Linh Vân không có tâm tư gì đâu mà đáp lời Dung Hạc, nàng cảm giác ngón tay nàng sắp bị vặn hỏng tới nơi rồi. Còn chiếc eo mềm mại kia, nó bị bóp nghẹt đến tê dại mất đi cảm giác.
Linh Vân rùng mình, một là vì đau, hai là vì sợ hãi. Khí tức u ám quanh thân Dung Hạc quá mức cường đại, khí tức đó như muốn nuốt chửng lấy linh hồn nàng vậy.
Ngoài trời mưa càng thêm dữ dội điên cuồng, cửa sổ va đập bởi gió, nước mưa thổi vào căn phòng, làm ướt cả một khoảng đất.
Sắc mặt tái mét, Linh Vân mấp máy đôi môi, khó nhọc cất lời.
"Đau..."
"A! Ra là Vân cảm thấy đau." Dung Hạc bật khỏi miệng một tràng cười quái dị: "Là do ta quá xúc động rồi. Liền đến cả lễ nghi quy củ cũng không còn nhớ tới nữa. Thật thất trách!"
Dứt lời, đôi tay đang bị bẻ ngón của nàng được giải phóng. Song đáng buồn thay, trâm cài tóc đã rớt xuống trên nền nhà, còn ngón tay của nàng lúc này, toàn bộ chúng đều đau đến vặn vẹo luôn rồi.
Nước mắt trực trào, hơi nước phủ lên một màn sương mù bên viền mắt. Linh Vân gắt gao cắn cắn môi, lén lút vận nội thử công trong tay. Nhưng nàng hoảng loạn phát hiện, nàng cư nhiên không vận nội công được? Tại sao lại có thể ảo diệu như vậy? Tay Dung Hạc ở cổ tay nàng siết chặt, hai tay chàng ta giống như xiềng xích, hai tay ấy phải chăng đang chặt đứt nội công trong người nàng?
"Muốn thoát sao?" Đôi mắt hung ác vằn đẫm tia máu như một con thú săn mồi ẩn nấp trong màn đêm, Dung Hạc hung tợn nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ trên.
Ôn nhu giả tạo kiềm nén ngày xưa nay không còn, hắc ám nơi con người Dung Hạc dường như đang khuếch tán đến cực đại.
Chàng không hiểu! Kể cả lúc tự thân mình nhảy xuống hố sâu không đáy, kể cả lúc hơi thở đang thoi thóp, kể cả khi tử thần sắp giơ lưỡi hái kề ngay sát cổ chàng, chàng vẫn chính là không thể nào hiểu nổi...
Vân...làm sao lại tàn nhẫn đến thế?
Chàng không phải là cái gì cũng tuân theo mệnh lệnh nàng nói sao?
Nàng bảo chàng đi hướng đông, chàng nào dám đi hướng tây, nàng kêu chàng nhai cơm, chàng sao có thể trái lời nàng đi húp cháo!
Vân, ta luôn nghe lời, ta luôn thuận ý nàng...
Ta đã ngoan ngoãn lắm rồi mà...
Chàng hận, chàng yêu, chàng chỉ muốn chờ đến thời cơ chín muồi được độc chiếm nàng thôi. Chàng chỉ là muốn nàng mãi mãi là của chàng thôi...
Nữ nhân này dường như không có trái tim...Không, không, nàng có trái tim, chỉ là trái tim nàng không có hình bóng chàng. Chàng là thế thân, là thế thân của đại huynh, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là vậy, vẫn luôn đứng sau cái bóng của đại huynh...
Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ tới điều này, tâm liền chua xót đến cùng cực, trong chua xót lại dấy lên một ngọn lửa giận điên cuồng, như muốn đem toàn bộ thế gian dơ bẩn cùng người con gái chàng yêu nhấn chìm vào đó.
Gương mặt Linh Vân bị ép sát vào vòm ngực vững chãi của người đàn ông. Nhưng đáng sợ là nàng không hề cảm thấy độ ấm từ thân nhiệt chàng, có chăng cũng là sự ươn ướt đến lạ kì. Là máu, máu từ ngực chàng chảy ra, trát trát bên má đào của nàng.
"Vân....Vân...Vân..." Dung Hạc không rõ thần trí bị u mê ra sao nữa. Một tay chàng nắm lấy cổ tay Linh Vân, hốc mắt ngập máu lóe lên tia quỷ dị. Tay chàng vận mạnh...
Rắc!
Khuỷu tay nàng liền bị bẻ thành một tư thế kì lạ.
"Aaaaaaaaa!"
Nhìn nàng đau đớn giãy dụa điên cuồng ở trong lòng mình. Sự khoái trá cùng dục vọng biến thái như đang xâm chiếm lấy toàn bộ thần trí, Dung Hạc mặc kệ thần sắc Linh Vân đau đến vặn vẹo, nâng môi nàng lên. Đáy mắt hận thù rất nhanh lại hòa trộn với si mê ái mộ mị tình, bắt đầu công kích mãnh liệt hôn xuống.
Nửa thân trên của Linh Vân bị nam nhân đè mạnh lên bàn trà.
Toàn bộ ấm chén đều bị chàng ta hung bạo quét sạch khỏi mặt bàn. Trà nước lạnh ngắt xuyên qua y phục thấm vào da thịt Linh Vân. Nước mắt nàng chảy ngược qua tai, xuôi thẳng làn tóc. Dung Hạc chính là mặc kệ nàng đau đớn, mặc kệ nàng lung tung vặn vẹo. Thậm chí chàng ta còn chẳng ngần ngại thè lưỡi liếm mặt nàng, giọng điệu lành lạnh uy hiếp.
"Còn giãy nữa xem ta thế nào đem chân Vân tháo xuống. Cho nàng thành người què rồi, mỗi ngày chỉ có thể dùng hai tay bò theo ta."
"..."
Linh Vân liền ngoan rồi.
Hu hu, nam phụ độ hắc hóa 100 là một cái đại biến thái!
Nụ hôn của chàng ta nửa phần điểm ôn nhu dịu dàng triền miên như trước đều không có. Căn bản hệt như dã thú cắn người, đầu lưỡi thô bạo lãnh lệ quét sạch khoang miệng, mút đến nàng đau đớn. Nhưng so ra nỗi đau bên miệng còn chẳng bằng một phần mười của nỗi đau nơi cánh tay bị vặn gãy.
Linh Vân cứng đờ người bị động tiếp nhận sự hành hạ này. Nước miếng từ bên khóe môi nàng không khống chế nổi chảy dọc xuống, hòa lẫn với một ít máu tanh.
Dung Hạc thực sự đem môi nàng cắn đến rách máu. Máu me dường như lại càng kích thích tâm ma từ sâu trong con người chàng. Động tác gia tăng tàn nhẫn như thể hận không đem môi nàng cắn cho rách toạc.
Máu tanh tràn ngập khoang miệng, bờ môi rách nát đẫm máu.
Linh Vân dường như oải sức, nằm đơ ra một chỗ, lệ châu đuôi mắt chảy xuống đầy bi thương tuyệt vọng.
"Khóc cái gì? Ta hôn nàng nàng liền khóc?" Giọng điệu Dung Hạc âm dương quái khí.
Linh Vân nhất quyết không muốn cùng chàng ta đôi co nữa. Chịu mệnh nhắm chặt hai mắt, một bộ dáng vẻ chính là mặc kệ hết thảy.
Dung Hạc mắt thấy nàng như vậy, tâm chính là mạnh mẽ quặn thắt. Khóe miệng lại cay nghiệt nhếch thành một nụ cười.
"Vân không yêu ta, ta lại yêu Vân. Vân không yêu, ta lại yêu Vân..."
Chàng ta cứ như bị yểm bùa, không ngừng lặp đi lặp lại những lời trên. Móng vuốt quỷ dữ xé rách toàn bộ trung y trên người nàng thiếu nữ, hung hăng ác độc niết mạnh da thịt non mịn, một lần niết là một lần lưu lại một vệt xanh tím rợn người. Nhìn qua không rõ lực tay của người đàn ông có bao nhiêu nhẫn tâm. Dung Hạc cũng tranh thủ cơ hội điểm huyệt vài nơi trên người nàng, phòng cho Vân yêu dấu của chàng tí nữa lại kiềm không được giãy dụa khóc lóc đây mà.
Linh Vân không còn trơ mắt nổi nữa, cảm thụ được ngón tay của nam phụ móc ra chiếc quần khố của nàng, ác tâm khinh nhục nơi riêng tư thầm kín đó. Nàng van xin lắc đầu...
Không, không!
Nàng sợ...sợ lắm...Mặc dù là Kế Hậu đệ nhất tâm cơ, song Linh Vân cảm thấy tâm cơ của nàng hiện ở trước mặt Dung Hạc là không đủ dùng.
Sự cầu xin của nàng, ngược lại càng khiến Dung Hạc khoái trá hơn.
Ha ha, Vân à, tưởng tượng mà xem, đã bao lần ta giống như một con chó quỳ xuống liếm chân nàng, dập đầu với nàng, khát cầu tình yêu từ nàng, nàng lạo chẳng mảy may để tâm. Thế nhưng giờ nhìn mà xem thế cục hiện tại...
Thật đáng thương, Vân ơi là Vân! Nàng thực ngốc, nếu như trước đó nàng chịu bố thí cho ta một ít thương hại, có lẽ nàng sẽ không phải chịu thảm cảnh này đâu.
"Vân không yêu Hạc, trước ta cầu xin nàng đến dập đầu chảy máu, nàng cũng đâu có nhìn ta một lần phải không?"
Chàng lưu loát vén y phục dưới thân của mình lên, cởi hờ chiếc quần, để lộ dục vọng ngang ngược to lớn, giống như một chiếc kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ. Khống chế thành công hai chân ngọc thon nay đã cứng ngắc của Linh Vân. Vật cực nóng một đường thuận lợi tiến công.
Một chút lòng từ bi cũng không có. Dung Hạc thúc mạnh hông. Một phát liền đi sâu vào bên trong thân thể nàng.
Khô khốc...
Đau đớn...
Giữa bọn họ không hề có một chút cái nào là cảm ứng của tình yêu.
Máu tanh, mưa giông, màn đêm...
Mọi sự hiện giờ, Linh Vân ước chi chúng chỉ là một ác mộng.