Nhận ra tư thế giữa hai người quá sát gần, Mạc Lâm vội vàng muốn đứng dậy nhưng lại bị cô gái giữ chặt tay không buông. Hóa ra ngoài vẻ bề ngoài cô ta còn có sức lực không thua kém con trai.
"Bỏ tôi ra. Chị lại lên cơn gì vậy?"
"Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi. Cậu ghét tôi lắm à?"
"Chị không nhớ những gì mình đã làm với tôi hay sao mà còn hỏi?"
"Không phải đều là trả đũa lẫn nhau sao? Cậu cũng đâu có kém gì!"
Trong ký ức của La Kỳ Kỳ, từ lần gặp gỡ đầu tiên hai người đã xảy ra tranh cãi chỉ vì một việc rất vụn vặt. Nguyên chủ mắng Mạc Lâm ẻo lả, xấu tính, nhỏ nhen. Mạc Lâm lại mắng nguyên chủ con trai không ra con trai, con gái không ra con gái. Và hai bọn họ cứ thế bắt đầu kết thù.
"Hả?"
Lần đầu tiên nhận được lời xin lỗi của La Kỳ Kỳ suốt một năm gây gổ, Mạc Lâm bởi vì kinh ngạc mà không biết nên phản ứng thế nào cho đúng. La Kỳ Kỳ hắn biết sẽ không bao giờ xin lỗi hắn.
"Không phải chị tính làm tôi khinh địch rồi sau đó lại âm thầm cho tôi một vố đấy chứ?"
"Không có. Tôi thật sự muốn giảng hòa."
"Vậy trước tiên, bỏ tay tôi ra đi."
Thập Nhất ngoan ngoãn buông tay.
Mạc Lâm vừa được giải thoát, lập tức đứng dậy, kéo ra khoảng cách một mét giữa hai người.
"Lời xin lỗi kia của chị chẳng có thành ý chút nào. Tôi không tin đâu. Nếu chị thật sự muốn giảng hòa thì ngày mai hãy để bác Trần làm phụ huynh thay mẹ tôi đi."
Bác Trần là tài xế của bọn họ, cũng là người duy nhất biết mối quan hệ giữa hai người chẳng hề tốt đẹp như lúc trước mặt ông bà chủ.
"Thầy Chu chưa từng gặp ba chị nên việc này sẽ trót lọt thôi."
"Được. Tôi sẽ nói với bác Trần." Thập Nhất đồng ý một cách sảng khoái.
Mạc Lâm không biết phải nói tiếp cái gì với La Kỳ Kỳ, bọn họ bình thường nếu không phải tránh mặt thì chính là xỉa xói nhau. Tự nhiên ở riêng trong một căn phòng thế này làm hắn có hơi mất tự nhiên. Đặc biệt là ánh mắt cô khiến hắn có chút không thoải mái.
"Vậy… xong việc rồi. Chị về đi."
"Tôi có một câu hỏi. Mạc Lâm, cậu đã thích Vu Tiểu Ân chưa?"
Câu hỏi bất ngờ ập đến làm Mạc Lâm choáng váng: "Tại sao chị hỏi vậy?"
"Tôi muốn biết thôi."
"Hừ… chuyện này là vấn đề riêng tư của tôi. Không liên quan đến chị và tôi cũng không muốn trả lời câu hỏi vớ vẩn ấy. Chị về đi. Tôi phải đi ngủ rồi."
Thập Nhất không những không nhận được câu trả lời mà còn bị người ta đuổi đi như đuổi tà.
Cô đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, suy nghĩ xem có nên phá cửa xông vào không. Cuối cùng, cô lựa chọn xoay người về phòng, không nên dọa bạn trai nhỏ sợ hãi.
Bây giờ cô đã xác định được Mạc Lâm là hắn rồi, vậy thì nhiệm vụ chính trong thế giới này sẽ đơn giản thôi.
[Ký chủ à, cô lấy đâu ra tự tin đó vậy? Người ta là nam phụ của nữ chính đấy. Biết đâu cô lại trở thành kẻ bị đá. Hehe…] Giọng điệu hệ thống lộ rõ sự phấn khích và mong đợi. Có vẻ nó rất thích thú với tình huống ở thế giới này.
Trong cốt truyện, Mạc Lâm và Vu Tiểu Ân đều là cán sự giữ hai vị trí quan trọng là lớp trưởng và lớp phó học tập, thường xuyên tiếp xúc với nhau. Dần dần, bởi vì có chung nhiều sở thích lẫn việc học tập nên bọn họ nhanh chóng trở thành đôi bạn khá thân thiết cho đến lúc trưởng thành.
Tình cảm của Mạc Lâm không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ khi nhìn thấy Vu Tiểu Ân hẹn hò yêu đương với Giang Hạo Thiên thì hắn mới nhận ra việc mình thích nữ chính.
[Ồ… Vậy sao?]
Thái độ Thập Nhất vẫn dửng dưng làm hứng thú của Đại Thần cũng giảm mất một nửa.
[Hừ… người ta là nữ chính đấy, quanh người toàn hào quang rực rỡ, thu hút vận may lẫn đàn ông.]
"Ừm. Nữ chính, nam chính gì đó đều lợi hại lắm, thế mà ta vẫn phải có mặt ở đây cơ đấy!" Thập Nhất chế giễu, "Ta khá là nghi ngờ mấy nam nữ chính này có phải hàng fake không?"
Không biết có phải vì cãi không nổi Thập Nhất hay không mà Đại Thần đã offline rồi, để lại không gian đầu óc yên tĩnh cho cô.
Đối với Thập Nhất, cô không quan quan tâm Mạc Lâm trong cốt truyện đã vì yêu Vu Tiểu Ân mà làm ra những gì. Dù sao Hắn và Mạc Lâm nguyên bản chắc chắn là hai người khác nhau.
Chỉ cần có cô ở đây, hắn tuyệt đối không dám léng phéng với nữ chính gì đó!
Thập Nhất hôm qua vừa tuyên bố một câu như vậy thì sáng hôm sau đã trông thấy khung cảnh một nam một nữ chụm đầu to nhỏ với nhau.
"Mạc Lâm, cậu nói có phải chúng ta sử dụng phương trình này sai rồi không? Nên kết quả mới ra vô nghiệm."
"Để tớ kiểm tra lại xem."
Tên Mạc Lâm rõ ràng ngồi cách chỗ này đến mấy dãy bàn, lại cố tình xuống đây thảo luận bài tập về nhà với Vu Tiểu Ân. Thập Nhất nhìn cảnh này đã có chút gai mắt.
"Đáp án là 17. Phương trình không sai, thiếu ngoặc kép và sai dấu. Chỗ này." Thập Nhất vừa nói vừa chỉ vào mấy vị trí trên trang giấy.
Hai người Mạc Lâm lẫn Vu Tiểu Ân đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh đầy khó hiểu.
Thập Nhất nói với Mạc Lâm: "Có đáp án rồi đấy. Về chỗ của cậu đi."
"La Kỳ Kỳ, chị nói linh tinh gì vậy? Làm rối loạn mạch suy nghĩ của tôi hết rồi." Mạc Lâm nhăn mày, cho rằng đối phương đang cố tình phá rối hắn.
Thập Nhất bị nghi ngờ năng lực, há miệng muốn nói lại bị tiếng gọi ở bên ngoài làm phiền, là hai tên đàn em hôm qua. Cô chỉ đành đứng dậy đi ra gặp bọn chúng.
"Mạc Lâm, lời của chị ấy…"
"Kệ chị ta đi. Nói linh tinh ấy mà. Thôi tớ về chỗ ngồi đây. Vào giờ học mất rồi." Mạc Lâm cầm vở về chỗ ngồi, hoàn hoàn không để ý đến đáp án Thập Nhất đã nói trước đó.
Thập Nhất đuổi hai đứa nhóc kia về xong thì quay lại chỗ ngồi của mình.
Chuông vào lớp reo lên, thầy Chu bước vào lớp học, ánh mắt nhìn xuống chỗ ngồi Thập Nhất đầu tiên. Không biết bác Trần đi họp đã nói gì mà gương mặt ông ta tràn đầy sự khó ở.
"Trước khi vào bài mới, tôi sẽ kiểm tra bài cũ của các em. La Kỳ Kỳ, lên bảng giải bài tập về nhà."
Thập Nhất cầm theo cuốn vở mới tinh chưa viết được mấy trang của nguyên chủ. Cô không cầm phấn viết mà thẳng thắn thừa nhận: "Cả ngày hôm qua em không được nghe giảng nên em không có kiến thức để làm bài tập."
"Lý do lý trấu! Nếu không phải vì em phạm lỗi thì sẽ bị phạt đứng sao? Bài tập về nhà tôi giao có đủ độ khó từ thấp đến cao, học sinh cấp hai có khi còn giải được vài câu, còn em thì đến một câu cũng không giải được!"
"Nói có sách, mách có chứng, thầy phải đưa học sinh cấp hai đến đây giải bài thì em mới tin được ạ."
Ông ta bây giờ hiển nhiên không thể kiếm ra học sinh cấp hai đem đến cho Thập Nhất.
Thầy Chu nóng mặt mắng to: "La Kỳ Kỳ, tôi biết nhà em có điều kiện, nhưng em nghĩ rằng có tiền thì không cần học ư? Sau này em có muốn quản lý công ty cũng phải dựa vào kiến thức. Hừ… Nếu em cứ ăn chơi lêu lổng, còn không biết cơ nghiệp gia đình tán gia bại sản lúc nào đâu!"
Mạc Lâm nghe thấy giọng điệu khó nghe này của giáo viên chủ nhiệm cũng phải nhăn mày. Ông ta hình như nói hơi quá rồi đấy!
Thập Nhất nghe mắng xong, không ngại ngùng hay tức giận, bình tĩnh đáp lời ông: "Những lời thầy nói chỉ là suy nghĩ phiến diện của mình mà thôi. Thầy quan tâm đến thành tích giảng dạy, lại quên mất tìm hiểu lý do tại sao học sinh của mình không thể tiến bộ. Giáo viên chính là người phải chịu trách nhiệm với kết quả dù tốt hay xấu của học sinh. Không phải sao?"
Những lời nói ấy làm thầy Chu sững người. Ông ta mấp máy môi lại không thể phát ra một tiếng nào.
Thầy Chu đến đây dạy học đã được vài tháng, những gì ông ta nghe thấy về nữ sinh lưu ban La Kỳ Kỳ chính là ngu dốt, cá biệt và cứng đầu. Có lẽ vì thế mà ngay từ đầu ông đã có thành kiến xấu với cô bé này, cũng quên mất nghĩa vụ của một giáo viên đích thực là như thế nào.
"Thay vì tìm hiểu nguyên do, cách khắc phục hay cổ vũ tinh thần, thầy lại cố gắng gây sức ép nặng nề lên học sinh. Thầy nghĩ rằng điều đó sẽ khiến chúng sợ và thay đổi, nhưng điều đó chỉ khiến chúng thêm mất tự ti và phản kháng thôi." Thập Nhất cầm lại quyển vở của mình, nói tiếp, "Bài tập này em không làm được. Em sẽ chịu phạt."
Cô gái tự giác bước ra bên ngoài lớp học, cầm vở đưa hai tay về phía trước như những lần phạt trước đây của La Kỳ Kỳ.
Không khí trong lớp học trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Trong đó có một đôi mắt vẫn luôn dõi theo Thập Nhất từ đầu đến cuối, trong đôi mắt ấy ánh lên từng tia sáng đặc biệt. Chủ nhân của nó đã bất giác bị thu hút bởi cô tự lúc nào mà không hay biết.