Hạ Dư không thể ngờ được mình có nhóm máu hiếm với chị gái, càng không thể ngờ cô vì truyền máu cho cậu mà bất tỉnh mười mấy ngày qua. Lúc cậu ngồi xe lăn đi tới thăm Thập Nhất, nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đang nắm tay chị, bóng lưng ấy còn hơi run lên như đang khóc.
Nhìn thấy hình ảnh bên trong căn phòng, ông Hạ cũng thoáng thở dài một chút. Ông đẩy con trai đi vào, khẽ lên tiếng gọi người đó: "Cố thiếu, cậu tới đây mà để báo chí bắt gặp thì sẽ đi tong mọi việc đấy."
Cố Tư Vũ ngẩng đầu lên từ trong bàn tay của cô gái, nhìn thấy ông Hạ thì vội vàng đặt tay cô xuống. Hắn cố bày ra một nụ cười gượng: "Cháu rất cẩn thận, chắc chắn sẽ không để ai bắt gặp đâu. Cháu chỉ muốn gặp em ấy một chút thôi."
Hạ Dư bình thường không quan tâm chuyện kinh doanh của gia đình nhưng cậu cũng biết chuyện Hạ Thị và Lam Lâm đang hợp tác để đấu lại Cố Thị, nhìn tình cảnh này thì có vẻ mọi chuyện không hề giống như mọi người vẫn nghĩ.
Nhưng Hạ Dư bây giờ không có hơi sức đâu mà để ý đến vấn đề này nữa, bởi vì ánh mắt của cậu hoàn toàn tập trung vào người con gái đang nằm trên giường ấy. Đôi mắt cậu đỏ lên, phải rất cố gắng cậu mới có thể khiến cho mình không rơi nước mắt.
Cố Tư Vũ đứng dậy, nói một câu chào tạm biệt với Ông Hạ, trước khi đi còn liếc nhìn cô gái như không nỡ rời đi.
"Cố Thiếu, cậu mau về đi. Khi nào con bé tỉnh lại, tôi sẽ gọi cho cậu."
"Vâng."
Người đàn ông rời đi, Hạ Dư mới cà nhắc đi đến ngồi xuống giường, cậu cứ thế nhìn gương mặt xanh xao của cô mà không cất nổi một lời. Cho đến khi ông Hạ có điện thoại và ra khỏi căn phòng thì giọt nước mắt cố kiềm chế nãy giờ của cậu đã không thể giữ lại được nữa.
Từng giọt, từng giọt rơi trên gương mặt non nớt của cậu thanh niên.
Hạ Dư hối hận. Rất hối hận.
Nếu như hôm đó cậu có thể ngoan ngoãn ở nhà thì mọi chuyện đều sẽ không xảy ra. Cậu sẽ không biết gì hết, không cần đau đớn như lúc này, cùng không phải thấy chị yếu ớt như vậy.
Ba nói đúng, cậu rốt cuộc khi nào mới có thể trưởng thành?
Giọng nói của Hạ Dư trở nên nghẹn ngào: "Chị... Em sai rồi... Chị tỉnh lại được không."
Cậu gục mặt xuống giường khóc lớn. Mẹ không cần cậu, ba cũng ghét bỏ cậu, cậu ta bây giờ chỉ có chị gái mà thôi. Nhưng chị lại vì cậu mà ra nông nổi này.
Hạ Dư càng nghĩ thì lồng ngực càng trở nên đau nhói, tiếng gào khóc càng trở nên lớn hơn.
"Ồn quá." Tiếng nói nho nhỏ vang lên len lỏi trong tiếng gào khóc nhưng nó hoàn toàn bị chìm nghỉm bởi âm thanh lớn hơn kia.
Thập Nhất vừa tỉnh dậy, mở mắt ra đã nhìn thấy chàng trai đang gào khóc bên cạnh.
Thằng nhóc này làm gì mà giống như khóc tang vậy hả?
Bốp… Hạ Dư đang khóc thì bị đánh đầu một cái, tiếng vang còn rất lớn.
Tiếng gào góc cũng ngay lập tức dừng lại. Chàng thanh niên mặt mũi ướt nhẹp ngẩng lên, nhìn thấy cô gái đang mở mắt nhìn cậu. Hạ Dư bất ngờ đến hét lớn, cả người chồm lên nhưng Thập Nhất đã kịp dùng tay chặn lại hành động này.
"Bẩn lắm, đừng có lại đây."
Hạ Dư không quan tâm vẻ mặt ghét bỏ của cô, lo lắng hỏi cô bằng gương mặt sốt sắng.
"Rất tốt, đi rửa mặt rồi gọi bác sĩ đến đây. Ngốc!"
Nhìn thấy con gái đã tỉnh lại, ông Hạ kinh ngạc đến làm rớt điện thoại trên tay xuống. Ông vội vàng đi đến sờ đầu, và tay chân của cô một cách luống ca luống cuống: "An Di, con thế nào? Có thấy đau ở đâu không?"
"Con không sao ạ."
Hạ Dư đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì cụp mắt xuống, một nỗi chua xót trong lòng trào dâng. Cậu nhớ tới ánh mắt hoảng hốt của ba trong thư phòng ngày hôm đó.
Cậu vậy mà thật sự có cùng nhóm máu với chị, lại còn giấu cậu suốt bao nhiêu năm qua, rốt cuộc mục đích là gì đây?
Hạ Dư không dám nghĩ tới, cũng không dám lên tiếng hỏi. Bởi vì cậu sợ câu trả lời sẽ khiến cậu càng đau đớn hơn.
"Hạ Dư, lại đây ngồi đi."
Khi trong căn phòng chỉ còn lại Thập Nhất và Hạ Dư, cô liền ngoắc tay Hạ Dư đi tới và nằm xích qua bên cạnh, đưa tay vỗ vỗ xuống giường ra hiệu cho cậu nằm xuống. Ánh mắt Hạ Dư lóe sáng, cẩn thận nằm xuống cạnh cô. Thời gian qua đủ để cậu biết chị gái vẫn luôn không thích người khác chạm vào mình.
Hạ Dư có thể là một người không có đầu óc thông minh nhanh nhạy, nhưng những người như vậy lại thường rất giỏi nắm bắt được cảm xúc của người khác đối với mình.
Bởi vì vậy, dù cho không biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện nhưng chắc chắn cậu sẽ lờ mờ đoán ra gì đó và bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Khác với em trai không biết điều gì, Hạ An Di đã sớm biết mọi chuyện từ rất lâu rồi, đó là khi cô vô tình tìm được cuốn nhật ký của An Nhiên trong nhà kho. Nguyên chủ đã rất kinh ngạc khi biết rằng mẹ ruột của mình lại có suy nghĩ bệnh hoạn đến như vậy. Lúc ấy Hạ An Di lựa chọn không nói chuyện này ra, coi như không biết gì bởi vì cô không muốn em trai bị tổn thương.
"Hạ An Di rất yêu em trai."
Thập Nhất đột nhiên nói câu này làm Hạ Dư khá bất ngờ, mặc dù cậu không hiểu tại sao cô lại tự nói tên của mình như vậy nhưng được biểu lộ tình cảm khiến cậu rất vui vẻ.
"Mẹ An Kỳ rất yêu con trai."
Hạ Dư gật đầu, cậu vẫn luôn biết điều ấy, bà tuy không sinh ra nhưng lại yêu thương chăm sóc cậu rất tỉ mỉ, đối với cậu bà chính là mẹ ruột.
"Ba Hạ Dương cũng rất yêu con trai."
Nụ cười của Hạ Dư cứng lại, rồi sau đó lắc đầu: "Ông ấy không yêu em."
"Hạ Dư, tôi từng nói có nhiều thứ không phải cứ mắt thấy là sự thật."
Hạ Dư ngồi bật dậy, ánh mắt giống như mang theo đau khổ: "Không đúng, vậy tại sao mẹ phải giấu nhóm máu của em suốt bao nhiêu năm qua? Khi em hỏi ông nếu em và chị cùng nhóm máu, có phải ông cũng sẵn sàng lấy tim của em cho chị, chị có biết phản ứng của ông ấy là thế nào không? Chính là giật mình hoảng hốt. Vì em… đã nói đúng tâm địa của ông."
Thằng ngốc biết suy nghĩ một chút liền có thể nhận ra lý do của sự che giấu ấy.
"Chị, có phải ba và mẹ sinh em ra chỉ vì chị thôi đúng không?"
Thập Nhất không vội trả lời mà nhìn vào ánh mắt tràn ngập thương tâm của cậu, cô bình tĩnh nói với cậu ta từng điều một: "Ông ấy yêu nên bất chấp ngăn cản việc cậu trở thành cầu thủ, nơi mà những chấn thương rất thường xuyên xảy ra."
"Ông ấy yêu nên đã chạy đến bệnh viện với đôi chân mang giày ngược khi nghe tin cậu gặp tai nạn."
"Ông ấy yêu nên chỉ có thể đứng nhìn đứa con gái bị bệnh tim yếu nhớt này hiến máu cứu cậu."
"Hạ Dư. Ông ấy yêu cậu đến mức có thể từ bỏ đứa con gái này."1
Đây là điều mà Hạ Dư sẽ không bao giờ biết được nếu như không có một người chỉ ra cho cậu, và ông Hạ cũng sẽ chẳng khi nào nói ra nỗi lòng thật sự đó của mình với bất kỳ ai khác.
Rất nhiều cặp cha và con trên thế giới này mãi không thể bày tỏ tình cảm với đối phương như vậy. Bọn họ sẵn sàng dùng lời lẽ tổn thương nhau nhưng lại ngại ngùng nói ra câu yêu thương. Để rồi khi không còn cơ hội nữa thì chỉ còn lại hối tiếc và ân hận.
"Ai cũng có những suy nghĩ ích kỷ của bản thân mình, nhưng trái tim sinh ra chính là để ngăn cản những ích kỷ bẩn thỉu ấy. Hạ Dư, không cần biết lý do ra đời của cậu là gì nhưng cậu đã hoàn toàn lớn lên trong tình yêu của cả ba mẹ và chị gái."
Những lời nói của cô cứ dần dần đánh động vào trong trái tim Hạ Dư, cậu đã lớn lên trong tình yêu thương của mọi người sao? Dưới ánh nhìn trìu mến ấy, tất cả những cảm xúc ấm ức, tủi thân và đau lòng như vỡ òa, cậu thanh niên òa khóc như một đứa trẻ: "Chị ơi."
Bên ngoài phòng bệnh có bóng dáng một người đàn ông dựa tường ôm mặt. Ánh nước lấp lánh len lỏi trong kẽ tay. Những giọt nước mắt của một người cha không hoàn hảo chẳng thể cất thành tiếng.
Con người luôn có những góc khuất tăm tối trong trái tim, nhưng khi tình yêu thương lớn hơn, góc khuất ấy sẽ được ánh sáng chiếu rọi.