Leon đang ngồi cùng với một người đàn ông áo choàng không rõ mặt mũi ngày nào. Lúc nhìn thấy vết bầm tím trên gương mặt hắn, giọng nói ông ta tràn đầy kinh ngạc: "Bệ hạ, là ai mà có thể đả thương người như thế này?"
Leon không trả lời câu hỏi của thuộc hạ, mà nói sang chuyện khác: "Việc ta kêu người điều tra thế nào rồi?"
"Thưa bệ hạ, hoàng đế Amanda dạo này sức khỏe khá suy sụp, ông ta đang có ý định truyền ngôi sớm cho thái tử. Vì vậy nên cố tình muốn để con trai kết hôn với công nương Dixon nhằm củng cố quyền lực quân đội cho hắn. Theo như thần thấy, việc liên hôn này là không thể tránh khỏi. Trừ khi công tước Dixon có ý định lật đổ hoàng gia."
Sau khi thuộc hạ nói xong, không khí căn phòng có vẻ trùng xuống. Khi ông ta ngẩng đầu lên liền trông thấy ánh sáng quen thuộc trong đôi mắt màu xanh biếc ấy. Chính là ánh mắt mỗi khi vị hoàng đế này muốn giết chết ai đó. Một nỗi bất an dâng lên trong lòng người thuộc hạ.
"Texas, gửi thư cho đại thống lĩnh. Truyền đạt lại mệnh lệnh của ta. Trong vòng một tháng tới, không cần biết hắn làm bằng cách nào, ta muốn một đội quân mạnh nhất để bắt đầu xâm lược Amanda."
"Một tháng? Thưa bệ hạ… chuyện này thật sự-"
"Sao? Ngươi có ý kiến gì về mệnh lệnh của ta à?"
Người thuộc hạ lập tức sợ hãi ngậm miệng. Cho dù bây giờ đối diện ông ta chỉ là một gương mặt non nớt đến vô hại, nhưng không ai biết một khi người này ra tay, thì nó có thể tàn nhẫn đến cỡ nào.
"Thần tuân lệnh, thưa bệ hạ."
Thập Nhất không hay biết vì mình mà cuộc chiến tranh giữa hai đế quốc có thể sẽ diễn ra sớm hơn rất nhiều so với cốt truyện.
Hôm nay, cô tranh thủ ngày nghỉ để trở về dinh thự Dixon, với ký ức của nguyên chủ Alice cô cho rằng bản thân sẽ dễ dàng lấy lại lòng tin của Elbert thôi. Nhưng chỉ vừa về nhà, Thập Nhất đã đối diện với một đoàn kỵ sĩ khổng lồ.
"Cha… Đây là có chuyện gì?"
Nhìn biểu cảm bình tĩnh, không chút lo sợ của cô gái trước mặt, Elbert càng nhận định người này không phải con gái mình.
"Bắt người lại."
Khác với suy nghĩ của ông, cô gái vậy mà không hề phản kháng, để mặc người tới bắt trói mình.
"Là con đã làm sai gì sao, thưa cha?"
Thập Nhất chờ đợi một phản ứng đến từ Albert, điều cô nhận được là một bóng người lóe lên và thanh kiếm đã đặt ngay cổ.
Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén: "Ngươi là ai?"
"Tại sao cha lại nghi ngờ thân phận của con? Con tất nhiên là Alice Dixon."
"Không. Ngươi chắc chắn không phải là Alice. Nói đi… ngươi giấu con gái ta đi đâu rồi."
"Năm sáu tuổi, trong lúc luyện tập, con bị kiếm cắt vào bụng, đổ rất nhiều máu, đến bây giờ vết sẹo ấy vẫn còn. Năm chín tuổi, con lén lút ra ngoài dinh thự, khiến mọi người nháo nhào một trận, hôm đó cũng là lần đầu tiên cha đánh đòn con. Nằm mười 12 tuổi…"
Trong ánh nhìn của Elbert, Thập Nhất từ từ kể ra rất nhiều chuyện mà chỉ có nguyên chủ Alice và những người thân cận có thể biết được. Sau khi nghe những điều này, ánh mắt Elbert đã bắt đầu thay đổi, nhưng ông ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
"Siêu năng lực của một người là thứ không thể giả mạo đúng không?"
Thập Nhất vừa nói xong, một tiếng động lạ vang lên trong không khí, cùng lúc ấy, hai kỵ sĩ đoàn đang đứng sau cô, lập tức bị bắn đi rất xa. Mà cô gái vẫn đứng im ở đó với đôi tay bị trói và không hề có động tác gì.
Nhìn thấy cảnh này, sự nghi ngờ trong mắt Elbert mới hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự bối rối không hề nhẹ: "Ta…"
Lưỡi kiếm đang đặt trên cổ Thập Nhất động đậy, nhưng ông còn chưa kịp thu tay về thì một hòn đá từ đâu bay đến đánh bay lưỡi kiếm. Cùng lúc, một bóng dáng xuất hiện đứng chắn trước mặt cô.
"Dám đặt thứ đó lên người của ta. Ngươi chết chắc rồi!"
Không đợi Thập Nhất nói thêm điều gì, Leon đã lập tức ra tay về phía Elbert. Thấy người lạ xuất hiện tấn công, đám kỵ sĩ nhanh chóng tham gia vào trận đấu. Nhưng từng người bọn chúng đều bị Leon hạ gục một cách dễ dàng.
"Ngươi là ai?" Elbert vừa chống đỡ đường kiếm, vừa hỏi xuất xứ của cậu thiếu niên lạ mặt này.
Những đường tấn công, sức mạnh và tốc độ của Leon đều làm Elbert phải tán thưởng. Nhìn độ tuổi của cậu ta mà đã được như vầy… thì rất nhanh thôi, cậu ta sẽ sớm vượt qua học trò xuất sắc nhất của ông là Henry, và thậm chí là cả ông nữa.
"Ta là chồng tương lai của Alice. Ngươi dám động tới nàng ấy. Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Elbert vốn còn đang tán thưởng cậu thiếu niên, nhưng vừa nghe thấy ba chữ chồng tương lai thì lập tức nhăn mày. Nhìn độ tuổi này… hẳn phải kém con gái ông đến vài tuổi.
"Ta là cha của Alice, mà sao bây giờ mới biết con gái mình có một người chồng tương lai này vậy?"
Nghe thấy người này là cha của Alice, động tác của Leon lập tức dừng lại: "Cha của Alice? Vậy tại sao ông lại kề kiếm lên cổ chị ấy?"
"Cha con không thể đấu với nhau một chút sao? Ngươi là ai mà dám xông vào dinh thự nhà Dixon?"
Thập Nhất từ đấu tới cuối chỉ đứng khoanh tay nhìn trận đấu vô nghĩa này. Đừng nói với cô là tên gián điệp này chưa điều tra về công tước Dixon. Hắn rõ ràng là đang ra vẻ bảo vệ cô, càng muốn khoe khoang sức mạnh trước mặt Elbert.
Hừ… Cô còn lạ gì mấy trò vặt này của hắn.
"Cha, hắn ta là người thường xuyên quấy rối con ở sư đoàn. Người thay con dạy hắn một bài học nha." Thập Nhất để lại một cậu như vậy rồi đi vào dinh thự, mặc kệ trận đấu tiếp tục diễn ra thế nào.
Leon bị Thập Nhất hố, chỉ có thể cố hết sức để đấu lại Elbert. Nhưng dù sao ông ấy cũng là đại thống lĩnh một đế quốc, sức mạnh làm sao có thể tầm thường.
"Cha vợ, ngài nghe ta giải thích. Chỉ là hiểu nhầm thôi."
Keng…
"Tên nhóc vắt mũi chưa sạch như ngươi, đừng có mà gọi bậy gọi bạ. Con gái ta rõ ràng muốn dạy cho ngươi một bài học." Người vừa nãy còn nghi ngờ con gái là giả, bây giờ lại đang dốc hết sức lực vì cô.
Thập Nhất cũng không biết trận đấu dưới sân kết quả thế nào, chỉ biết lúc Leon leo lên phòng cô, bộ dạng hết sức thảm hại.
"Alice, sao chị có thể hại ta như vậy hả?"
Ồ… không thấy hắn gọi cô là chị gái tảo biển nữa kìa?
"Ngươi không cần đi làm nhiệm vụ sao?"
Thập Nhất thật sự thấy lạ vì tên này có thể trốn làm nhiệm vụ để tới đây gặp cô. Hôm nay đâu phải ngày nghỉ của hắn.
Leon mặc kệ bộ quần áo xộc xệch của mình, nằm lăn lên chiếc giường hồng nhạt trong phòng.
"Hehe… Sử dụng chút thôi miên là xong á mà."
Nhìn điệu bộ đắc ý của hắn, Thập Nhất thật sự chỉ muốn đá một phát.
Tại sao người khác đều có siêu năng lực vừa ngầu vừa có ích, còn cô lại là thứ năng lực vớ vẩn không thể lên nổi mặt bàn kia!!!
[Ký chủ, nó đâu có vớ vẩn. Sức công phá cũng ok lắm đấy chứ.]
Còn cái hệ thống này nữa, mang tiếng Đại Thần mà ích lợi thì chả thấy đâu, lâu lâu chỉ biết ngoi lên nói một câu vô tích sự.
[Thế giới sau, ngươi có thể cho ta một cái nhân vật nào đó ngầu ngầu chút không hả?]
[Hừm… để ta nghiên cứu xem thử nhé.]
Trong lúc Thập Nhất nói chuyện với hệ thống, thiếu niên nào đó lại nhắm mắt đi ngủ như đang ở chính căn phòng của mình.
Thập Nhất đi tới muốn đuổi hắn đi, nhưng cuối cùng lại bị Leon ôm chặt trên giường. Giọng nói nhõng nhẽo của người đang vùi đầu vào bụng cô vang lên: "Alice, hồi nãy cha chị đánh ta rất đau. Thật đấy."
"Thôi đi. Ngươi không biết đường tránh sao?"
Đôi mắt xanh biếc ngẩng lên nhìn cô, là ánh mắt long lanh mang theo vẻ đáng thương: "Thật mà… ông ấy rất mạnh. Mà ta lại không dám phản kháng. Ta sợ nếu lỡ làm ông ấy bị thương, chị sẽ ghét ta. Không tin ta cởi áo cho chị xem nhé. Nhất định là bầm tím hết rồi."
Nhìn động tác muốn cởi áo ra của hắn, Thập Nhất cũng phải sợ về độ mặt dày của tên boss phản diện này.
"Ngươi mà dám cởi, ta lập tức vứt người ra khỏi cửa sổ."
Nghe thấy lời đe dọa của cô, Leon cũng không dám làm gì nữa, nhưng vẫn nhất quyết bám dính lấy người cô.
"Alice, người chị thật thơm. Có cảm giác quen thuộc lắm. Có phải trước đây chúng từng gặp nhau rồi không?"
Thập Nhất không trả lời câu hỏi của hắn, cũng không cố gắng gỡ tay hắn ra khỏi người nữa.
Sự thật là gỡ không được. Giờ chỉ có lấy dao chém đi thì may ra.
"Ta buồn ngủ quá… chị cho ta ngủ chút nhé."
Trong lúc Thập đang nghĩ có nên lấy kiếm chặt tay hắn hay không thì giọng chàng trai càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng hít thở đều của hắn.