Cố Tư Vũ nhìn cô gái xuất hiện trước cửa văn phòng, đã hai ngày kể từ sau lần gặp ở quán cà phê hôm ấy. Dù giữa bọn họ đã xảy ra chừng ấy chuyện thì cô vẫn mang thái độ thản nhiên như không của mình.
"Thầy gọi em tới có việc gì?"
"Hạ An Di, việc học mấy kỹ năng hacker của em đến đâu rồi?"
"Tạm ổn."
"Em không cần tôi hướng dẫn nữa sao?"
"Không cần."
Hình như câu trả lời này của Thập Nhất là hoàn toàn ngoài dự tính của Cố Tư Vũ, nó khiến cho hắn hơi đơ người ra một chút.
"Khụ… cái đó, tài liệu tôi đưa cho em chỉ là những bài học cơ bản nhất của hacker mà thôi."
"Em biết. Nhưng đó hình như cũng là toàn bộ những gì thầy biết mà nhỉ?"
"Sao em biết?" Cố Tư Vũ bất giác thốt ra, lại nhanh chóng cảm thấy hối hận.
"Thao tác của thầy… ừm… không điêu luyện lắm."
Cố Tư Vũ nghe xong có chút đen mặt, hắn không phải dân chuyên nên tất nhiên khả năng chỉ có hạn. Nhưng một người chưa học được bao lâu như cô lại dám đi chê bai thầy dạy như thế đấy!
"Còn việc gì nữa không ạ?" Thập Nhất nhìn hắn, đừng nói là hắn gọi cô lên chỉ để hỏi vớ vẩn như vậy thôi nhé?
Bởi vì diễn biến tình hình không như Cố Tư Vũ mong muốn, hắn vội vàng đảo mắt xung quanh, phải tìm lý do gì để danh chính ngôn thuận tiếp cận cô bây giờ?
Đúng thế, điều mà hắn muốn lúc này chính là theo đuổi cô gái lạnh lùng trước mặt này.
Ngày hôm ấy ở quán cà phê hắn đúng là đã thất vọng khi biết rằng cô không có chút tình cảm nam nữ gì với mình. Nhưng chỉ chuyện đó làm sao có thể khiến cho Cố Tư Vũ hắn bỏ cuộc. Hắn chính là người đàn ông trong mơ của rất nhiều phụ nữ đấy. Việc theo đuổi một cô gái nhỏ còn khó sao? Không thể nào!
"Hạ An Di, em đã nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi!"
Thập Nhất nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu: "Chuyện này không phải đã nói chỉ là hiểu lầm thôi sao?"
"Việc này hoàn toàn do em tự hiểu lầm, rồi đòi chịu trách nhiệm với tôi. Tặng hoa, tặng quà, đi ăn, xem phim, đối xử thân mật với tôi. Những hành động ấy của em đã khiến tôi rung động. Hạ An Di, là em làm tôi thích em. Không phải em nên chịu trách nhiệm với tôi sao?"
Thập Nhất cô đây là đang bị ăn vạ đúng không? Đừng tưởng cô chưa yêu đương bao giờ rồi muốn nói gì nói nhé. Việc hắn thích cô thì tại sao cô phải chịu trách nhiệm hả?
"Bây giờ cả nước đều biết tôi thích em, đang theo đuổi em. Đám con gái trước đây bu quanh tôi không còn một ai. Vì em làm tôi thích em nên bây giờ tôi cũng không thể quen biết, không thể tìm hiểu bất cứ một ai khác nữa. Nếu em từ chối, tôi sẽ cứ như vậy mà ế đến già, sống cô đơn mòn mỏi một mình."
Theo đuổi bằng cách nào không quan trọng, quan trọng là có kết quả hay không. Vì thế, Cố Tư Vũ rất tự tin mà vứt đi mặt mũi, đến đồ fake hắn còn dám mặc ra đường rồi thì chuyện này có gì là khó!
"Thầy Cố, trong luật có quy định làm người ta thích thì phải thích lại người đó sao?"
"Không có."
"Vậy…"
Cố Tư Vũ ngắt lời Thập Nhất đang định nói: "Tất cả chỉ vì sự hiểu lầm chết tiệt đó của em. Em không thấy lương tâm cắn rứt, không thấy mình phải chịu trách nhiệm với người đàn ông đã ba mươi tuổi này sao?"
Thập Nhất trợn mắt, hắn còn nhớ là mình đã ba mươi tuổi rồi cơ đấy. Càng già thì càng nhiều chiêu ăn vạ đúng không?
"Thầy nói đúng rồi đó, em là người không có lương tâm."
Cô gái với thái độ dứt khoát như vậy làm Cố Tư Vũ nhanh chóng chuyển sang kế hoạch B: "Tôi cũng đâu có nói là em phải thích lại tôi. Tôi chỉ nói em phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình."
"Nghĩa là?"
"Em chỉ cần đón nhận sự theo đuổi của tôi trong ba tháng. Nếu sau đó em vẫn không thích tôi thì… tôi sẽ không làm phiền em nữa."
Cố Tư Vũ ngay từ đầu đã biết cô gái này nói không thích là chính không thích, hắn làm sao có thể dùng vài lời nói khiến cô thay đổi. Hắn chỉ muốn cô cho hắn một cơ hội thôi.
Nhưng lòng dạ sắt đá của ai đó còn cứng hơn những gì hắn đã nghĩ.
"Em từ chối."
Thập Nhất nói xong liền đứng dậy, cô cần rời khỏi văn phòng này và không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện vô nghĩa này nữa.
Cố Tư Vũ đột ngột đập bàn đứng lên. Gương mặt hung dữ của hắn cứ như sắp nổi trận lôi đình đến nơi ấy. Nhưng hắn lại mở bàn tay đang đặt trên bàn ra, trong đó là tuýp thuốc mỡ hôm trước của cô.
"Em làm tôi bị thương, không phải nên chịu trách nhiệm chăm sóc sao?"
Thập Nhất nhìn lướt qua chiếc cổ trắng ngần của Cố Tư Vũ, vết thương của hắn gần như đã biến mất rồi, còn đòi chăm sóc cái gì nữa.
"Nhìn vậy thôi chứ nó vẫn còn đang đau bên trong đấy. Tay phải của tôi nữa nè. Em nhìn xem, nếu nó để lại sẹo, tôi xấu xí, không lấy được vợ thì em phải lấy tôi đấy nhé?"
Cố Tư Vũ trợn mắt nói dối, muốn đấu với hắn sao? Lúc hắn biết đọc biết viết cô còn chưa nằm trong bụng mẹ đâu!
Chàng trai cầm lên tuýp thuốc đưa tới trước mặt cô: "Nào, Hạ An Di, mau bôi thuốc cho nạn nhân của em đi."
Trong ánh nhìn chăm chú của cô gái, Cố Tư Vũ đưa tay chạm vào nút áo trên cùng. Hôm nay hắn một chiếc áo sơ mi màu đen, cũng chính bởi vậy mà làn da trắng của hắn càng thêm nổi bật với nó. Những ngón tay thon dài lần mở nút áo, động tác chậm rãi, từ tốn.
Dường như Cố Tư Vũ rất biết sức hút của gương mặt mình, và hắn đang hết sức tận dụng nó cho mục đích quyến rũ cô gái trước mặt.
"Thầy định quấy rối sinh viên hay sao mà cởi áo?"
Lại còn cởi lâu đến như vậy, đàn ông gì mà cái cúc áo thôi cũng không mở nổi thì còn làm ăn được gì?
Nhìn ánh mắt khinh bỉ của đối phương, sức hấp dẫn đang cố gắng tỏa ra gì đó cũng biến mất.
"Tôi… tôi là không muốn thuốc dính vào áo. Ai mà thèm quấy rối em!"
Cố Tư Vũ tức giận cởi phăng nút áo ra, đến trước mặt cô rồi ngồi xuống: "Nào, đến đi."1
Cố Tư Vũ ngồi im để cô gái bôi thuốc, cố tình lựa chọn góc nhìn nghiêng siêu đẹp trai, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh của hắn. Cảnh đẹp ý vui là vậy nhưng cô gái đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn. Nhanh chóng bôi xong thuốc hết ở cổ rồi đến tay.
Trước khi đi còn không quên cúc áo lại cho hắn: "Thầy cũng đâu phải con gái, có gì mà khoe đâu. Cảm lạnh thì đừng tới tìm em."1