Dung Hạc vô cảm nhìn đại huynh, rồi lại nhìn tẩu tử. Ánh mắt dừng trên người tẩu tử vài giây. Sau lễ thành hôn của hai con người này, chàng ta liền chẳng nói một lời từ biệt, bỏ nhà ra đi. Huynh trưởng của chàng...Từ khi cùng con gái võ lâm Minh chủ nên vợ nên chồng, thế lực cùng danh tiếng của hắn trong giang hồ càng đi lên...
Không thể không nói, chàng ta, Dung Hạc, thèm khát Sở Y Nhân. Không phải dạng khát khao tình yêu như tình yêu dành cho Linh Vân, mà là một loại đam mê quyền lực, thù hận và thống khổ.
Dung Hạc không khó để nhận ra, đối với đại huynh, tẩu tử là quan trọng nhất. Đại huynh của chàng, từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió, mọi sự dễ thành, và huynh ta cũng rất trân trọng tình yêu. Ma quỷ sâu trong nội tâm chàng dần trỗi dậy...
Từ lâu, rất lâu rồi, chàng ta luôn luôn tự tưởng tượng, sẽ như thế nào nếu chàng ngay trước mắt đại huynh, phá hủy đồ vật huynh ấy yêu thích nhất?
Nếu không có được, chàng muốn hủy hoại, hủy hoại Sở Y Nhân, và cuối cùng là hủy hoại tất cả, tất cả, mọi thứ của đại huynh mình.
Cảm nhận tâm trạng biến động của người đàn ông bên cạnh, nàng thiếu nữ tựa mèo con, cọ cọ tay chàng, nhỏ nhẹ gọi: "Công tử..."
"Ừ..." Thái độ Dung Hạc hoà hoãn, tâm bình khí hoà trở lại. Hai chữ "công tử" thôi, đã hoàn toàn khiến cho chướng khí mù mịt trên mặt chàng tan biến.
Nàng...Vân Vân của chàng có chút giống thần dược xoa dịu tâm hồn chàng.
Nắm lấy tay Linh Vân, khoé môi gợi lên một nụ cười ôn nhu giả dối, Dung Hạc tiến đến gần, đối với Dung Hành gật đầu: "Đại huynh, tẩu tử."
Nếu nói, Dung Hạc ghét Dung Hành cay đắng, thì Dung Hành đối với người đệ đệ này, lại là bao dung cùng thương yêu không thể tả.
Nhân cách của nhân vật chính, không thể khiếm khuyết được.
"Đệ đệ." Gương mặt luôn tràn ngập uy nghi và nghiêm túc của nam chính bỗng cười đầy dịu dàng, hắn ta nhìn cô gái đứng cạnh đệ đệ, nhàn nhạt hỏi: "Đây là..."
"Thê tử của đệ." Chàng cấu nhẹ lòng bàn tay nàng, hiền lành tựa nắng nói: "Nương tử, kia là đại huynh của ta."
"Dạ..." Linh Vân ngại ngùng đỏ mặt, lí nhí đáp.
Dung Hạc: "..." Đỏ mặt cái gì?
Chàng ta thực không hài lòng với phản ứng này. Cảm giác như sủng vật mình nuôi đem lòng tương tư tên chủ nhân nhà khác vậy.
Từ nắm tay, liền chuyển sang cấu eo, Dung Hạc khẽ cười: "Đại huynh, nương tử nhà đệ chính là dễ ngại ngùng."
"Không sao. Đệ đệ cùng đệ muội thành thân, vậy bao giờ hồi phủ bái phỏng phụ mẫu?" Ồ, tựa người cha hiền hỏi thăm con cái vậy. Chỉ tiếc, đứa con này tựa hồ chẳng đón chào người cha già này lắm.
"Đệ có chút việc lưu lại tại Bắc Trấn. Tạm thời chưa có ý định về."
"Việc gì? Cần huynh hỗ trợ không?" Oa! Linh Vân thầm cảm thán, nam chính sao có thể quan tâm dịu dàng như vậy được với đứa em trai súc sinh này của mình chứ!
"Không cần đâu." Sự xa cách trên mặt Dung Hạc càng lộ rõ. Chàng ta chẳng hề thấy vui khi tình cờ gặp lại đại huynh, ngược lại còn tỏ ra thập phần bực bội.
Chàng kéo tay Linh Vân: "Ta đi trước, đại huynh, tẩu tử. Cáo từ!"
Linh Vân quay đầu, tính mở miệng bái biệt một câu. Nhưng đồ nhỏ mọn nào đó đã xách nàng đi mất rồi.
"A Hành..." Sở Y Nhân bên cạnh Dung Hành khẽ mở miệng: "Đệ đệ của chàng...tựa hồ không thích chàng lắm."
Trong lời nói của đệ ta ẩn giấu toàn dao găm.
"Thế sao?" Hai tay chắp sau lưng, Dung Hành ung dung nghiêng đầu: "Chắc thằng bé đang trong tuổi phản nghịch."
"Chắc vậy."
Có lẽ nam chính đã quên, đệ đệ của hắn ta chỉ sinh muộn hơn hắn hai mươi giây thôi. ;-;
...
Phố xá Bắc Trấn thật quạnh quẽ làm sao.
Linh Vân bị Dung Hạc kéo tay mà đi, giữa chiều vắng tanh, thanh âm hai người nói chuyện đặc biệt rõ rệt.
"Đại huynh của chàng..." Nàng ngâm giọng. Cảm thấy nhìn nam chính như thể nhìn thấy một phiên bản khác của nam phụ vậy. Ai! Quả là huynh đệ song sinh có khác, rất rất thú vị à nha.
Nếu nói, khí chất của Dung Hạc tựa chàng công tử phong lưu tà mị, dạo chơi chốn phàm trần thì Dung Hành chính là ánh trăng sáng soi rọi toàn thể nhân gian, ôn nhu dịu dàng. Không phải loại ôn nhu dịu dàng dối trá như Dung Hạc mà là khiến người ta cảm thấy an tâm đến tận xương tủy.
"Làm sao?"
"Giọng nói rất hay, giống như thanh âm của...Á!"
Đương lúc nàng tiếp tục luyên tha luyên thuyên, Dung Hạc đã hung ác bóp eo mềm, ngoan độc trợn mắt: "Không được nói!"
"Gì chứ? Chàng mắng thiếp?" Linh Vân một vẻ "bảo bảo không thể tin nổi" mà nhăn mặt, biểu cảm hoang mang, mấp máy đôi môi: "Chàng nãy còn dám bảo thiếp là thê tử của chàng? Giờ chàng còn mắng thiếp? Với lại, thiếp là thê tử của chàng khi nào? Chàng tự chủ trương...Thật vô lý!"
Càng nói nàng càng ủy khuất, vành mắt hơi nóng dần dần ửng đỏ, môi nhỏ bĩu xuống, dựa vào đâu cái tên cẩu nam nhân này tùy ý hồ ngôn loạn ngữ! Nàng vừa khen đại huynh chàng chưa được nửa câu liền bị nạt. ( Diễn thôi, đều là diễn thôi. )
Dung Hạc: "..."
"Nàng lẽ nào không muốn làm thê tử của ta?" Không thì khóc cái quỷ nỗi gì? Làm thê tử của chàng tội nàng sao?
Nghĩ đến điều này, nháy mắt sắc mặt chàng ta biến hoá dữ tợn khôn lường.
Là không muốn thật???
"Chàng..." Linh Vân bất mãn giơ tay nhỏ đánh đánh cấu cấu bắp tay rắn chắc của nam nhân, yếu ớt mắng: "Thiếp còn chưa có danh phận, chàng sao có thể tùy tiện vậy?"
"Ồ..." Ra là vấn đề danh phận...
Dung Hạc mạc danh cảm thấy hài lòng, xảo quyệt cười mỉm: "Vậy tối nay chúng ta liền bái đường, động phòng, thành thân."
Không phải là câu hỏi, là câu khẳng định.
Một lời bá đạo tuyên bố, đây chỉ là đang thông báo cho nàng nghe thôi.