Hôm nay là buổi họp báo ra mắt phim Thiên Hạ, Thập Nhất diện một bộ lễ phục màu đen trễ vai, thân trên ôm sát lộ ra vóc dáng thanh lãnh diễm lệ, một bên váy xẻ tà thấp thoáng đôi chân dài trắng muốt khi bước đi. Mái tóc được cột cao hoàn toàn khoe ra vùng xương đòn gợi cảm.
Nhưng mà tất cả những điều ấy chỉ để tôn lên gương mặt khiến người nhìn phải lập tức trầm trồ, cặp mắt phượng đen láy được điểm thêm vài ngôi sao lấp lánh khiến gương mặt cô như đang tỏa sáng dưới bầu trời đêm.
Rõ ràng đây chính là một mỹ nhân quyến rũ lòng người nhưng ánh mắt và khí chất cô gái đang toát ra lại khiến người khác chỉ dám nhìn mà không dám lại gần.
Văn Tề nhìn vô số máy ảnh tập trung vào Nghiên Nhi còn hơn cả lúc nữ chính Hạ Vân bước vào, anh ta chắc chắn rằng nghệ sĩ của mình sắp hot đến chân rồi. Vẻ đẹp của cô nhất định phải đóng vai nữ chính.
Nhưng mà những câu hỏi của đám phóng viên lại ngay lập tức làm Văn Tề đen mặt.
"Cô nghĩ sao khi có rất nhiều khán giả đang đả kích về vai diễn này của mình?"
"Mọi người nói sẽ không xem phim nếu có cô đóng. Cô có nghĩ rằng mình sẽ khiến bộ phim thất bại không?"
"Người có câu hoa đẹp thường sẽ ít thơm, cô có tự tin về diễn xuất của mình trong bộ phim nay hay không?"
Đứng trước một đám phóng viên đang không ngừng tốn nước bọt đặt câu hỏi, nhưng Thập Nhất chỉ từ từ đáp lại bằng bốn chữ:
"Xem phim rồi biết."
Hỏi lắm như vậy ai rảnh mà trả lời.
Thập Nhất chỉ để lại một câu như vậy rồi quay lưng rời đi.
Buổi ra mắt này được phát sóng trực tiếp trên một kênh truyền hình và cả mạng xã hội. Lúc này tại một khu biệt thự, nhị thiếu gia Cao Tử đang nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, không chớp mắt theo dõi cô gái mặc lễ phục màu đen kia.
Thập Nhất trải qua hai tiếng đồng hồ tra tấn thì buổi họp báo mới kết thúc, vừa lên xe cô lập tức cởi bỏ giày cao gót.
"Tại sao người ta lại thiết kế ra thứ đày đọa phụ nữ như vậy chứ?"
"Chị đi nhiều sẽ quen thôi."
"Không. Chị không muốn quen với thứ hành xác này đâu."
Tiểu Mễ chở Thập Nhất trở về khu chung cư của cô thì cũng rời đi luôn, cô xách giày cao gót bước chân trần lên cầu thang.
Hình ảnh trước mắt làm Thập Nhất dừng lại cước bộ.
[Hệ thống, ngươi chuẩn bị một cách tốt nhất để phi tang xác chết đi.]
Giọng nói điềm đạm bình tĩnh như lại khiến Đại Thần hoảng loạn:
[Ký chủ. Hắn chỉ là thằng ngốc thôi mà.]
Bởi vậy mới càng khiến người ta tức giận, cô lại bị thằng ngốc lừa lâu như vậy.
Đại Thần: là do ký chủ tự nhầm lẫn chứ cậu ta có nhận mình là nữ bao giờ đâu.
Cao Tử không biết bản thân đang gặp nguy hiểm, nhìn thấy Thập Nhất vội vàng chạy đến.
Thập Nhất cũng đưa tay ra nhưng còn chưa chạm vào người cậu ta thì trước mặt cô đã xuất hiện một túi trắng.
Gương mặt xinh đẹp đối diện mỉm cười:
"Cho."
Thập Nhất nhìn xuống túi bóng, có thể thấy bên trong là rất nhiều băng cá nhân và tuýp thuốc linh tinh.
"Làm gì?"
Lúc này Cao Tử mới chỉ xuống bàn chân trần của Thập Nhất:
"Đau."
Thập Nhất nhìn chằm chằm chàng ngốc trước mặt, cậu ta tới đây để đem thuốc bôi chân cho cô?
Một lúc lâu sau Thập Nhất mới cầm lấy bịch thuốc của Cao Tử, sau đó nói với hắn:
"Tôi đã nhận tiền của anh trai cậu rồi, vì vậy từ nay không được đến đây nữa. Nếu còn đến... Tôi sẽ đánh cậu."
Thập Nhất nói rồi lướt qua người Cao Tử mở cửa vào nhà, để lại anh chàng ngốc cô độc đứng trên hành lang.
Cao nhị thiếu gia buồn bã trở về trong sự hoảng loạn của đám người làm.
Nam chính Cao Lãng về nhà, nghe quản gia báo cáo việc Cao Tử trốn được ra khỏi biệt thự. Nam chính đột nhiên có cảm giác hình như em trai hắn ngày càng thông minh hơn thì phải.
Cao Lãng đi vào phòng hỏi thăm em trai nhưng hắn lại nhận được cái nhìn đầy lạnh lùng của Cao Tử:
"Anh người xấu."
Em trai hắn vậy mà đã có thể nói ba chữ liền mạch rồi?
Trước đây muốn nói hai chữ thì nó cũng phải nói từng chữ một.
"Cao Tử, anh trai không xấu."
Cao Tử dường như không muốn nghe nam chính giải thích, cậu ta đi tới đẩy Cao Lãng ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Cao Lãng không biết mình làm gì để em trai giận rồi, nghĩ đến việc hôm nay nó lại trốn ra ngoài hắn có linh cảm không tốt lắm.
Nhưng mà em trai ngốc như vậy sao có thể hiểu được việc hắn làm.
Nam chính nghĩ nghĩ một hồi quyết định gọi bác sĩ tư của Cao gia tới.
Bác sĩ sau khi khám cho Cao Tử nói rằng biểu hiện của nhị thiếu gia dường như có thay đổi khả quan.
"Ngày mai phải đưa cậu ấy tới bệnh viện kiểm tra thì mới có kết quả chính xác hơn."
Cao Lãng tạm thời không nói chuyện này cho mẹ hắn biết, tự mình đưa em trai đến bệnh viện khám.
Lúc nghe thấy kết quả của bác sĩ mà hắn giống như không thể tin nổi.
Bác sĩ nói mặc dù không rõ nguyên do cụ thể nhưng trí não Cao Tử đã phát triển rất nhiều so với lần kiểm tra định kỳ ba tháng trước, có thể nói là phát triển một cách vượt trội, từ trí óc của đứa trẻ năm, sáu tuổi thì nay đã là đứa trẻ bảy, tám tuổi.
"Nếu như việc này tiếp tục phát triển thì tôi tin rằng cậu ấy sẽ sớm lấy lại trí óc như người trưởng thành."
Cao Lãng vui mừng nghe kỹ dặn dò của bác sĩ rồi đưa em trai mình lên xe trở về nhà.
Cao Tử ngồi cách xa anh trai và chỉ hướng mắt ra ngoài, hoàn toàn không muốn để ý đến anh trai.
"Cao Tử, em có muốn đi khu vui chơi không?"
Cao Tử chỉ im lặng không nói, dù phía sau nam chính có nói thêm mấy địa điểm mà bình thường cậu luôn thích đi thì bây giờ đều không tỏ ra hứng thú nữa.
Lần này em trai giận hắn thật sự rồi, đầu óc thông minh hơn nên cách giận cũng khiến Cao Lãng phải đau đầu hơn. Cậu hoàn toàn làm lơ Cao Lãng mọi lúc mọi nơi.
Nam chính bất lực cầm điện thoại lên lại nhìn thấy hình ảnh Nghiên Nhi chễm chệ trên tin tức mới nhất.
Thời gian ba tháng này Cao Tử vẫn sinh hoạt như bình thường như mười mấy năm qua, điều khác lạ duy nhất chính là sự xuất hiện của Nghiên Nhi.
Mặc dù không chắc chắn nhưng nam chính cho rằng, cô gái này có ảnh hưởng đến việc phát triển vượt trội của em trai hắn.
Cô ta cũng chính là nguồn cơn cho sự giận dỗi của Cao Tử. Đột nhiên Cao Lãng lại nghĩ ra một cách khiến cho em trai mình hết giận.
Hắn cầm điện thoại mở MV có hình ảnh Nghiên Nhi bên trong, cố tình để cho cậu nhìn thấy cô gái. Sau đó hắn lại quay lưng đi vậy mà Cao Tử chỉ nhìn chằm chằm theo bóng lưng hắn chứ nhất quyết không chịu lên tiếng.
Cao Lãng lại làm như vô tình để quên điện thoại đang mở MV trên bàn rồi bỏ đi chỗ khác, lúc hắn quay lại quả nhiên chiếc điện thoại đã biến mất rồi.
Hắn nghe thấy tiếng nhạc nho nhỏ phát ra từ phòng của Cao Tử. hắn mỉm cười đi đến mở cửa phòng ra. Nhìn thấy anh trai, Cao Tử lập tức không nhìn vào điện thoại nữa, giống như đang muốn nói chiếc điện thoại này tự bò vào đây.
Ha... Em trai của hắn thật sự là một thiếu gia ngạo kiều mà.
"Cao Tử, anh biết chị gái trong này đang ở đâu đấy, em có muốn đi gặp với anh không?"
Cao Tử nghe vậy ánh mắt lập tức sáng lên, nhưng mà sau đó cậu lại chỉ vào màn hình điện thoại. Trên đó là hình ảnh nam ca sĩ đang nắm tay Nghiên Nhi.
Cậu lại chỉ vào mái tóc dài của mình:
"Muốn như vậy."
Cao Lãng lắc đầu yêu cầu em trai nói lại:
"Em muốn cắt như vậy. Cao tử, nói lại câu này anh sẽ đưa em đi."
Cao Tử ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng cố gắng nói một câu dài:
"Em muốn... Cắt như vậy."