Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼
*Huyết tinh khác máu
Việc phổ cập văn tự cổ đại và phương pháp canh tác không cần đất đã làm cho thành phố Diệp trở thành nơi mà tất cả mọi người đều muốn đến, nhưng giờ đây, những người sống ở thành phố Diệp đều phụ thuộc vào quân đội riêng của Diệp Trăn, không có người bình thường thật sự.
Có hàng trăm vạn người sống ở thành phố Diệp, số lượng người bình thường và người tiến hóa gần như ngang bằng, không quản lý theo cấp bậc, các sắc lệnh chính phủ bên trong thành phố Diệp đều đối xử bình đẳng, chỉ cần bạn vi phạm pháp luật hoặc phạm sai lầm thì bất kể bạn là người bình thường hay là người tiến hóa, bạn đều phải chịu hình phạt như nhau. Không chỉ vậy mà ngay cả nơi ở, phần lớn mọi người đều sống hỗn hợp với nhau, mặc dù có phân khu nhưng cũng chỉ phân chia địa điểm chứ không phân chia cấp bậc con người.
Kết quả là một làn sóng nhập cư mạnh mẽ lại ập đến thành phố Diệp, bởi vì chỉ cần nhập hộ khẩu vào thành phố Diệp là có thể đến học ở trường học địa phương, một khi đi học là có thể học văn tự cổ đại!
Nhưng bây giờ thành phố Diệp đã hết chỗ chật kín người, nếu như người ngoài muốn di cư đến đây thì ắt phải tiếp tục mở rộng phạm vi cư trú của thành phố Diệp, đồng thời còn phải phòng ngừa người nào đó bụng dạ khó lường, sau khi học xong kiến thức thì quay lại trả đũa, chẳng khác nào nuôi dưỡng một con hổ mời tai họa. Vậy nên mở rộng hay không mở rộng?
Diệp Trăn nói, không cần mở rộng.
Cô biết, trong thành phố Diệp của cô có không ít thám tử từ các gia đình khác, nếu như cô đã quyết định dạy văn tự cổ đại cho người đời thì nhất định sẽ gây chấn động ở khắp nơi. Bí mật sẽ khó giấu nếu như có nhiều người biết đến, văn tự cổ đại không thể trở thành bí mật của thành phố Diệp, sớm muộn gì cũng bị công khai cho mọi người biết, thay vì thế thì không bằng chủ động dạy lại.
Bởi vì thành phố Diệp phổ cập cho mọi người nên tự nhiên chính phủ sẽ không coi như không biết chuyện gì, bọn họ sẽ không cho phép cô chỉ dạy cho người trong thành phố Diệp mà chắc hẳn bọn họ sẽ đến đòi.
Diệp Trăn chủ động xin chỉ thị của chính phủ, cử các học giả đã học văn tự cổ đại đến đế đô dạy cho giáo viên ở các khu, sau đó bọn họ sẽ phổ biến triệt để cho mọi người.
Thủ tướng rất hài lòng với sự thức thời của Diệp Trăn, đặc biệt trao cho cô một tấm bằng khen để bày tỏ sự cảm kích, thành tựu của cô đã ghi thêm một nét bút đậm đặc vào lịch sử thế kỷ Sao.
Nhưng văn tự cổ đại trong đế quốc chỉ được phổ biến và dạy cho người tiến hóa, người bình thường vẫn bị lưu đày và vật lộn dưới đáy xã hội.
Ngay cả phương pháp trồng trọt không cần đất của Diệp Trăn, người bình thường ở bên ngoài thành phố Diệp cũng không thể áp dụng, mặc dù không cần đất nhưng thực vật sinh trưởng cần các loại dung dịch dinh dưỡng, cho dù người bình thường biết nguyên lý nhưng ngay cả việc ăn no cũng là một vấn đề, đến cả cỏ dại còn phải nhổ mới có rễ thì lấy khả năng tự trồng trọt ở đâu ra?
Ngoại trừ thành phố Diệp thì đế quốc vẫn là đế quốc đó.
Trong khi đó, việc tăng cường sức mạnh và vật tư phong phú của đế quốc đã đẩy nhanh tốc độ thống nhất các quốc gia.
Xu thế chung của thế giới là đoàn kết lâu ngày thì chia rẽ, chia rẽ lâu ngày thì đoàn kết.
Diêm Lịch được đế quốc phong làm đại tướng quân, thống lĩnh trăm vạn đại quân, nhận lệnh xuất chiến.
Một hôm trước ngày xuất chiến, anh đến thành phố Diệp tìm Diệp Trăn.
Khi anh đến đã là đêm khuya, Diệp Trăn mơ màng chìm vào giấc ngủ, bị cái ôm chặt lạnh lùng của người đàn ông đánh thức.
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào cổ cô, sự ám muội mang theo tình.
Gần như cô không cần mở mắt cũng biết đối phương là ai, hơi thở quen thuộc khiến trái tim cô không khỏi khẽ run lên.
Cô mất kiên nhẫn xua tay: “Đại tướng quân, xin hãy tự trọng.”
Diêm Lịch thì thầm bên tai cô: “Ngày mai anh đi rồi.”
Diệp Trăn ừ.
Diêm Lịch: “Không có lời gì muốn nói với anh?”
Diệp Trăn: “Không có.”
Anh thở dài: “Trăn Trăn, em đúng là ý chí sắt đá.”
“……Đại tướng quân, anh là đại tướng quân, cứ như vậy một mình xông vào phòng con gái người ta có thật sự tốt không?”
“Nếu như em đến gặp anh thì anh còn phải xông vào chắc?”
……Quả nhiên tên cướp đều giảng đạo lý như thế này.
Diêm Lịch ngửi mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô gái, đó là mùi hương yên tĩnh giống như cô, cũng có thể khiến cho anh yên tĩnh theo: “Diệp Trăn, đợi anh trở về sẽ cưới em. Trên đời này, chỉ có anh và em mới có thể sánh bước bên nhau.”
Diệp Trăn mở mắt ra, cô xoay người lại, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông trong bóng tối mờ mịt lạnh nhạt, cô cười nói: “Đại tướng quân tự tin em sẽ gả cho anh?”
Người đàn ông kiêu ngạo nói thẳng: “Ngoại trừ anh, ai có thể cưới em?”
Cô lạnh lùng nói: “Đại tướng quân sẽ lấy thế ép người.”
Anh sờ gương mặt ấm áp của cô gái trong bóng tối: “Ngoan, chờ anh trở về.”
Cô không trả lời.
Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng thở đều đều của cô gái, anh ôm cô vào lòng, hôn lên đỉnh đầu ấm áp của cô.
Anh thức đến nửa đêm, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã thức dậy rời đi.
Với anh mà nói, đánh giặc cũng không phải chuyện lạ, bất kể là xâm lược nước khác hay là bị nước khác xâm lược thì anh đều là đại tướng quân trấn thủ biên cương.
Anh vốn đã quen chém giết trên chiến trường, mỗi lần ra trận chưa từng nghĩ muốn sống sót trở về, chỉ là lần này, anh có tâm tư và nguyện vọng.
Anh muốn sống sót, sống sót để về lấy người phụ nữ của anh làm vợ.
Diêm Lịch ra trận nửa năm, thỉnh thoảng có tin tức gửi về, cô biết anh đang giả vờ thoải mái từ giọng điệu của anh, nhưng khó có thể che giấu được huyết tinh và sự tàn ác sau khi giết chóc.
Tin chiến thắng từ chiến trường liên tiếp truyền về đế quốc, thủ tướng vui mừng, mở tiệc ăn mừng cả ngày, chỉ chờ thống nhất non sông, hoàn thành thống nhất bá nghiệp mà hơn 200 năm chưa có ai làm được, danh tiếng tốt của ông sẽ tồn tại mãi mãi, được kính ngưỡng muôn đời!
Trong nước múa hát thái bình, nước ngoài chiến tranh tán loạn, xác chết khắp nơi.
Đến tháng bảy, thiên hạ hạn hán nghiêm trọng, dân chúng ầm ĩ, nạn đói bùng lên, chính phủ phát lương thực, càng xuống tầng lớp dưới thì chỉ uống được vài bát nước cơm, dân chúng không sống nổi nữa, bất mãn chính sách tàn bạo của chính phủ, khắc nghiệt với bọn họ như súc vật thấp hèn, rõ ràng văn tự cổ đại đã được phổ cập nhưng lại không dạy cho bọn họ, rõ ràng có phương pháp canh tác không cần đất nhưng bọn họ lại không được ăn cơm, người bình thường sống không nổi nên đã nhao nhao phản đối lòng bất nhân của chính phủ, kết bè kết phái gây áp lực lên chính quyền địa phương, tạo ra nhiều tai nạn, những sự kiện đổ máu xảy ra mỗi ngày, dân thường không sống nổi tới tấp chạy trốn sang thành phố Diệp, Diệp Trăn không đành lòng nên đã dựng hơn vạn lều trại bên ngoài thành phố để chứa dân chạy nạn, mở kho phát lương thực.
Bọn họ không muốn rời đi nữa, cũng không có nơi nào để đi, vì vậy, bọn họ nhao nhao cầu xin được đưa vào thành phố Diệp, chỉ cần một nơi an toàn.
Diệp Tiêu và Nguyên Khải bận đến mức chân không chạm đất, mặc dù tiết kiệm được rất nhiều lương thực nhưng cũng không thể tiếp tục cứu tế miễn phí không ngừng cho nạn dân, mắt thấy kho lúa bị chuyển đi ngày càng trống rỗng, cảm giác gấp gáp vì đã từng thiếu ăn thiếu mặc bị đè nén.
Nhưng nếu như thật sự bỏ mặc những người này thì bọn họ không làm được.
Chỉ sợ Diệp Trăn cũng không cho phép.
Người đời đều nói cô là Bồ Tát sống, là thần của người thường, nên sao cô có thể để con người chết trước cửa nhà mình?
Hành động mở kho phát lương thực đã thu hút một lượng lớn dân di cư.
Có bao nhiêu người bình thường trong đế quốc? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì e rằng sẽ liên lụy thành phố Diệp.
Bọn họ gấp đến mức xoay vòng, thảo luận xong vẫn đi tìm Diệp Trăn trao đổi để đưa ra quyết định cuối cùng.
Diệp Trăn nghe xong sự đắn đo và lo lắng của đám người Diệp Tiêu, cô cũng hiểu áp lực và sự khủng hoảng do số lượng lớn dân chạy nạn, mùa hạ và mùa thu qua đi thì sẽ là mùa đông, chỉ sợ lúc đó sẽ càng khó khăn hơn.
Vậy thì chỉ có thể cho những người dân chạy nạn đi làm việc càng sớm càng tốt, phát huy tối đa sức mạnh của bọn họ thay vì chui rúc trong lều sống qua ngày.
Diệp Tiêu và Nguyên Khải bắt đầu hợp nhất dân chạy nạn, trẻ em thì tạo lớp học tiếp, người già và phụ nữ được phân công làm một số công việc trong khả năng cho phép như chăm sóc cây lương thực trong nhà kính, tỉ mỉ tưới nước bón phân cho tất cả mọi thứ, dọn dẹp nơi ở, đảm bảo nơi ở sạch sẽ, đàn ông có sức đi xây nhà, dựng nhà kính, ngay cả khi mùa đông đến thì nhà kính vẫn có thể trồng cây lương thực……
Tận dụng mọi thứ tốt nhất có thể, phát huy sở trường của từng người và giảm bớt áp lực cho thành phố Diệp.
Khi mùa đông thật sự đến, nhóm dân chạy nạn vốn đã quen với việc co đầu rút cổ trong nơi tránh nạn nên làm việc thì làm việc, nên học tập thì học tập, mỗi ngày dậy sớm đi làm và trở về vào lúc mặt trời lặn, hiếm khi đầy đủ, càng miễn bàn đến hơi thở cuộc sống tươi mát và rực rỡ vĩnh viễn bên trong thành phố Diệp.
Đó là một cuộc sống tràn đầy hy vọng, tượng trưng cho cuộc sống của bọn họ.
Bọn họ không ngừng nghĩ hơn một lần, nếu như có một ngày thủ tướng có thể đối xử tốt với tất cả bọn họ giống như Diệp tiểu thư thì thật tốt biết bao?
Không chỉ những người dân chạy nạn mà ngay cả mọi người bên trong thành phố Diệp, bao gồm những người tiến hóa cũng tưởng tượng, nếu như đế quốc giống như thành phố Diệp thì thật tốt biết bao?
Hãy để mọi người trên thế giới này được ăn no, không phân biệt tầng lớp hay giai cấp, được hưởng các quyền lợi công bằng và chính đáng như nhau.
……
Vào sâu mùa đông trước khi năm mới đến, Diệp Trăn bỗng nhận được tin tức Trương béo gửi đến: Diêm Lịch gặp nạn.
Diệp Trăn sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Anh ấy thua trận?”
“Không phải.” Trương béo kích động nói, “Khí thế thiếu tướng quân cả đường như chẻ tre, đi một mạch về phía Tây đến áp sát thủ đô Thương Vân, hai quân giằng co nửa tháng, chỉ là ngài ấy kiêu ngạo quá thắng lợi, công cao chấn chủ* làm chướng mắt người nào đó, thủ tướng tin vào lời gièm pha, tin ngài ấy có dã tâm đoạt quốc tự lập xưng đế, không chỉ mời đám người Diêm Khai Thành vào dinh thủ tướng đến nay vẫn chưa thả người mà còn cắt lương thực gửi ra tiền tuyến, đồng thời ra lệnh bắt Diêm Lịch phải lập tức về nước và trả lại binh quyền.”
*công cao chấn chủ: ẩn dụ chỉ một cận thần có công lao quá lớn nhưng lại không biết giấu giếm, khiến quân vương cảm thấy bị đe dọa và nghi ngờ.
p/s: Câu này lặp lại 3 lần trong chương này nên mọi người ráng nhớ nhé, mình không chú thích lại.
Trương béo biết việc này là do mấy năm nay Trương gia làm ăn phát đạt, tiến vào tầng trên của đế quốc, trong vòng đó hầu như không có bí mật nào, có rất nhiều cuộc thảo luận riêng tư về việc này, bọn họ đều nói Diêm gia có thể gặp tai ương, khí thế quá cao sẽ luôn khiến người ta kiêng dè.
Hơn nữa cách thời gian ông nghe thấy tin tức đã qua hơn một tháng, lại đúng vào mùa đông, đại tướng quân thiếu lương thực một tháng chỉ sợ sẽ không quá tốt.
Dù thế nào Diệp Trăn cũng không ngờ đế quốc lại ngu dốt như vậy!
Diệp Trăn nói: “Diêm Lịch không về?”
Trương béo gật đầu nói: “Không.”
Chỉ cần là người thông minh đều sẽ biết một khi anh trở về vào lúc này và trả lại binh quyền thì anh chỉ có thể mặc người ta xâu xé, cho dù Diêm Lịch có mạnh đến đâu thì Diêm gia ắt phải đi đến con đường cùng.
Anh sẽ không về.
Không ai trong Diêm gia hy vọng anh trở về.
Trừ khi anh có thể chiếm được Thương Vân, thắng lớn trở về, dâng thành trì lên tỏ lòng trung thành.
Diệp Trăn nói: “Không phải Diêm gia có quân đội riêng à?”
“Diêm gia có, nhưng bây giờ chưa nói đến việc Diêm gia như rắn mất đầu mà bên trên sẽ không ra tay thả bọn họ đi chứ? Còn có thế gia luôn ở bên như hổ rình mồi, chỉ chờ hủy xương lột da Diêm gia!”
Người còn không ra được chứ đừng nói đến việc vận chuyển lương thực.
Thế gia có lớn mạnh hơn nữa nhưng một khi bị hoàng quyền cấm kỵ thì chắc chắn sẽ lung lay sắp đổ, sụp đổ bất cứ lúc nào!
Trừ khi……
Trương béo lắc đầu, cái trừ khi này ông thật sự không dám nghĩ.
Diệp Trăn vì vậy mà suy nghĩ một hồi, cô hiểu rất rõ rằng Diêm Lịch không thể chết, và Diêm gia càng không thể rút lui.
Cuối cùng cô cũng chủ động liên lạc với Diêm Lịch, nhưng tiếc là không thể liên lạc, cô đợi cả đêm cũng không thấy hồi âm.
Diệp Trăn không khỏi nhíu mày, gọi Diệp Tiêu tới hỏi: “Kho hàng còn bao nhiêu lương thực?”
Diệp Tiêu tính toán cẩn thận, nói: “Mấy đợt thảm hoạ trước đã dùng hơn một nửa, tuy vẫn luôn trồng trọt thu hoạch nhưng tiêu thụ cũng nhanh, tích trữ quá chậm. Nhưng lô mà anh và Nguyên Khải tích trữ lúc trước vẫn còn đó chưa động đến, bọn anh không định sử dụng nó cho đến thời điểm quan trọng nhất. Sao vậy?”
Diệp Trăn nói, cô muốn số lương thực này, có thể đưa cho cô dùng trước được không?
Diệp Tiêu ngạc nhiên nhìn cô, nói: “Em hai, lương thực này đều tích trữ vì em, em đã nói thì đương nhiên sẽ cho, nhưng em lấy nhiều lương thực như vậy để làm gì? Dân chạy nạn ngoài thành hầu như đã được an bài thỏa đáng, mặc dù mỗi ngày ăn ít hơn nhưng ít nhất vẫn tốt hơn trước đây, chỉ cần chờ thêm một thời gian xoa dịu thì lương thực sẽ ngày càng nhiều hơn, cuộc sống tự nhiên sẽ ngày càng tốt hơn, em đừng gấp…”
Diệp Trăn nói: “Em dùng cho việc khác.”
Diệp Tiêu càng khó hiểu, trừ dân chạy nạn ra thì có chỗ nào cần dùng số lượng lương thực lớn như vậy?
Diệp Trăn bảo anh đi tập hợp những người tiến hóa và người bình thường có năng lực mạnh nhất thành phố Diệp, kiểm kê vũ khí, bọn họ sẽ ra tiền tuyến.
……Ra tiền tuyến làm gì?
Đưa lương thực!
Lần này tập hợp tổng cộng 5000 người tiến hóa và 5000 người bình thường để áp tải hàng trăm xe lương thực, đại bác mở đường, bí mật ra ngoài trong đêm tối. Ngoài ra còn cử một đội ngũ khác giống hệt nhau xuất phát năm lần để đánh lạc tầm nhìn, nếu bị phát hiện và xảy ra xung đột thì hãy chạy ngay nếu như có thể, an toàn là trên hết.
Mục đích chính của bọn họ là đưa lương thực, không quan tâm những việc khác.
Trên đường đi, bọn họ đi không ngừng nghỉ trong năm ngày năm đêm, cuối cùng cũng đến nơi giao giới giữa đế quốc và Thương Vân vào một buổi sáng sớm.
Nơi đó có những bức tường cao và vũ khí trấn giữ, không dễ vượt qua.
Nguyên Khải nói: “Làm sao bây giờ? Bọn họ nhất định sẽ không cho chúng ta đi qua.”
Diệp Trăn nói: “Cậu đi nói với bọn họ, chiến tranh giữa hai nước gây hại cho người dân, Diệp tiểu thư nghe nói có rất nhiều người dân trôi giạt khắp nơi vì chiến tranh, nhà tan cửa nát nên đặc biệt đến đưa lương thực coi như an ủi.”
Nguyên Khải vẫn do dự: “…… Bọn họ sẽ tin chứ?”
“Trừ thủ đô Thương Vân thì hiện tại toàn bộ lãnh thổ Thương Vân đều thuộc về đế quốc chúng ta, chúng ta giúp đỡ người dân của nước mình chẳng lẽ không đúng?”
“……”
Không có không có, bàn về ngụy biện thì ai có thể cãi lại Diệp tiểu thư nhà cô!
“Nếu như lý do này vẫn không được?”
“Vậy chúng ta chỉ có thể đi về.”
“……”
Nguyên Khải thật sự tới nơi đó, người trên tường thành nghe anh nói xong thì hơi suy nghĩ rồi nói phải trở về bẩm báo, trong lòng Nguyên Khải lập tức toát mồ hôi, trở về bàn bạc không phải muốn bắt bọn họ chứ? Nếu đúng như vậy thì không cần đưa lương thực cũng phải đưa Diệp Trăn trở về an toàn! Cái đám ăn thịt người không nhả xương ở đế quốc có thể làm ra chuyện điên rồ nào đó. Hơn nữa bọn họ đi một mạch đến đây đã chịu không ít khổ, những người này còn bị thương, nếu thật sự muốn đánh thì phần thắng không lớn.
Ngay khi anh đang hết sức do dự thì bỗng nghe thấy một giọng nói truyền xuống từ trên: “Người ở dưới chính là Diệp tiểu thư?”
Diệp Trăn kéo áo choàng trên đầu xuống, khuôn mặt nhỏ trắng thuần khiết dưới tuyết trắng càng trở nên xinh đẹp: “Tôi là Diệp Trăn.”
Một lúc sau, người nọ lại nói: “Hiếm khi được gặp người có tấm lòng nhân thiện lớn giống như Diệp tiểu thư, đó là phước lành của đất nước chúng tôi! Người đâu, truyền lệnh xuống mở cửa thành!”
Cửa thành đóng chặt rầm rầm mở ra, Nguyên Khải ngạc nhiên vui mừng nhìn sang, lại thấy Diệp Trăn chợt nhíu mày, hình như không vui, cửa thành đã mở sao còn không vui? Anh không nhịn được hỏi: “Sao vậy? Có phải sợ bị lừa hay không?”
Diệp Trăn nói: “E rằng đây là người của Diêm Lịch.”
Nguyên Khải: “……”
Diêm Lịch? Nếu như tướng quân canh giữ biên giới là người của Diêm Lịch? Vậy thì chắc anh ta cũng chưa đến nỗi lâm vào đường cùng, có lẽ anh ta đã sớm đoán trước sẽ có ngày hôm nay nên đã đề phòng trước? Suy nghĩ những người này thay đổi bất ngờ, một câu có thể suy diễn ra vô số ý nghĩa. Diêm gia càng ngày càng thịnh vượng, có phải bọn họ đã sớm nhận ra thủ tướng có tâm kiêng kị bọn họ rồi hay không?
Sau hành trình này, bọn họ đã thoải mái hơn nhiều, không cần trốn chui trốn nhủi nữa, đi một mạch về phía Tây, ngày đêm đi gấp, cuối cùng đã đến nơi đóng quân của Diêm Lịch sau bảy ngày.
Trăm vạn đại quân lại dựng trại đóng quân, đỉnh núi lớn gần như bị phá hết, chỉ còn lại những gốc cây trơ trụi, lều trại dựng tại chỗ kéo dài mấy dặm, bởi vì thiếu lương thực lâu ngày nên có vẻ ủ rũ.
Chỗ này cách chiến trường một khoảng cách, ngược lại trông tình cảnh tương tự như dân chạy nạn ở thành phố Diệp lúc trước.
Diệp Trăn và Nguyên Khải còn chưa đến gần đã nhìn thấy Diêm Lịch dẫn các tướng lĩnh trong quân đi đến trước quân doanh từ xa, người đàn ông mặc quân phục màu đen, dáng người cao thẳng, đứng thẳng như cây thông, vẻ kiên nghị và hùng dũng trên gương mặt anh không kém hơn trước đây!
Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, nghiêm túc và nghiêm túc hiếm có, chào theo kiểu quân đội và nói: “Cảm ơn Diệp tiểu thư đã không ngại đường dài đi đưa lương thực giúp quân tôi chiếm được Thương Vân!”
Vị tướng lĩnh đi theo sau người đàn ông nói, khí thế rung trời: “Cảm ơn Diệp tiểu thư đã không ngại đường dài đi đưa lương thực giúp quân tôi chiếm được Thương Vân!”
So với sự kiên định và điềm tĩnh của Diêm Lịch, giọng nói của bọn họ mang theo nhiều sự cảm kích hơn, không phải ai cũng có thể làm được việc đưa than ngày tuyết, ít nhất là bọn họ đã đợi ở đây hơn một tháng, chỉ có duy nhất một người đến nên càng vô cùng quý giá hơn.
Diệp Trăn nhìn Diêm Lịch, ánh mắt bình tĩnh khẽ lay động.
Diêm Lịch xoay người, nói: “Truyền lệnh xuống, bảo mọi người mở to bụng ăn uống, ăn no mới có sức giết địch!”
Quân Diêm gia đã suy sụp tinh thần trong một thời gian dài cuối cùng cũng trở nên náo nhiệt, không ai không biết Diệp tiểu thư trong truyền thuyết đã mang lương thực và thuốc đến, bọn họ đói đến mức gặm vỏ cây, cuối cùng bây giờ cũng có thể ăn một bữa cơm no! Dọn đồ dọn đồ, nhóm lửa nhóm lửa, hàng vạn người theo Diệp Trăn đều nhận được sự chiêu đãi tốt nhất……
Bên này xuất hiện cảnh tượng náo nhiệt, bên chỗ Diệp Trăn cũng rất náo nhiệt.
Diêm Lịch bảo các tướng lĩnh ra ngoài ăn uống ầm ĩ, anh đưa Diệp Trăn về trại quân đội, không có người ngoài, anh có thể ôm Diệp Trăn của anh mà không cần kiêng nể.
“Trăn Trăn, anh biết em sẽ đến.”
“……”
“Em không nỡ để anh chết có đúng không?”
“……”
Cô không muốn nói chuyện dù chỉ là một chút, khi cô đi vào giao giới Thương Vân dễ như trở bàn tay, cô nên biết người đàn ông này đã ở đây chờ cô.
Anh rất thông minh, công cao chấn chủ như thế sao có thể không nghĩ ra? Nhất định anh đã nghĩ lần này ra trận ắt sẽ tạo cơ hội cho kẻ xấu lợi dụng, sao anh có thể chưa chuẩn bị sau màn? Nhưng cô không ngờ màn chuẩn bị của anh chính là đánh cược trên người cô!
“Anh không sợ em không đến?”
“Em đã đến.”
“Em đến vì mục đích khác……”
“Dù thế nào thì em cũng đã đến.”
“……”
Anh chỉ nhận cái này.
Diệp Trăn trợn tròn mắt, “Đại tướng quân, anh đừng nghĩ nhiều quá, em đến là vì anh chết em cũng gặp rắc rối. A ——”
Người đàn ông trực tiếp hôn lên môi cô, ngăn cô nói nhảm.
Anh hôn mãnh liệt và nhiệt tình, vòng tay ôm eo cô càng lúc càng chặt, cô yếu ớt ngửa ra sau, anh đuổi theo, vòng cung cong đẹp yếu ớt như liễu bị gió lay động, xinh đẹp run rẩy……
Anh xoay người, bế cô gái đặt lên bàn sách, bàn tay to cởi áo choàng trên người cô.
Cách lớp quần áo, anh vuốt ve thân hình non nớt của cô gái.
Hơi thở nóng bỏng, gấp gáp và nôn nóng.
……
……
Diệp Trăn dùng một chân đá Diêm Lịch, vì không có người ôm nên cô ngã xuống bàn, chống khuỷu tay, cánh môi sưng đỏ, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt giận dữ.
Diêm Lịch hít một hơi thật sâu, “Em quá tàn nhẫn, suýt nữa đã bị em đoạn tử tuyệt tôn.”
Diệp Trăn hừ một tiếng, nhảy xuống từ trên bàn lấy áo choàng mặc lại, Diêm Lịch muốn đi tới thắt ruy băng cho cô, Diệp Trăn nghiêng người tránh một bước, hai ba động tác đã thắt xong nơ con bướm, “Nếu đã đưa lương thực rồi thì em về trước đây.”
Diêm Lịch nghĩ nghĩ, nói: “Được, anh cho người đưa em về.”
Diệp Trăn ừ, “Cảm ơn anh.”
Người đàn ông sờ đầu cô: “Giữa anh và em cần gì phải cảm ơn?”
Diệp Trăn nhìn anh: “Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng nên anh và em càng phải rõ ràng hơn.”
Diêm Lịch nói: “Trăn Trăn có thể liều mạng đến đây vì anh nên sao anh có thể so đo việc nhỏ này với em?”
Diệp Trăn quay đầu đi.
Diêm Lịch bật cười, cảm giác sung sướng trước nay chưa từng có, anh bước tới, hôn một cái lên gương mặt non nớt của cô gái, sau đó trịnh trọng mở lều trại.
Diệp Trăn: “……”
……
Diệp Trăn không bị đưa về thành phố Diệp mà đến nơi giao nhau giữa hai nước, các binh lính đi cùng cô đều yêu cầu ở lại, bọn họ bị nhiễm khí thế hào hùng của chiến trường, đã đến tiền tuyến thì sao có thể không chiến đấu? Tuy nhiên, mặc dù bọn họ đã trải qua huấn luyện ở thành phố Diệp nhưng chưa từng trải qua quá trình huấn luyện chính thống của quân đội Diêm gia, nên cho dù bọn họ muốn ở lại thì cũng không thể tham gia chiến đấu ở tiền tuyến, vì vậy bọn họ gia nhập chiến trường với tư cách là lực lượng hậu cần, đưa người bị thương trở về, bôi thuốc xử lý miệng vết thương đã không còn là vấn đề, huống chi bọn họ có súng ống, cũng từng vào núi rừng khai hoang, cho dù chưa giết người nhưng cũng đã chân chính trải nghiệm sự tàn khốc của thế giới, năng lực tự nhiên không còn là vấn đề, bất kể người bình thường hay người tiến hóa thì bọn họ đều có trật tự và đã cứu rất nhiều tính mạng.
Mà việc nằm ngoài dự kiến của Diệp Trăn chính là vào đêm cùng ngày cô đến, quân đội Diêm gia ăn uống no đủ đã phát động cuộc tấn công mãnh liệt nhất vào Thương Vân!
Anh tấn công bất ngờ và mãnh liệt, trực tiếp đánh cho đối phương trở tay không kịp, còn nghĩ rằng đó chỉ là đòn nhử nên đối phó hơi dè dặt, chờ khi thật sự phát hiện ra ý đồ của bọn họ, muốn gỡ lại thì đã quá muộn rồi, chiều hướng phát triển……
Trận chiến kéo dài liên tục đến rạng sáng ngày hôm sau, hai bên thương vong vô số, xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông.
Trên nền tuyết trắng xóa càng lộ ra vẻ máu me đáng sợ.
Khi ánh nắng mặt trời lặn xuống vào sáng sớm, một người đàn ông mặc áo giáp đứng đội trời đạp đất: “Đầu hàng, không giết! Dám phản nghịch, giết không tha!”
Thật lâu sau, một người buông vũ khí.
Dần dần, càng có nhiều người buông vũ khí.
……
Từ xa, dường như Diệp Trăn có thể cảm nhận được sự chém giết đáng sợ trên chiến trường.
Một đêm cô không ngủ, tướng quân mở cửa cho cô đi qua đã có người chuẩn bị đồ ăn cho cô, còn đến bảo cô đừng quá lo lắng, đại tướng quân nhất định sẽ đại thắng trở về!
Diệp Trăn gật đầu, cô không hy vọng chuyến đi này trở nên vô ích.
Đáng tiếc là cô vẫn không chờ được tin Diêm Lịch chiến thắng, ngược lại ngủ gục trên bàn, đến khi tỉnh dậy đã nửa đêm, bị một người đàn ông cả người đầy máu lạnh đánh thức khỏi giấc ngủ, cô giật mình tỉnh giấc, sau đó bị anh ôm đè lên giường, anh hôn vành tai cô: “Trăn Trăn, Trăn Trăn của anh……”
Giọng nói Diêm Lịch trầm nặng, như thể anh vẫn đang chìm trong sự lạnh lùng và máu me của chiến trường, lại như bị tình yêu quấn lấy, làm người chìm đắm.
Anh có vẻ hơi mê sảng.
Diệp Trăn sờ đầu người đàn ông, bị ốm? Bị thương? Không phải sốt chứ?
“…… Diêm Lịch?”
“Ừm, anh ở đây.”
Hình như anh đã tỉnh táo.
Diệp Trăn định đá anh nhưng đã bị một chân của anh kẹp chân cô khiến cho cô không còn sức lực, cô nghe thấy tiếng cười khẽ vui vẻ từ cổ họng người đàn ông: “Trăn Trăn, em có thể đánh bất cứ chỗ nào nhưng không được đánh vào chỗ này.”
Diệp Trăn nghẹn họng: “……Tỉnh rồi thì tránh ra.”
Diêm Lịch lắc đầu, dựa vào ánh sáng đèn yếu ớt mà cẩn thận đánh giá cô gái ở dưới thân, hơn nửa năm không gặp, hình như cô đã phát triển và cao hơn.
Anh bất ngờ hôn lên trán cô gái, đối diện với đôi mắt tròn xoe của cô.
“Trăn Trăn, anh đã nói sẽ phải về cưới em.”
“Nếu như em không muốn anh chết, muốn anh trở về, có phải vì em đang đợi anh đến cưới em hay không?”
Diệp Trăn nói: “Không.”
Cô vừa quyết đoán vừa dứt khoát.
Diêm Lịch không tin.
Anh hôn cô một lần nữa, sau đó kiên quyết xé quần áo cô gái.
Khi anh tiến vào, anh hôn lên tất cả những tiếng rên khẽ của cô.
“Trăn Trăn của anh.”
Móng tay sắc nhọn của Diệp Trăn cào vào vai người đàn ông, để lại từng dấu vết.
Cô hừ một tiếng.
Anh càng ra sức, để lại dấu vết trên cơ thể cô.
Rõ ràng là triền miên nhất nhưng cũng như đánh cờ với nhau, không ai nhường ai.
Sảng khoái tràn trề.
……
……
Diệp Trăn được đội quân do Diêm Lịch cử đến hộ tống trở về thành phố Diệp, cô trở về an toàn, cha Diệp kích động khóc một hồi, nói thẳng rằng ông đã có mặt mũi xuống dưới gặp vợ mình; Diệp Tiêu cũng rất thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên càng vui hơn khi Diêm Lịch chiến thắng trở về; Diệp Trúc hiểu biết nhiều cũng vui mừng nhảy cẫng lên, cậu biết, có thành phố Diệp bây giờ là do có chị hai cậu, không có chị hai sẽ không có thành phố Diệp, chị là trụ cột tinh thần của thành phố Diệp! Có chị ở đây không phải sợ điều gì.
Diệp Trăn trấn an cha Diệp, kể cho Diệp Tiêu nghe về chuyện lần này, thuận tiện bảo anh khen thưởng cho những người đã có công đóng góp.
Mục đích lớn nhất lần này là giao lương thực, thu hoạch ngoài ý muốn là địa vị của người bình thường trong mắt người tiến hóa đã thay đổi, hoá ra người bình thường không chỉ trốn trong thành phố sống tạm qua ngày mà bọn họ cũng có dũng có mưu, có thể dũng cảm không sợ hãi, có thể ra chiến trường!
Vì có quân Diêm gia tuyên truyền nên đã làm lòng tin của một số người bình thường vẫn còn đang nơm nớp lo sợ tăng lên rất nhiều.
Bọn họ không mạnh bằng người tiến hóa, nhưng bọn họ không yếu đến thế! Chỉ cần có Bá Lạc* thưởng thức, cho dù bọn họ không phải thiên lý mã* nhưng ít nhất cũng có thể chạy năm trăm dặm! Cho nên đừng tự ti, lần này chính là minh chứng tốt nhất!
*Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
*Thiên lý mã: Thuật ngữ TQ, nói về một con ngựa giỏi chạy và có thể đi hàng ngàn dặm một ngày. Bây giờ thường được sử dụng như phép ẩn dụ cho tài năng.
Toàn bộ thành phố Diệp tràn ngập trong bầu không khí vui mừng.
Nhưng ở bên kia đế đô thành phố Sao lại khác hoàn toàn.
Tất cả đội quân Diêm Lịch mang về đều đóng quân ở khu dân thường, bọn họ được điều chỉnh đồng nhất, khí thế như cầu vồng!
Ai nhìn thấy cũng phải né xa ba thước, không dám đấu với họ.
Diêm Lịch mang con dấu của nước địch đích thân đến chào thủ tướng, thủ tướng vừa mừng vừa nôn nóng, mừng vì ông chỉ cần tiêu diệt lại Mạc Bắc là có thể thống nhất đại lục, nôn nóng vì Diêm Lịch mà ông vốn muốn tiêu diệt lại sống sót trở về!
……Phải làm sao bây giờ?
Có người đề nghị, khi Diêm Lịch vào không mang theo binh lính, chỉ cần đóng cổng lại rồi bắt người là được, đến lúc đó con dấu nằm trong tay, trăm vạn đại quân vẫn sẽ do thủ tướng lãnh đạo, ngài vẫn là người đàn ông quyền lực nhất đế quốc. Trái lại, nếu đã đắc tội với Diêm gia thì khó mà bảo đảm Diêm gia không tạo phản, nếu như bỏ lỡ cơ hội thì muốn bắt lại Diêm Lịch sẽ rất khó! Còn có Diệp Trăn, cô còn bí mật đưa lương thực cho Diêm Lịch, chỉ sợ hai người này đã sớm cấu kết với nhau từ lâu, sớm muộn gì thiên hạ cũng đại loạn……
Thủ tướng đồng ý, danh vọng của Diêm Lịch quá cao, Diệp Trăn lại là mong muốn của lòng người, hai người ở bên nhau là một mối họa lớn!
Bọn họ sẽ phục kích khi Diêm Lịch dẫn tướng sĩ dưới quyền đi vào chính điện, không chỉ có người tiến hóa mạnh nhất mà còn có vũ khí lợi hại nhất, điều cần thiết để đẩy Diêm Lịch vào chỗ chết!
Diêm Lịch nhìn thủ tướng 50 tuổi, tóc ông trắng xoá, mặt đầy nếp nhăn, thay vì trở thành một ông lão tốt bụng thì lại càng trở nên hoang đường.
Anh không thể chết, không thể bị chèn ép, không thể bị tính kế, càng không thể để mất Diệp Trăn của anh chỉ vì con người hoang đường này.
Vậy nên anh muốn có quyền lực, chỉ cần có được quyền lực tối cao nhất thì anh mới không cần kiêng nể gì.
Ngay cả dã tâm người phụ nữ của mình cũng không thỏa mãn được thì tính là loại đàn ông gì?
Thủ tướng dương dương tự đắc, “Đại tướng quân, tôi kỳ vọng cao vào cậu, để cho cậu chỉ huy trăm vạn đại quân, thống nhất bá nghiệp thiên hạ, nhưng không ngờ cậu lại liên kết với người ngoài đối phó tôi, thật sự làm tôi quá thất vọng!”
Đương nhiên, muốn giết người không cần quá nhiều lý do, chỉ cần bịa ra một lý do là được, có tác dụng hay không cũng không sao, người chết cần lý do làm gì?
Anh vẫy tay: “Làm đi!”
Khi anh vừa nói ra hai chữ “Làm đi", bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng kêu rung trời, đó không phải là tiếng mà một người có thể phát ra mà là hàng ngàn hàng vạn người cùng nhau phát ra, bọn họ kêu: “Giết đi! Giết đi!——”
——Thủ tướng bị kẻ ty tiện bỉ ổi bắt cóc, bọn họ muốn vào cung điện cứu thủ tướng!
Trong lòng thủ tướng run lên, lập tức nói: “Còn không mau hành động! Giết Diêm Lịch cho tôi, không có Diêm Lịch tôi xem bọn họ sẽ nghe ai!”
Quả nhiên là công cao chấn chủ, tham gia quân ngũ mà chỉ biết đại tướng quân chứ không biết thủ tướng, đây là kiểu quái gì? Soán vị?!
Đáng chết!
Nhưng đã có người do dự lệnh của ông.
Những người áo đen hai mặt nhìn nhau, nhìn Diêm Lịch, nghe tiếng hô rung trời bên ngoài, do dự.
“Trố mắt ra làm gì? Còn không mau hành động!”
“……”
“……”
Diêm Lịch cười, lạnh lùng nhìn bằng nửa con mắt nói: “Chiều hướng của ông đã mất.”
……Chiều hướng đã mất? Sao có thể!
Nhưng khi nhìn thấy ngày càng có nhiều người mạnh mẽ xông vào chính điện, ông ngã ngồi xuống ghế cao, nhìn những người đó đứng sau lưng Diêm Lịch, trong lòng đau khổ và căm giận, ngón tay ông run rẩy chỉ vào Diêm Lịch, “Cậu, cậu, cậu……”
Lời còn chưa dứt đã ngã ngửa ra ghế.
Loạn thần tặc tử! (*kẻ nổi loạn và kẻ phản bội)
Trong một đêm, bầu trời đế quốc đã thay đổi.
……
Thành phố Sao trở nên náo nhiệt, thành phố Diệp cũng trở nên náo nhiệt.
Diệp Trăn đang nghỉ ngơi trong phòng, cô bị Diệp Tiêu đánh thức từ trong mộng, anh kích động nên nói năng lộn xộn, “Em hai, thủ tướng trúng gió bị bệnh, đế quốc tổ chức hội nghị khẩn cấp, trong hội nghị, Diêm Khai Thành tiếp nhận chức thủ tướng!”
Diệp Trăn nhẹ xoa mắt, cầm bộ đàm xem tin tức mới biết chỉ trong mấy ngày mà đế đô đã ào ào vũ bão, bây giờ triều đại đã thay đổi.
Cô cười cười, nói: “Ồ.”
Ồ cái gì mà ồ? Diệp Tiêu cảm thấy việc này rất tốt, toàn bộ thành phố Diệp đều cảm thấy rất tốt.
Bọn họ có lòng tốt liều mạng giao lương thực, Diêm gia nắm quyền nhất định sẽ không bạc đãi thành phố Diệp.
Diêm Lịch có tình cảm với Diệp Trăn nên anh ta sẽ càng không làm việc bất lợi cho Diệp Trăn.
Loại đảm bảo này khiến cho Diệp Tiêu vui đến mức không kìm lòng nổi, anh vẫn luôn cảm thấy sự tồn tại của thành phố Diệp là khác loài, là đe doạ, bất cứ lúc nào cũng cảm thấy có một con dao treo trên đầu, bây giờ khác rồi, không còn là thủ tướng ngu ngốc kia nữa mà là Diêm gia, mọi chuyện không giống nhau.
Mặc dù đế quốc đã thay đổi nhưng cuộc sống của người dân vẫn không quá khác so với trước đây, ngoại trừ những thay đổi lớn trong tầng lớp thượng lưu thì không ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ bây giờ.
Diêm Lịch rất bận, bận sắp xếp quân đội, bận thanh trừng kẻ bỉ ổi gian xảo, tất nhiên, điều quan trọng hơn chính là bay đến gặp Diệp Trăn —— cô không đến gặp anh nên anh phải tự đi.
Bởi vì anh quá bận, phần lớn thời gian anh đến là vào buổi tối và rời đi vào lúc rạng sáng, mỗi lần anh quấy rầy giấc ngủ của Diệp Trăn đều khiến cô không vui, việc triền miên trên giường khiến cho cô cảm thấy như đánh giặc, dù thế nào anh cũng không sao, nhưng khi nhìn cô gái bị anh tạo ra dấu vết loang lổ thì lại không muốn buông tay.
Anh còn chuẩn bị cầu hôn cô, nhưng cô chưa bao giờ đồng ý.
Gia tộc đang đau đầu vì hôn sự của anh, nếu là trước đây thì có lẽ Diêm Khai Thành sẽ bảo anh lựa chọn trong thế gia, nhưng đáng tiếc, lần này bị giam thật sự không có nhà nào vươn tay ra giúp đỡ, cũng không có ai tới gặp ông nên ông cũng không kỳ vọng vào bọn họ, thế gia liên kết đúng là có thể củng cố thế lực của chính mình, nhưng lúc xảy ra chuyện thì lại trốn thật xa, bây giờ còn muốn đến làm gì? Trái lại là Diệp Trăn, cô có thể ra tay giúp đỡ trong lúc nguy kịch, đó đã là điều không bình thường. Đúng lúc con ông thích thì cứ để mặc anh.
Chỉ là con trai ông ở trước mặt Diệp Trăn dường như không còn danh dự đàn ông, ngay cả mặt mũi cũng không còn, cầu hôn cũng không được, thật sự không phải là đàn ông!
Diêm Lịch nghiến răng, nói với cha mình: “Chúng ta hãy đặt lệnh chính phủ mới!”
Coi như anh đã hiểu, thứ mà Diệp Trăn thích không phải tiền tài cũng không phải lãng mạn, cho dù anh có quỳ trước mặt cô cầu hôn cô thì cô cũng không đổi sắc mặt.
Chỉ có một thứ.
Cô nhất định sẽ cảm động.
Lệnh chính phủ mới rất nhanh được phát cho cả nước.
Diệp Trăn cũng nghe nói.
Đại khái có mấy điều quan trọng nhất: Một, phổ cập văn tự cổ đại đến tất cả trường học trong đế quốc, bất kể người bình thường hay người tiến hóa đều có quyền học văn tự cổ đại; Hai, xây dựng các chính sách cứu trợ để giúp đỡ những người dân khó khăn; Ba, phương pháp canh tác không cần đất không phải là đặc quyền của người giàu, đây là phúc lợi của toàn dân, không nên có người ăn không đủ no mặc không đủ ấm khi đã có phương pháp canh tác không cần đất như hôm nay! Bốn, xoá bỏ giai cấp phân chia giữa người bình thường và người tiến hóa, năng lực có mạnh yếu, con người không phân cấp bậc……
“Diệp Trăn, nếu như em muốn người bình thường cũng có thể sống tốt, phải công bằng, chúng ta cùng nhau từ từ thực hiện nó.”
Việc đưa ra chính sách mới đã khiến thành phố Diệp trở thành thành phố phồn hoa nhất đế quốc, tất nhiên, việc thi hành chính sách mới chắc chắn sẽ bị cản trở bởi các thế lực cũ, lợi ích của bọn họ bị đe dọa, quyền lợi không được đảm bảo nên tự nhiên muốn phản đối, liên kết với thế gia để tiến hành phản đối, may mà Diêm Khai Thành có Diêm Lịch chống đỡ, đội quân khổng lồ và mạnh mẽ đủ để ngăn chặn bất kỳ kẻ phản động nào, mùa đông lạnh giá đầy sóng gió đã trôi qua, cuối cùng đế quốc đã mở ra một thời đại huy hoàng và tốt đẹp nhất khi xuân đến tuyết tan.
Nhân dân cả nước đang bước vào thế kỷ mới——
Năm năm sau, Diệp Trăn sinh một cậu con trai, đặt tên là Diệp Khang.
Diệp Khang là một đứa trẻ bị chiều hư, cậu lớn và cậu bé chiều cậu, ông nội ông ngoại chiều cậu, các anh chị các chú chiều cậu, thậm chí những người biết thân phận của cậu đều chiều cậu……
Cậu muốn gió được gió muốn mưa được mưa, trừ Diệp Trăn ra thì cậu chính là bá chủ thành phố Diệp, là người ghê gớm nhất.
Cậu rất bướng, nghịch ngợm gây sự tất cả mọi thứ, biết gây rắc rối, ngay cả cha cũng không quản được cậu, mọi người đều nói cậu họ Diệp và họ Diêm nhưng cậu chỉ họ Diệp, bởi vì sau khi cậu lớn sẽ tiếp quản thành phố Diệp.
Tất cả mọi người đều nói với cậu như vậy.
Ngoại trừ Diệp Trăn, mẹ cậu. Mẹ nói với cậu, Khang nhi, nếu như con không có đủ sức mạnh và hoài bão thì con không xứng để quản lý thành phố Diệp, mẹ sẽ giao nó giao cho người thích hợp hơn.
Cậu rất buồn, cảm thấy mẹ không yêu cậu.
Trong suốt những ngày dài nghịch ngợm, cậu vừa sung sướng vừa thích thú, cho đến năm bảy tuổi ấy, mẹ ném cậu cho cha —— đó là một người đàn ông rất nghiêm khắc. Cha quanh năm ít khi nói cười, khí thế lạnh lùng cứng rắn, người ngoài không thể thuận lợi nói ra một câu trước mặt cha.
Cậu hơi sợ Diêm Lịch, nghe nói cha là đại tướng quân của Phong quốc, giết người như ma, Tây nhập Thương Vân, Bắc đến Mạc Bắc, thống nhất thiên hạ đều dựa vào cha.
Cậu lớn lên cùng mẹ, quan hệ với cha không tốt, mỗi lần cậu nghịch ngợm gây sự thì cha đều mắng cậu, dạy dỗ cậu, hoặc là bảo thầy giáo dạy võ nghệ cho cậu nghiêm khắc và tàn khốc hơn, nếu cậu không làm tốt thì sẽ bị phạt. Cậu trở thành quả pháo nhỏ trước mặt Diêm Lịch, muốn chống đối mọi thứ.
Đương nhiên, việc cậu bất mãn hơn là tại sao cha không cưới mẹ?
Rõ ràng mẹ cậu vừa đẹp vừa giỏi, chờ cậu trưởng thành, cậu nhất định sẽ giới thiệu cho mẹ nhiều người đàn ông tốt, đá cha cậu đi!
Ý tưởng của Diệp Khang rất hay nhưng tiếc là không một lần thành công. Những người đàn ông đó quá nhát gan, còn chưa đến gần mẹ hoặc vừa nghe uy danh đại tướng quân là đã sợ tới mức đái ra quần! Thật là ô nhục cho đàn ông trên đời!
Đại tướng quân tuy tài giỏi nhưng trên anh còn có cha, nếu phạm vào tội —— ỷ thế hiếp người —— thì đều có thể viết thư cho thiên tử, cũng không thể lùi bước vì quyền thế, tiếc là Diệp Khang nghĩ như vậy nhưng người khác lại không nghĩ như thế, ai dám cạy góc tường đại tướng quân?
Diêm Lịch bị đứa con trai chỉ nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không nghĩ cho người nhà của mình làm tức đến nỗi suýt nôn ra máu!
Thời điểm Diệp Trăn mang thai, anh nhận lệnh ra trận, lúc trước chiến tranh gay gắt, phải mất hai năm mới thu phục được Mạc Bắc và thậm chí là các quốc gia nhỏ xa xôi khác, mỗi lần anh đến đều đi vội, không có đủ thời gian gặp vợ chứ đừng nói là con trai, chờ cuối cùng khi anh bận việc xong trở về thì con trai đã có thể chạy nhảy, anh muốn gần gũi nhưng lại không biết gần gũi bằng cách nào, quan hệ cha con cứ như vậy đi vào bế tắc, không thể giải quyết được.
Cho dù quan hệ cha con không tốt nhưng Diêm Lịch không ngờ con trai mình sẽ to gan đến mức tìm người dùng mọi thủ đoạn lật đổ mình?!
Việc này hoàn toàn không thể nhịn nổi.
Nó khó chịu như việc anh không thể cầu hôn.
Diêm Lịch đến thành phố Diệp trước để tìm Diệp Trăn, cô ở tuổi 30 tóc dài cột lên, vẻ mặt lành lạnh, khuôn mặt bình thản, có vẻ đẹp dịu dàng do năm tháng để lại.
Kể từ năm năm trước, những người tiến hóa não ưu tú nhất thế giới đã được tập hợp lại để thành lập viện nghiên cứu Diệp thị, cô dành phần lớn tinh thần và thể lực của mình vào trong đó, bởi vì vấn đề đất đai vẫn chưa được giải quyết nên gần đây rất khó mới có tiến triển, cô có ít ngày nghỉ ngơi, đôi mắt mềm mại có màu xanh lam nhạt, giờ phút này nằm trên bàn mơ màng sắp ngủ nhưng lại mạnh mẽ chống đỡ. Anh trực tiếp ôm cô về phòng nghỉ bên cạnh, đặt cô lên bồn rửa tay trong phòng tắm: “Không muốn sống nữa?”
Diệp Trăn ừ, nhắm mắt gục xuống dựa vào đầu vai người đàn ông, cho đến khi cô cảm thấy người đàn ông cởi cúc quần áo của cô ra, dòng nước ấm áp chảy xuống làn da mềm mại của cô, khiến cho cô thoải mái ngâm khẽ.
Nhiệt độ trong phòng tắm càng lúc càng cao, người đàn ông nâng gương mặt cô hôn lên môi, Diệp Trăn mông lung nhắm mắt lại, cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ người đàn ông.
Thâm nhập dây dưa, một tiếng kêu tham lam vui sướng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Trăn nằm trong ngực người đàn ông, mái tóc đen của cô xõa xuống rơi trên lồng ngực cường tráng của anh, anh nhìn Diệp Trăn cười khanh khách, niềm sung sướng rất lớn khiến cho anh cảm thấy thỏa mãn, liều mình dây dưa, nâng mặt cô lên hôn môi cô, “Trăn Trăn, Trăn Trăn của anh.”
Diệp Trăn nhắm hờ mắt nói a.
Anh càng thêm ra sức, tình sâu như thuỷ triều.
Như thể anh đã quên còn một đứa con trai ngỗ ngược đang chờ anh dạy dỗ.
Cũng trong năm nay, đế quốc lại ban hành lệnh chính phủ tuyên bố về phương diện đất đai của đất nước, khoảng hơn trăm điều, trong đó đáng chú ý nhất dĩ nhiên là quốc gia có quyền sở hữu đất đai của cả nước, dân thường cũng có thể bố trí đất để tiến hành sử dụng và phân chia hợp lý.
……
Diệp Trăn trở lại “Hư vô”, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng tối tăm hư không, sau lưng là khung cảnh hỗn loạn không giới hạn; trên đầu là dải ngân hà rực rỡ, xa xôi là những vì sao.
Dường như “Hư vô” đã mạnh hơn, cô không nhìn thấy nó nhưng cô có thể cảm nhận nó.
Đó là một hơi thở rất vui mừng.
Cô đã từng cảm nhận được hơi thở vui mừng này từ trên người Diêm Lịch, khi tâm trạng anh tốt thì anh sẽ thấp giọng cười khẽ bên tai cô.
________________________________
P/s: TG này end rồi, đoạn con hai người lấn chương sau (TG tiếp theo) nhưng mình edit thêm nốt cho hoàn chỉnh hết TG này vì mình sẽ tạm ngưng khoảng 2 tuần trước khi sang TG mới.