Hai nam nhân họ Dạ quỳ trên nền cẩm thạch lạnh ngắt, ngẩng đầu nhìn người thiếu nữ trước mặt. Cô khoác trên người bộ xiêm y đen tuyền, ngồi ở vị trí ma vương đầy quyền uy và nhìn bọn họ bằng đôi mắt lạnh lùng.
Ánh nhìn ấy khiến Dạ Tư Ngạo biết bản thân mình sẽ không thoát khỏi trừng phạt. Nhưng hắn không có lấy một chút nao núng, từ lúc đưa lọ thuốc cho Nguyên Nhạc thì hắn đã sẵn sàng nhận mọi hậu quả.
"Xem ra Nguyên Nhạc đã không làm như những gì hắn nói." Dạ Tư Ngạo gọi thẳng tên Nguyên Nhạc bởi vì nghĩ rằng Nguyên Nhạc đã phản bội. Vậy thì hắn cũng sẽ không chấp nhận ma hậu này.
Đối diện với Thập Nhất, Dạ Tư Ngạo khảng khái tuyên bố: "Nếu Nguyên Nhạc không thể từ bỏ thân phận tu sĩ thì hắn tuyệt đối không thể ở cạnh người, thưa ma vương."
Dạ Tư Phùng quỳ bên cạnh phụ thân mà toát mồ hôi. Hắn thật sự không muốn dính vào mớ rắc rối này đâu.
"Ma vương, ta tuyệt đối không đồng ý kiến với phụ thân. Ma hậu đương nhiệm rất tốt ạ." Dạ Tư Phùng vội vàng lên tiếng.
"Ngươi có công mật báo cho ta, tuyệt nhiên sẽ được trọng thưởng. Đứng sang một bên đi."
Được Thập Nhất ân xá, Dạ Tư Phùng lập tức lồm cồm bò dậy. Cảm nhận được ánh nhìn sắc nhọn từ phụ thân liếc tới, trong lòng hắn thầm kêu khổ: "Phụ thân à, người phải bị ma vương đánh một lần đi rồi sẽ biết lý do tại sao ta như vậy."
Dạ Tư Ngạo bị chính nhi tử của mình đâm một dao, tức đến không thể tức hơn.
Thập Nhất bước xuống từ trên cao, chậm rãi đi tới đối diện với Dạ Tư Ngạo đang quỳ dưới đất, hé miệng: "Có lẽ trước giờ ta vẫn luôn dễ dãi nên ngươi đã có chút nhầm lẫn rồi. Ma hậu của ta không cần sự chấp thuận của ngươi hay bất kỳ ai khác... ngoài ta."
Đôi mắt thiếu nữ không chút độ ấm hay cảm xúc nào, nhìn thẳng vào đối phương. Chỉ là một ánh nhìn lại có thể khiến người ta có cảm giác nghẹt thở.
Vai trái Dạ Tư Ngạo đột nhiên nặng lên, là cánh tay mảnh mai của Thập Nhất đang chạm vào hắn. Cảm giác đau đớn bắt đầu xuất hiện. Hắn biết đây chính là hình phạt của mình.
Dạ Tư Ngạo không dám phản kháng, chỉ muốn vận động ma lực để chống đỡ cơn đau, nhưng quả nhiên, ma lực không thể sử dụng.
Từ thân thể đến nội tạng hắn như đang bị hàng ngàn, hàng triệu cây kim đâm chích. Hắn không còn kiềm chế được nữa mà bắt đầu hét lên đầy thảm thiết.
Cơn đau như truyền đến tận linh hồn. Mặt hắn cắt không còn chút máu, từng giọt mồ hôi chảy dài trên gương mặt, đôi lông mày đã nhíu chặt đến không thể chặt hơn.
Dạ Tư Phùng thấy phụ thân gào thét quằn quại mà bắt đầu hoảng sợ. Hắn chạy đến quỳ xuống dưới chân Thập Nhất, van xin:
"Ma vương, xin người nương tay. Phụ thân vốn không hề có ý định hại ma hậu. Là bởi vì ma hậu tìm tới hỏi về ma linh trước nên ông ấy mới thuận nước đẩy thuyền. Ông ấy chỉ cố tìm cách có lợi ích cho người mà thôi."
Thập Nhất quay đầu nhìn Dạ Tư Phùng: "Ta biết, nếu không ngươi nghĩ hắn còn ở đây la hét được sao?"
Cô không có ý định giết Dạ Tư Ngạo, nhưng phải khiến cho hắn biết, cô ngồi trên cái ghế ma vương không phải chỉ nhờ vào thân phận ma cốt. Bạo lực là cách tốt nhất để khiến người khác e sợ.
Dạ Tư Ngạo gần như đã mất hết sức lực, đến ngay cả việc gào thét cũng không thể nữa. Hắn có cảm giác như mình đang ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
Đôi mắt Dạ Tư Ngạo đang dần dần nhắm lại, và rồi hắn ngã xuống nền nhà trong trạng thái bất tỉnh. Dạ Tư Phùng vội vàng chạy đến kiểm tra, mạch đập mỏng manh đến đáng sợ.
Hắn mừng rỡ cảm tạ Thập Nhất.
"Không cần. Ta giữ lại phụ thân ngươi chỉ bởi vì hắn sẽ giúp ích cho ta mà thôi."
Ngay từ đầu, Thập Nhất chấp nhận vị trí ma vương này là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ. Nếu cô ngồi ở đây thì cuộc chiến ma - nhân sẽ càng có ít cơ hội xảy ra hơn. Và cô cần một người giúp mình nhận lấy những công việc phiền phức của vị trí này.
Không ai tốt hơn tên ma vương tiền nhiệm Dạ Tư Ngạo này cả.
Hai người nam nhân áo đen tiến vào trong phòng, bọn chúng là hai trong thập đại hộ pháp của ma tộc. Sau khi Dạ Tư Ngạo được đưa ra bên ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Thập Nhất và Dạ Tư Phùng.
Cô hỏi hắn: "Nhẫn tông thế nào rồi?"
"Thưa ma vương, hiện tại Nhẫn tông đã trở thành kẻ địch của tất cả tông môn còn lại. Một cuộc chiến đang diễn ra, thần đoán là Nhẫn tông sẽ sớm diệt vong thôi ạ."
Dạ Tư Phùng cẩn trọng báo cáo. Nhắc đến Nhẫn tông, hắn lại càng cảm thấy người thiếu nữ trước mặt thật đáng sợ.
Thập Nhất không hề cho bọn hắn biết rõ về kế hoạch của mình, nên Dạ Tư Phùng đã vô cùng ngạc nhiên khi biết rằng đám người tham gia hôn lễ khi ấy vẫn còn sống sót.
Chính xác là trận pháp kỳ lạ kia đã làm cả ngọn núi sụp đổ, tan thành cát bụi, tạo nên một vùng đất bằng phẳng như sử dụng phép thuật. Nhưng những con người bị trúng độc không thể chạy trốn kia lại chỉ bị xây xát cơ thể mà không có ai thiệt mạng.
Không chỉ vậy, ngay sau đó còn có sự xuất hiện của những tu sĩ mới. Nghe nói bọn họ đều nhận được mật báo và chạy đến nơi này. Các tu sĩ trúng độc được đưa về chữa khỏi, sau đó đồng loạt chĩa mũi dùi vào Nhẫn tông.
Bởi vì người của Nhẫn tông đã vô tình ngự kiếm bay đi bỏ lại bọn họ, nên việc Nhẫn tông cấu kết với Ma tộc càng trở nên đáng tin hơn bao giờ hết. Dù Bách chưởng môn hết lời bào chữa thì cũng không lung lay được đám người đó.
"Chúng thần đã tìm đến nữ tu sĩ tên Lý Nguyệt như người nói, nhưng nàng ta không có ý định rời khỏi Nhẫn tông."
Thập Nhất nghe Dạ Tư Phùng báo cáo xong, đột nhiên nghĩ tới một thiếu nữ trong thế giới trước cũng trầm mê vì một nam nhân như vậy. Nhưng ít nhất nàng đã có một kết thúc có hậu, còn Lý Nguyệt thì… không nghĩ cũng biết nàng ta sẽ chỉ tự chuốc lấy đau khổ.
"Xong việc của ngươi rồi. Từ nay không cần để tâm đến việc của Nhẫn tông nữa. Còn nữa… không cần để Ma hậu biết mấy chuyện vớ vẩn này."
Thập Nhất nói xong liền quay người bước tới cửa lớn, hai tỳ nữ cũng nhanh chóng bước theo sau lưng cô ra ngoài.
Nơi mà cô đi đến là gian phòng ngủ có hình bóng nam nhân đang ngồi ngẩn ngơ trên giường. Nhìn y phục và tóc tai lộn xộn, hẳn là hắn chỉ vừa mới thức giấc.
"Chàng đang nghĩ gì vậy?"
Nghe giọng nói quen thuộc, Nguyên Nhạc liền thu lại vẻ mặt mê man của mình.
Trông thấy Thập Nhất trong bộ xiêm y đen tuyền và cả những người hầu phía sau. Hắn chợt nhận ra từ hôm nay cô thật sự đã là ma vương của ma giới rồi.
"Ta chỉ đang nghĩ về giấc mơ kỳ lạ thôi."
Thập Nhất đi tới vuốt vuốt mái tóc rối ren của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Mơ thấy gì?"
"Một nơi rất lạ lẫm, rõ ràng là ta chưa nhìn thấy bao giờ nhưng lại có cảm giác khá quen thuộc… Một thứ gì đó rất lớn màu trắng ở giữa khu rừng. Con người ở đó cũng kỳ lạ nữa."
Bàn tay Thập Nhất đang đặt trên tóc Nguyên Nhạc bất giác dừng lại.
"Kỳ lạ thế nào?"
"Y phục bọn họ mặc là màu trắng cùng với những hoa văn vàng ánh, trông không giống y phục của chúng ta."
"Vậy sao? Nghe có vẻ thú vị đó. Nếu lần sau chàng có giấc mơ giống như vậy thì có thể kể cho ta nghe. Còn bây giờ thì chàng đói không?"
"Ta hơi đói."
Rất nhanh sau đó, một bàn thức ăn được dọn lên trước mặt hắn. Mới đầu hắn không để ý lắm, nhưng ngay sau khi thử một miếng, hắn có chút kinh ngạc.
"Là nàng làm sao?"
"Ừm. Không ngon?"
Nguyên Nhạc lập tức lắc đầu: "Không có. Rất ngon."
Hắn nói xong lại cúi đầu tiếp tục ăn, chỉ là chiếc miệng kia vẫn luôn duy trì độ cong tươi tắn.
Dù là ai đi chăng nữa thì đối với hắn, nàng vẫn là nàng thôi.
Hình ảnh một nam một nữ cùng nhau dùng bữa ấm áp đó xuất hiện trên một đám mây trong không gian trắng xóa. Vẫn là bóng lưng nữ nhân mang váy thân dài màu đen không thấy mặt mũi.
"Đại ngốc! Ngươi còn không mau ra đây cho ta! Có tin ta lập tức phá nát không gian này luôn không?" Giọng nói vang lên đầy giận dữ cho thấy nàng đang vô cùng tức giận.
Một lúc sau đó, trong không gian chỉ toàn những đám mây bay lơ lửng vang lên giọng nói trong trẻo: "Hừ! Đã bảo ngươi phải gọi ta là Đại Thần rồi cơ mà!"
"Nói xem, chuyện này là thế nào?"
"Thì là... tên Bách Lâm đó thất bại rồi."
"Ta bảo ngươi thay thế Bách Lâm giết chết Nguyên Nhạc, tại sao ngươi không thực hiện?"
"Ai mà biết tên đó ngu xuẩn như vậy chứ!" Đại Thần lí nhí.
"Chứ không phải vì ngươi cố tình bỏ qua lời nói của ta ư?"
"Ây da… Khó khăn lắm ngài ấy mới được Thập Nhất chấp nhận, không thể cho bọn họ một cái kết HE sao?"
Giọng nói của nữ nhân đột ngột trở nên sắc bén: "Ngươi đã quên giao hẹn của chúng ta?"
"Không phải chúng ta còn rất nhiều cơ hội sao? Thế giới sau ta giết một lần cho ngươi là được chứ gì!"
"Đại ngốc, đừng quên nếu không có ta thì ngươi đừng hòng cứu được hắn. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng ta cho phép ngươi trái lệnh! Ngươi rõ chưa?"
Dưới sự uy hiếp đó, Đại Thần không thể tức giận phản bác, chỉ có thể hậm hức đồng ý: "Rõ rồi."