Ngay khi Thập Nhất kết thúc, tiếng la thất thanh lập tức vang lên bên cạnh, những người vừa được uống thuốc giải đột nhiên ngã lăn ra đất và không ngừng hộc máu, sau đó thì đồng loạt trợn mắt mà tắt thở.1
Bách Lâm tròn mắt nhìn từng thi thể trong vũng máu, bởi vì quá kinh ngạc nên một chữ cũng không thể thốt ra.
"Bách Lâm, ngươi làm tốt lắm!" Lời khen của Thập Nhất vang lên, lọt vào tai từng người ở đây rất rõ.
Sau khi uống thuốc giải Sát sĩ, hai trăm người có cảnh giới cao nhất nơi này đều ngã xuống chết bất đắc kỳ tử, nguyên nhân của nó liền sờ sờ ngay trước mắt.
"Khoan đã… mọi người mau nhìn xem, tại sao người của Nhẫn tông lại không trúng độc?"
Ngay lúc này bọn họ mới nhận ra một điều rất rõ ràng, rằng những người đến bây giờ vẫn chưa phát tác biểu hiện trúng độc, tất cả đều mang y phục trắng của Nhẫn tông.
"Thì ra Nhẫn tông các ngươi đã cấu kết với ma tộc!!!"
Bách Tùng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng ngay lập tức lên tiếng phản bác: "Mọi người hãy bình tĩnh, đây chắc chắn là kế ly gián. Chúng ta không thể bị mắc mưu!"
"Vậy các ngươi giải thích thể nào về 200 người đã chết hả? Tại sao ngoại trừ Nhẫn tông các ngươi, bọn ta đều bị trúng độc?"
Bách Tùng nhìn tới Bách Lâm vẫn chưa thoát khỏi kinh ngạc, vội vàng bước tới muốn hỏi hắn, nhưng trong mắt hắn chỉ là một mảng mù mịt.
Từ lúc nghe nhi tử này nói về thuốc giải Sát sĩ ông ta đã nghi ngờ rồi, nhưng bởi vì tình hình nguy cấp nên chỉ có thể bỏ qua một bên. Ai mà ngờ được kết quả lại như thế này!
"Phụ thân… Con… con thật sự không biết tại sao lại như vậy?" Bách Lâm hoảng hốt, rồi đột nhiên mở to mắt như nhận ra điều gì đó, hắn quay đầu chỉ lên Thập Nhất, "Là nàng ta, là nàng ta đã đổi thuốc của con! Nhất định là như vậy!!!"
"Không phải ngươi nói số thuốc giải đó được tích trữ trong không gian từ lâu sao? Người nào có thể chui vào không gian của ngươi để tráo thuốc hả? Chúng ta thật sự đã nhìn nhầm Nhẫn tông các ngươi rồi!"
Lời giải thích này của Bách Lâm hoàn toàn không được tin tưởng, bởi vì nhẫn không gian đều chỉ có một người làm chủ, chỉ có chủ nhân của nó mới có thể lấy đồ vật ra.
Bọn họ sẽ không thể biết được, có một người làm được việc đó. Và người đó cũng cố tình không dùng rượu độc cho các bàn tiệc của tu sĩ Nhẫn tông.
Thập Nhất nhởn nhơ nhìn bọn chúng cắn xé lẫn nhau. Cô khẽ hé môi, lên tiếng: "Haizz… Ra là các ngươi không muốn mối quan hệ của chúng ta bị lộ tẩy, nhưng ta lại lỡ miệng khen Bách Lâm mất rồi!"
Bách Tùng đen mặt, hoàn toàn nhận ra nàng ta đang cố tình vu oan cho bọn họ.
"Xàm ngôn! Nguyên Nhạc vốn đã không còn là người của Nhẫn tông. Chúng ta cũng chưa bao giờ cấu kết với ma tộc!"
"Đúng. Nguyên Nhạc từ nay đã trở thành ma hậu của ma giới, một chút cũng không còn liên quan đến Nhẫn Tông. Hôm nay, ta đã mời đến toàn bộ những có địa vị của tông môn khác. Bách chưởng môn, đối thủ của ngươi đều sẽ chôn thân ở Nhạc Tịnh phong này. Đây là quà cưới mà ta dành cho Nhẫn tông, coi như bù đắp mất mát vì đã lấy mất phong chủ của các ngươi."
Lời Thập Nhất nói chẳng khác nào quả bom thả xuống đám tu sĩ, ai nấy mặt mũi không đen thui thì trắng bệch. Nhưng bây giờ ngoại trừ người của Nhẫn tông, tất cả bọn họ đều không thể thi triển linh lực.
"Lãm Đồ Hinh! Ngươi ngậm máu phun người! Là ngươi cố tình khiến ta rơi vào cái bẫy này!" Bách Lâm nghiến răng, trong đôi mắt hằn lên từng tia giận dữ và ngoan độc.
"Giờ ngươi mới biết sao? Ngu ngốc!" Đó chính là câu truyền âm Thập Nhất âm thầm nói với Bách Lâm.
Hắn đã bị Thập Nhất chọc tức đến không còn lý trí, lập tức ngự kiếm muốn bay lên đối đầu với cô, nhưng phụ thân hắn đã ngăn lại: "Bọn chúng có Dạ Tư Ngạo cùng thập đại hộ pháp, chúng ta bây giờ hoàn toàn không phải là đối thủ!"
"Phụ thân mau tránh ra, con sẽ giết chết đôi cẩu nam nữ đó!"
Thập Nhất tiếp tục lên tiếng: "Ôi dào… các ngươi không cần lo lắng vậy đâu. Ta sẽ không để bọn chúng sống mà ra khỏi đây, sẽ không ai biết bí mật giữa chúng ta, ngươi khỏi phải diễn nữa."
Ngay khi cô vừa dứt lời, một trận pháp xám xịt đột nhiên xuất hiện dưới chân bọn họ. Đó là một pháp trận bao quanh cả ngọn núi và mọi người ở đây với hình thù vô cùng kỳ quái.
"Đây là gì? Bách Tùng! Các ngươi định làm gì hả?"
Thập Nhất tốt bụng trả lời thay: "Trên đỉnh núi Nhạc Tịnh Phong này đã được tạo một trận pháp độc nhất vô nhị. Ngay khi ta khởi động nó, ngọn núi này sẽ lập tức bị san bằng cùng với các ngươi. Ừm… Bách Tùng, ngươi mau cho người của mình ngự kiếm rời khỏi đây đi. Nếu các ngươi không chạy kịp, chết người thì tự chịu."
Cô vừa nói xong thì kiếm dưới thân cũng rung lên, bắt đầu di chuyển khỏi phạm vi ảnh hưởng của trận pháp. Hoàn toàn không cho bọn chúng có cơ hội hỏi thêm một câu nào. Đám Dạ Tư Ngạo cũng nối bước đi theo sau. Từ đầu đến cuối, bọn hắn chỉ được dùng để phô trương thanh thế.
Bách Lâm muốn đuổi theo nhưng bị Bách Tùng giữ lại rất chặt, ông ta không ngần ngại cho hắn một bạt tai.
Chát…
"Nghịch tử! Ngươi còn muốn gây ra rắc rối nào nữa!"1
Cái tát này như làm thần trí Bách Lâm tỉnh táo lại. Đôi mắt hắn hằn lên từng tia máu, nhìn theo bóng dáng màu đỏ đang dần xa kia.
Hắn không cam tâm! Cực kỳ không cam tâm! Chẳng lẽ hắn mãi mãi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hai con người đó!
Bách Lâm đứng bất động, mặc kệ cho người phụ thân ở bên cạnh nói gì. Nhìn hắn thế này, ông ta chỉ có thể thở dài một hơi, bây giờ không phải là lúc lo cho tâm trạng của hắn. Bách Tùng nhìn tới những người đã trúng độc đang ngồi trên đất với bộ dạng thảm thương, ánh mắt hướng về bọn họ thì đầy căm phẫn.
"Bách Tùng! Chúng ta có chết cũng không tha cho ngươi!"
"Mọi người hiện tại khoan hãy vội nhận định! Việc quan trọng bây giờ chính là thoát khỏi đây! Đợi sau đó, Nhẫn tông chúng ta nhất định sẽ đưa ra một lời giải thích chính đáng."
Nhưng chẳng để cho bọn chúng có cơ hội đồng ý hay không bởi vì mặt đất đã bắt đầu rung chuyển rồi. Những hoa văn xám xịt đột nhiên giống như một con dao sắt chém xuống nền đất. Một ngọn núi vô cùng lớn và vững chắc, vậy mà bây giờ lại nứt ra từng rãnh khổng lồ. Rất nhiều người đã rơi xuống đó, chỉ những người có linh lực, có thể ngự kiếm thì mới thoát khỏi số phận ấy.
Từ xa, Nguyên Nhạc có thể nhìn thấy cảnh một ngọn núi lớn cứ thế dần chìm xuống trong khói bụi mù mịt. Nhạc Tịnh Phong, nó đã từng là nơi hắn sinh sống trong thời gian rất dài. Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng hắn.
"Nếu chúng ta đã không còn ở đó, thì để nó biến mất là tốt nhất."
Giọng Thập Nhất vang lên bên cạnh, Nguyên Nhạc quay qua nhìn cô.
"Ta không muốn có một người khác sinh sống tại nơi đó sau khi chúng ta rời đi. Nhạc Tịnh phong là của riêng chàng và ta."1
Những câu nói này của Thập Nhất đã thành công xua đi chút cảm xúc không vui vừa dâng lên trong lòng Nguyên Nhạc.
"Quyết định của nàng rất đúng đắn."
"Sẽ có rất nhiều người chết chỉ vì quyết định này. Chàng thật sự không để ý?"
Nguyên Nhạc nắm lấy tay cô, mỉm cười: "Đi thôi, chúng ta còn phải hoàn thành bước cuối cùng của hôn lễ."