Thân phận của Alice là đối tượng phù hợp nhất để kết hôn với nam chính. Mà nguyên chủ cũng thật lòng yêu thích, ngưỡng mộ Henry, nên cô đã rất vui mừng khi biết rằng mình sẽ là thái tử phi. Và đó cũng là lúc cô bắt đầu trở thành mục tiêu của Julia, bị cô ta hãm hại đến mất đi tính mạng.
Vì vậy tâm nguyện của nguyên chủ là trả thù Julia, trở thành một vị anh hùng khiến cha cô tự hào, muốn được trải qua cảm giác yêu đương và kết hôn với người chồng chung thủy. Đặc biệt phải tránh xa nam chính đào hoa Henry kia. Mặc dù hắn luôn đối xử ân cần và hòa ái với Alice nhưng sự ân cần của hắn không chỉ dành riêng cho nguyên chủ, và cô lúc nào cũng phải ghen tuông vì những người con gái khác.
Mấy tâm nguyện này kia thì không nói nhưng để trải qua yêu đương và lấy chồng thì… chưa gì Thập Nhất đã nhìn thấy tương lai mờ mịt của mình rồi.
Thập Nhất ngồi xe ngựa về tới dinh thự công tước, còn chưa kịp ngắm nhìn tòa lâu đài nguy nga trước mắt, đã bị hai hàng người đón chào làm cho giật mình. Một bên là nữ hầu với bộ váy trắng đen bồng bềnh, một bên là đàn ông với trang phục áo dài đuôi tôm của quản gia, mỗi một người bọn họ đều đang cúi gập người chào cô.
Một người đàn ông khá lớn tuổi tiến đến gần cô, ông ta là đại quản gia của gia đình nguyên chủ.
"Tiểu thư, sao người lại đột nhiên trở về vào giờ này vậy ạ?"
"Hôm nay là ngày nghỉ nên ta muốn về thăm cha. Ông ấy có ở nhà không?"
"Thưa tiểu thư, ngài công tước đã vào cung điện gặp hoàng đế, hiện ngài ấy vẫn chưa trở về."
Từ khi Alice gia nhập sư đoàn, hầu hết thời gian của cô đều ở trong lâu đài Famanda dành riêng cho các anh hùng. Thậm chí vào những ngày nghỉ của mình cô cũng ở sân tập để trau dồi kỹ năng mà không trở về nhà.
Một phần lý do là vì mối quan hệ nhạt nhòa giữa nguyên chủ và cha của mình. Những lúc gặp mặt, hai cha con thường chỉ nói được với nhau những câu hỏi chung chung, giữa bọn họ có một bức tường không biết do ai dựng lên, nhưng đã tồn tại từ khá lâu rồi.
Cha của Alice là công tước Albert Dixon, không có xuất thân từ quý tộc nhưng lại có tước vị cao quý như vậy, tất cả đều bởi vì ông ấy là vị anh hùng vĩ đại của đế quốc với những chiến tích lừng lẫy. Ông hiện đang là thủ lĩnh của toàn quân đội kỵ sĩ đế quốc và hoàng thất, kể cả nam chính cũng là cấp dưới của ông.
Và nguyên chủ là đứa con duy nhất của ông ấy. Từ nhỏ Alice đã luôn bị rất nhiều ánh mắt săm soi, cũng là niềm hy vọng lớn nhất của gia tộc Dixon.
Nguyên chủ đã từng rất tự hào vì cha của mình, luôn không ngừng cố gắng tập luyện để trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng dù kiếm thuật của cô có linh hoạt tài giỏi thế nào thì cũng không thể so sánh với rất nhiều anh hùng mang trong mình siêu năng lực phi thường khác.
Dần dần, Alice mất đi tự tin vốn có, không còn dám khoe khoang về người cha vĩ đại của mình nữa.
Vì vậy nên dù ở sư đoàn anh hùng có bị bắt nạt thế nào thì Alice cũng chưa bao giờ lấy thân phận công nương của mình ra để đàn áp người khác.
Nhưng Thập Nhất không ngu ngốc như vậy, đã có ô dù thì tại sao không sử dụng mà phải đứng chịu trận hứng mưa?
Buổi tối khi công tước Albert Dixon trở về, hai cha con họ đã có một buổi ăn tối đầu tiên với nhau. Cảm xúc đầu tiên mà Thập Nhất cảm nhận được từ người đàn ông này chính là lạnh.
Một người đàn ông hơn 40 tuổi với thân hình chắc khỏe cao ráo, làn da ngăm ngăm và gương mặt dày dặn gió sương. Trông Albert đặc biệt hấp dẫn và không hề có chút dấu hiệu của thời gian. Điểm chung giữa hai người chính là mái tóc xoăn màu xanh rêu.
"Alice, con ở sư đoàn thế nào?" Đây là câu hỏi mà mỗi lần gặp mặt Albert đều sẽ hỏi con gái của mình.
Lần này cô con gái của ông đã có một câu trả lời khác với mọi ngày.
"Không tốt chút nào ạ."
Câu trả lời của Thập Nhất làm động tác tay của Albert dừng lại, ông ngẩng đầu lên nhìn cô, trong ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.
"Không tốt thế nào?"
Trong ký ức của nguyên chủ, cha cô mặc dù chưa bao giờ lên tiếng chê bai, nhưng Alice lại nhận thấy được trong ánh mắt của ông ấy là một sự thất vọng đối với cô. Và cứ thế khoảng cách giữa hai người ngày một xa xôi. Mặc dù vậy thì nguyên chủ vẫn rất yêu cha của mình, đó là lý do mà tâm nguyện của cô là trở thành một anh hùng khiến cha tự hào.
Đối diện với ánh mắt của Albert, Thập Nhất từ từ nói ra những bất công mà mình phải chịu ở sư đoàn anh hùng. Cô có thể trông thấy, thái độ của ông ấy không có sự tức giận hay ngạc nhiên khi nghe cô kể.
Người cha này dường như không phải là không biết những chuyện nguyên chủ bị bắt nạt. Có lẽ những lần ông đặt câu hỏi với Alice đều thật sự chờ đợi con gái nói ra những điều này. Tuy nhiên, nguyên chủ lại luôn lựa chọn giấu đi, muốn tự mình giải quyết và vượt qua.
"Alice, tại sao bây giờ con mới nói những việc này với ta?"
"Con không muốn làm phiền đến cha. Cho rằng bản thân có thể tự giải quyết. Nhưng thời gian qua đã chứng minh rằng con sai rồi."
Albert nhìn Thập Nhất bằng ánh mắt tìm tòi, cuối cùng ông chỉ ừm một cái rồi tiếp tục thưởng thức bữa tối của mình.
Cái ừm này của ông cũng không biết là có ý nghĩa gì, mọi thứ sau đó chỉ có tiếng chén nĩa va chạm vào nhau vang lên.
Dùng bữa xong Albert thậm chí còn không nói với cô lời nào đã rời khỏi dinh thự.
Người cha này so với nguyên chủ còn kiệm lời hơn rất nhiều.
Sau một giấc ngủ ở dinh thự, sáng hôm sau, Thập Nhất phải ngay lập tức quay trở lại lâu đài Famanda. Để thuận cho việc ra ngoài thành làm nhiệm vụ, cũng như bảo vệ cho kinh đô, nơi ở của sư đoàn anh hùng nằm ở một thị trấn cách xa cung điện và rất gần với cổng thành.
Đi xe ngựa phải mất hết ba tiếng đồng hồ thì cô mới về tới Famada, đó là một lâu đài khá nguy nga và tráng lệ. Quả nhiên là phúc lợi cho các anh hùng có khác.
Thập Nhất theo ký ức đi đến phòng tụ họp của sư đoàn, vừa bước vào bên trong đã có vô số ánh mắt tập trung về phía cô.
Trong phòng họp là một chiếc bàn dài tít tắp, với khoảng mấy chục người đang ngồi. Trong đó, có một người đàn ông anh tuấn mặc bộ đồng phục khác biệt và nổi bất nhất, ngồi ở vị trí chủ tọa. Anh ta chính là nhân vật nam chính Henry.
Bỏ qua ánh mắt và tiếng thì thầm nho nhỏ, Thập Nhất bước tới chỗ ngồi quen thuộc của mình. Vừa ngồi xuống đã có người đứng lên chỉ tay thẳng vào mặt cô mắng: "Alice, tại sao hôm qua cô lại tự ý rời khỏi vị trí? Cô có biết vì hành động của cô mà nhiệm vụ thất bại, rất nhiều thành viên của đội ta đã bị thương không hả?"
Thập Nhất ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang to tiếng, hắn ta là tên đội trưởng của nhóm làm nhiệm vụ hôm qua, cũng là người thường xuyên gây khó dễ cho Alice, Jones.
"Có bằng chứng không?"
Jones nhìn thấy thái độ ngoan cố của cô thì hừ lạnh: "Cô còn dám đòi bằng chứng? Ngày hôm qua, tất cả các thành viên đều có thể làm chứng."
"Hôm qua là ngày nghỉ của ta, ngươi tự mình lôi kéo ta đi rồi bây giờ lại kêu ta chịu trách nhiệm cho một nhiệm vụ không phải của mình?"
"Sao cô có thể vô trách nhiệm như vậy? Đã không có năng lực thì cũng hãy hành động giống như một anh hùng đi. Cô đã tham gia cùng chúng ta thì phải hoàn thành nó, làm sao có thể tự ý rời bỏ vị trí, khiến mọi người rơi vào nguy hiểm vì cô."
"Ngày nghỉ mà không được nghỉ thì còn tạo ra ngày nghỉ làm gì? Ta giúp ngươi làm nhiệm vụ ngươi có trả công cho ta sao? Các ngươi vốn dĩ đã có kế hoạch tác chiến của mình, việc đem ta đến chỉ để hỗ trợ tăng thêm dân số. Thất bại là do kế hoạch ngu xuẩn, là do năng lực các ngươi yếu. Liên quan gì đến ta?"1