"Này, nếu chuyện này đến tai Nguyên sư thúc liệu chúng ta có bị xử phạt không?"
"Ngươi sợ cái gì hả? Sư thúc ấy còn đang bế quan, sao có thể biết chuyện này. Cho dù biết thì chuyện cũng đã xong, ngươi liền có thể cưới Hinh Nhi."
"Nhưng mà…"
"Còn nhưng nhị nữa là nàng ta tỉnh mất đấy!"
Cuộc nói chuyện của hai người nào đó lập tức khiến cho Thập Nhất tỉnh dậy, cô cảm nhận thân thể mình đang được bọc trong một thứ gì đó và bị người ta vận chuyển đi.
Cô cũng không vội hành động gì mà bình tĩnh ngậm chiếc kẹo vị nho quen thuộc trong miệng. Nhờ có nó, thân thể gần như mất hết sức lực của cô đã dần hồi phục.
Thập Nhất xoay người, một đạp đá văng cái người đang cầm chân cô, chăn mền quấn trên người rớt ra. Cô nhanh chóng thoát khỏi trói buộc, nhìn thấy hai người bắt cóc mình. Bọn chúng đều đang mặc bộ đồ đạo sĩ màu trắng, cùng với gian phòng cũ kỹ xung quanh thì có vẻ như cô đã xuyên vào thế giới tu chân rồi.
Một người trong đó sửng sốt: "Sao nàng lại tỉnh rồi?"
Bọn chúng bất ngờ xong thì lập tức phất tay, bắn một đạo quang về phía cô. Thân ảnh Thập Nhất lóe lên, đạo quang kia liền bắn xuống nền nhà trống trãi tạo thành hố.
Trước khi nhận biết rõ tình hình vẫn là không nên vội giết người. Thập Nhất xuất hiện phía sau bọn chúng, nhanh chóng làm cho cả hai bất tỉnh.
Xử lý xong hai người này cô mới tìm một chỗ ngồi xuống tiếp nhận cốt truyện. Không biết cốt truyện thế nào mà sau khi mở mắt ra trên gương mặt Thập Nhất là sự khó hiểu.
Khoan đã… Thế giới này cô lại là nhân vật nữ chính sao?
[Hệ thống, sao lần này thân thể ta xuyên vào nữ chính rồi?]
[Miễn là ký chủ có thể ngăn cản thế giới sụp đổ, còn vào nhân vật nào đều không quan trọng.]
Thập Nhất lập tức phản đối:
[Không muốn. Đổi thân thể khác cho ta đi.]
Đại Thần trợn mắt: Không phải bình thường cô ta vẫn chê bai việc mình không có hào quang sao? Bây giờ cho thử một lần thì lại từ chối.
[Tại sao?]
[Nữ chính này quá phiền.]
Thập Nhất đã xem qua một lượt rồi. Xung quanh cô ta có quá nhiều nam nhân. Mọi phiền phức cũng đều bắt nguồn từ việc này mà ra. Cô mới không muốn bản thân dính vào mớ tạp nham đó.
[Ký chủ à, thân thể người chứ không phải bộ quần áo đâu mà nói đổi là đổi.]
"Vậy coi như nhiệm vụ lần này thất bại đi. Để ta tự sát luôn." Thập Nhất nói xong, đi tới cầm thanh kiếm trên tay của tên nam nhân mà mình vừa đánh ngất.
Nhìn thấy hành vi này của cô, Đại Thần hoảng hốt la lớn:
[Từ từ... Cô cứ xem qua dung mạo của thân thể này đi đã.]
[Hừ… Có đẹp hơn tiên thì cũng có thể mài ra ăn sao?]
Thập Nhất giống như không hề quan tâm, giơ kiếm đặt lên cổ, lúc này ánh mắt cô vô tình liếc xuống dưới.
Hình như cô vừa nhìn thấy một vùng đồi núi màu mỡ nào đó thì phải?
Thập Nhất lần nữa cúi xuống, nhìn trực diện bộ phận sừng sững ngay trước mắt.
Thảo nào từ đầu cô đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi mà. Còn tưởng cô xuyên vào một người mập, không ngờ…
Cái này là cúp D có phải không?
Keeng… Âm thanh kiếm rơi xuống đất vang lên. Còn cô gái nào đó thì ngang nhiên dùng hai tay sờ nắn vùng ngực của mình.
Đại Thần nhìn thấy đã muốn bật ngửa, rốt cuộc thì ký chủ nhà nó có đam mê mãnh liệt thế nào với vòng một vậy? Là ai nói đẹp hơn tiên cũng không thể mài ra ăn hả?
[Khụ… Làm ơn thu lại hành động bất nhã đó của cô đi, ký chủ.]
Thập Nhất nhìn quanh căn phòng, đi tới một chiếc gương đồng gần đó, nhìn hình ảnh thiếu nữ phản chiếu trong gương. Đôi mắt phượng tinh tế, chiếc cằm nhọn, khuôn mặt yêu dã diễm lệ, hiển nhiên là một viên ngọc đẹp đẽ vô cùng.
Thiếu nữ mặc áo lụa trắng ngần, đai lưng buộc gọn eo thon, tay áo rũ xuống, phi thường đơn bạc. Lớp áo khoác lên người đem tất cả đường cong lồi lõm trước sau hiện ra hết, không bỏ sót một chỗ nào.
Thập Nhất nhìn thiếu nữ trong gương đến sáng cả mắt. Dáng người quyến rũ, có ngực có mông, eo nhỏ chân dài, chính là một vưu vật trời ban đấy!
Được rồi, giờ thì cô đã hiểu lý do tại sao nữ chính Lãm Đồ Hinh này lại có nhiều nam nhân bao vây xung quanh đến vậy.
[Thôi thì ta sẽ ráng làm nhiệm vụ này vậy.] Thập Nhất tỏ vẻ cũng không còn cách nào khác.1
Đại Thần: Hừ... Đã nghiện còn ngại.1
Cuộc đời của thiếu nữ Lãm Đồ Hinh có thể gói gọn trong bốn chữ "hại nước hại dân". Nàng sinh ra đã mang nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, còn là kiểu dụ hoặc đối phương đến chà đạp, khiến nam nhân nhìn thấy đều muốn chiếm làm của riêng.
Một thiếu nữ như vậy nếu như không có sức mạnh to lớn thì chính là con dê mặc sức cho người khác cấu xé. Có lẽ bởi vì là nữ chính, nên từ khi trưởng thành nàng mới may mắn thoát khỏi rất nhiều yêu râu xanh.
Lãm Đồ Hinh cũng hiểu rõ tình hình của bản thân nên đã tìm đến một tông môn ở thế giới này gọi là Nhẫn Tông, với mong muốn có thể bảo vệ chính mình. Tuy nhiên khi kiểm tra linh căn thì nàng ta lại chỉ mang tam linh căn.
Tu tiên lấy đơn linh căn làm tiêu chuẩn tốt nhất, song linh căn cũng không được yêu thích, huống chi nàng còn là tam linh căn.
Khi Lãm Đồ Hinh còn đang thất vọng thì đột nhiên lại có một người xuất hiện trước mặt nàng, người đó tự xưng là Nguyên Nhạc, nói muốn nhận nàng làm đồ đệ.
Mãi sau này nàng mới biết Nguyên Nhạc là phong chủ của Nhẫn tông, có cảnh giới tu luyện cao hơn bất kỳ ai trong tông, nhưng xưa nay chưa bao giờ nhận đệ tử. Và cứ thế, một thiếu nữ tam linh căn không có bất kỳ tri thức về tu tiên nào lại trở thành đồ đệ thân truyền duy nhất của Nguyên Nhạc.
Vị sư phụ trên danh nghĩa này từ khi thu nhận Lãm Đồ Hinh làm đệ tử, chỉ một lần duy nhất đưa nàng về Nhạc Tịnh Phong, vứt cho nàng một mớ sách vở về tu thuật rồi lập tức bế quan không thấy mặt mũi đâu.
Một tam linh căn như nàng đã khó tu luyện, lại còn một mình một cõi tự nghiên cứu, cái hiểu cái không, nhiều năm trôi qua linh lực liền chẳng thăng tiến bao nhiêu mà đám nam nhân xung quanh thì lại ngày một tăng thêm.
Cũng không biết có phải là do có hào quang nữ chính hay không mà mỗi lần nàng gặp hay vô tình cứu người thì bọn họ đều sẽ có một thân phận cao quý nào đó.
Cuối cùng là từ sư huynh, sư đệ, sư thúc trong và ngoài tông môn, vương gia, hoàng thượng cho đến cả đại ma đầu của ma giới đều muốn sở hữu Lãm Đồ Hinh.
Lãm Đồ Hinh suýt nữa bị sư huynh cướp đi trong trắng, còn các nữ đồng môn ghen ghét liên tục hãm hại. Giữa các tông môn xảy ra tranh chấp, Ma vương dẫn quân tiến đánh con người, tất cả đều xuất phát từ mục đích cướp lấy nữ chính. Cuối cùng chính là một trận hỗn chiến khiến thế giới này sụp đổ.
Cho đến tận lúc đó thì người sư phụ danh bất hư truyền Nguyên Nhạc kia mới lò rò xuất hiện.
Thập Nhất cũng đến bó tay với vị sư phụ vô trách nhiệm này. Đợi lúc gặp mặt cô nghĩ mình vẫn nên đánh lão ta một trận thay cho Lãm Đồ Hinh.
Ngắm nghía thân hình bốc lửa của mình xong, Thập Nhất cầm kiếm đi tới chỗ hai người nam nhân đang bất tỉnh kia. Bọn chúng là đạo sĩ trong Nhẫn Tông, được nữ chính gọi hai tiếng sư huynh nhưng lại lén lút cho thuốc vào đồ ăn với ý đồ giở trò bất chính.
Thập Nhất gõ gõ đầu cho bọn chúng tỉnh dậy. Đợi chúng mở mắt thì lại lập tức một kiếm đâm xuyên tim.
"Nhớ kỹ ta là người giết các người nhé. Không cần oán hận sai người."1