Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Edit: Assy

Beta: Sa Nhi

===========

Thẩm Liệu được đưa vào phòng, quản gia cầm một bộ quần áo sạch đưa tới, "Thẩm thiếu gia, thật có lỗi, trong nhà tạm thời chỉ có những quần áo này, ngài thay trước vậy, một lát nữa sẽ đưa đồ mới tới cho ngài."

Trong biệt thự, ngoài quản gia cũng chỉ còn lại có quần áo vệ sĩ.

Cho nên quản gia cầm quần áo của mình tới, mặc dù đã mặc nhưng ông cũng mới chỉ mặc một hai lần.

"Cái này là được rồi, không cần đồ mới đâu." Thẩm Liệu nào dám ghét bỏ, thấp giọng nói cảm ơn: "Cảm ơn."

Quản gia cười, "Cần tôi giúp ngài không?"

"Không... Không cần."

Thẩm Liệu đi vào bên trong thay quần áo.

Mặc dù chàng trai cao như vậy, nhưng quần áo vẫn hơi rộng hơn cậu, mặc lên người thấy hơi lùng bùng.

Thẩm Liệu mặc ra ngoài, quản gia vẫn còn trong phòng.

"Thẩm thiếu gia, ngài bị thương sao?"

Quản gia đột nhiên nói ra một câu như vậy, Thẩm Liệu sững sờ, sau đó lắc đầu phủ nhận, "Tôi không sao..."

"Tay trái của ngài nhìn có vẻ không ổn." Quản gia nói.

Thẩm Liệu vội dùng tay kia che cánh tay trái lại theo bản năng.

-

Quản gia báo cáo cho Sơ Tranh chuyện này, biểu tình Sơ Tranh vẫn coi như bình tĩnh.

Cô đã thay quần áo sạch, tới phòng Thẩm Liệu, quản gia đã gọi bác sĩ tới, đang kiểm tra cánh tay cho Thẩm Liệu.

Thẩm Liệu vốn cho rằng biệt thự này không có ai, kết quả trong biệt thự trừ những người vệ sĩ kia, còn có cả bác sĩ gia đình.

Bác sĩ: "Trật khớp, nắn lại là được, chỗ trầy da không quá nghiêm trọng, không có vấn đề gì lớn."

Sơ Tranh đứng ở một bên nhìn, đợi bác sĩ xử lý xong, lúc này mới hỏi, "Làm sao bị vậy?"

"... Bị đụng vào." Thẩm Liệu thử hoạt động cánh tay, có hơi đau làm cậu phải hít một hơi.

"Đụng?"

"Ừm."

"Ai đụng?"

"Lúc đi qua đường không chú ý, bị xe gắn máy đụng phải."

Sơ Tranh quay đầu phân phó quản gia, "Đi kiểm tra xem."

Sơ Tranh hoài nghi đây không phải bị đụng.

Nếu là tai nạn thì cũng thôi đi, nhưng nếu không phải tai nạn..

Quản gia sai người đi tìm hiểu, ông đi bê hai bát canh gừng lên.

"Tạ Mục cố ý nhốt cậu ở ngoài à?"

Cửa kia được khóa bằng mật mã, Thẩm Liệu không vào được, vậy chỉ có thể nói là do Tạ Mục đã đổi lại mật khẩu.

Thẩm Liệu bê canh gừng, tay vừa hơi dùng sức, nước canh bị lắc lư, phản chiếu hình dáng mơ hồ của chàng trai.

Sơ Tranh hít một hơi, để cho mình bình tĩnh lại một chút.

Sơ Tranh sắp xếp cẩn thận cho Thẩm Liệu xong rồi bảo cậu nghỉ ngơi ổn thỏa.

-

Quản gia xác định, Thẩm Liệu quả là bị thương do tai nạn.

Sơ Tranh để quản gia chăm sóc cẩn thận cho Thẩm Liệu xong, kết quả hôm sau Quản gia đã tới nói không thấy Thẩm Liệu đâu.

Sơ Tranh đi tới phòng nhìn, chăn mền đã được xếp quy củ, trêи bàn còn đặt một cái hộp.

"Đi khi nào?"

Quản gia đan tay trước người, hơi khom lưng: "Thật xin lỗi tiểu thư, là tôi thất trách không chú ý tới."

"Được rồi, không phải lỗi của chú."

Biệt thự lớn như vậy, dù cho quản gia không ngủ không nghỉ suốt 24/24, Thẩm Liệu muốn đi cũng có cơ hội rời đi.

"Tới trường học trước đã."

"Vâng tiểu thư."

Xe Sơ Tranh đi ngang qua biệt thự Tạ gia, đúng lúc trông thấy Tạ Mục bước ra một mình, ngồi lên xe nhà hắn, nhưng không thấy Thẩm Liệu.

Sơ Tranh cũng không thấy người ở trường học.

Tạ Mục tới muộn hơn Sơ Tranh, khi đi ngang qua Sơ Tranh, ánh mắt còn cổ quái nhìn cô mấy lần.

Trước khi Sơ Tranh lên tiếng, Tạ Mục đã đi về phía trước, kéo ghế ngồi xuống, nằm sấp trêи bàn ngủ.

Còn ba phút nữa là vào lớp, Thẩm Liệu mới mang cặp sách tiến vào từ cửa sau.

Sắc mặt Thẩm Liệu rất kém, vòng qua quấy rầy bạn học mới ngồi vào chỗ.

Vừa ngồi xuống, Tạ Mục đã xoay người đưa ra tờ 10 tệ: "Thẩm Liệu, đi mua giúp tôi chai nước."

Thẩm Liệu nhét cặp sách vào ngăn bàn, cầm tiền, đầu ngón tay xoa qua tờ tiền giấy.

Nhưng tay Tạ Mục chợt bị người khác dùng sách đè xuống, ấn ở trêи bàn.

Giọng nói người cầm sách vô cùng lạnh nhạt: "Tự anh không biết đi à?"

Phòng học đột nhiên an tĩnh lại.

Tầm mắt mọi người đều hướng về đây, mọi người không dám lên tiếng, chỉ có thể giao lưu bằng ánh mắt.

—— Chuyện gì vậy?

—— Không biết?

—— Học sinh chuyển trường muốn làm gì thế?

—— Dám gây sự với tiểu bá vương à? Trâu thế!

Ngay khi mọi người cho rằng Tạ Mục sẽ tung hê lên cơn, Tạ Mục cũng chỉ trầm mặt rút tay ra, "Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không khiến cậu xen vào việc của tôi?"

Sơ Tranh: "Là một thành viên trong lớp, tôi rất tình nguyện giúp đỡ bạn học."

Tạ Mục: "..."

Kẹttttttttttt!

Tạ Mục đứng dậy làm chiếc bàn bị kéo theo.

Mọi người lùi lại theo bản năng, ai không thể lui lại thì ngả ra sau, giống như trêи người Tạ Mục đang tóe ra tia lửa, muốn bắn tới người bọn họ.

Xong rồi xong rồi...

Học sinh chuyển trường xong rồi!

Bọn họ nên đi thông báo cho giáo viên thì tốt hơn, hay là đi thông báo cho giáo viên thì tốt hơn?

Tạ Mục nắm tờ tiền, gân xanh trêи tay nổi lên, ngay khi mọi người cho là hắn muốn động thủ, Tạ Mục đột nhiên đạp một đạp vào bàn, khí thế hung hăng đi ra ngoài lớp học.

Lúc đi ngang qua Thẩm Liệu còn dùng sức đụng vào hắn.

Thẩm Liệu lui lại mấy bước, đụng vào bàn mới dừng lại.

"Móa..."

"Tình hình thế nào vậy?"

"Là Tạ Mục tự đi ra sao? Tôi nhìn lầm đấy chứ?"

"Hình như là... Không phải ảo giác của tớ, thật là Tạ Mục đi ra á."

Ánh mắt mọi người nhìn Sơ Tranh lập tức trở nên không tầm thường.

Có lúc nào mà Tạ Mục không chiếm thế thượng phong đâu, vị học sinh chuyển trường này vừa đến đã từ chối lời mời của Tạ Mục, bây giờ lại dám đốp lại Tạ Mục như thế.

Tạ Mục không những không đánh trả mà còn bỏ đi.

Không ít nữ sinh tỏ vẻ, thôi xong, yêu rồi yêu rồi.

Có thể trông thấy Tạ Mục ăn quả đắng, các cô đều rất vui vẻ.

Người trong cuộc thì bỏ sách xuống, cũng không đi xem Thẩm Liệu mà chỉ mở sách, gương mặt lạnh lùng đọc sách.

Reng reng reng ——

Tiếng chuông vào học khiến cho đám người hóng chuyện vội trở lại vị trí của mình.

Giáo viên ôm giáo án bước vào, ánh mắt liếc một vòng phòng học, "Tạ Mục đâu?"

Mọi người không dám lên tiếng, giáo viên chỉ cau mày nói, "Mở sách ra."

-

Có thể tâm tình Tạ Mục khó chịu nên không thèm để ý tới Thẩm Liệu, dẫn đến Thẩm Liệu giữa trưa bị bỏ lại.

Sơ Tranh cướp người lên xe.

Thẩm Liệu ngơ ngác, hốt hoảng nhìn cô.

"Vì sao không nói với tôi lời nào đã đi rồi?"

"Tôi... Tôi trở về thay quần áo." Thẩm Liệu cúi đầu trả lời, giống như Sơ Tranh là một ác bá đang ức hϊế͙p͙ người khác.

Sơ Tranh đánh giá lại Thẩm Liệu, quả thực đã thay quần áo.

"Xin lỗi vì đã không nói với cậu... Tôi sợ quấy rầy cậu nghỉ ngơi." Thẩm Liệu lại nói: "Tôi có để lại tờ giấy."

Tờ giấy? Sao cô không nhìn thấy nhỉ?

Sơ Tranh thản nhiên lảng sang chuyện khác "Ăn gì trước đã."

Trước buổi trưa, quản gia đã đưa cơm tới.

Sơ Tranh kéo ra một chiếc bàn nhỏ trong xe, bỏ cơm ra, đưa cho Thẩm Liệu một đôi đũa, "Nhìn xem có thứ gì cậu thích ăn hay không."

"Tôi có thể tới nhà ăn ở trường..."

"Ăn giúp tôi khó khăn vậy à?"

"..."

Thẩm Liệu nhận đũa, lại thấp giọng nói: "Tôi không có gì không thích ăn."

"Vậy là tốt rồi." Sơ Tranh hài lòng gật đầu: "Về sau cơm trưa đều ăn cùng tôi."

Thẩm Liệu kinh ngạc: "Không... Không được."

"Sợ Tạ Mục?" Sơ Tranh giống như biết nỗi lo của hắn, mở miệng tùy ý, "Yên tâm, sau này buổi trưa hắn sẽ không đếm xỉa gì tới cậu nữa, tan học cứ tới nơi này, hiểu chưa?"

"Tôi..."

Sơ Tranh dữ dằn uy hϊế͙p͙: "Nếu cậu dám không đến, vậy cậu phải sống cẩn thận hơn nhiều đấy."
Nhấn Mở Bình Luận