng anh chỉ vào Diệp Trăn: “Tôi nhờ cô ấy dạy.”
Diệp Trăn hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Diêm Lịch, ánh mắt người đàn ông vẫn như thường, thoạt nhìn không có chút khác biệt nào.
Anh cả Trương và Trương béo bối rối, lưng đổ đầy mồ hôi, bọn họ có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ, không giống Diệp Trăn tựa như thờ ơ với mọi chuyện, không hiểu sao mà cô lại tin tưởng vào hai người ngoài không quen biết gì, can đảm cái gì cũng không cần liền dạy một trăm chữ cho bọn họ, trông giống như một cô gái lớn ngốc nghếch……
Vì bọn họ đã học chữ nên tự nhiên phải đứng trước Diệp Trăn, nhưng hôm nay……
Diêm Lịch cau mày: “Không được?”
Trương béo liếc nhìn anh trai, anh cả Trương nhẫn nhịn rồi lại nhìn Diệp Trăn, Diệp Trăn vẫn yên lặng như cũ, không căng thẳng cũng không sợ hãi.
Cô biết, Diêm Lịch là một người đàn ông rất thông minh.
Anh cả Trương cười nói: “Quả nhiên không thể gạt được thiếu tướng quân, thiếu tướng quân thật sự tài giỏi.”
……