"Hôm nay tôi có việc nên không về cùng cậu. Nói bố mẹ không cần chờ cơm tôi đâu. Bác Trần, chở Mạc Lâm về trước giùm cháu."
Thập Nhất thông báo xong thì lập tức đóng cửa xe, khiến cho Mạc Lâm hoàn toàn không kịp hỏi cô đi đâu.
Nhìn bóng lưng cô gái rời đi, tay hắn đã đặt trên nắm cửa nhưng cuối cùng lại lặng lẽ thu về.
Hắn đã từ chối rõ ràng như vậy, bây giờ La Kỳ Kỳ hành động thế này cũng là hợp lý thôi.
"Đi thôi bác Trần."
Mạc Lâm cứ thế nhìn vào gương chiếu hậu mãi đến khi bóng dáng cô gái biến mất.
Thập Nhất không phải bởi vì những lời Mạc Lâm nói nên mới cố tình không về chung xe với hắn mà là vì cô có hẹn với tên Vương Gia Hải kia.
Hắn đã có lòng muốn tiếp cận thì Thập Nhất cũng sẽ cho hắn được như ước nguyện.
"La Kỳ Kỳ, tôi không nghĩ cậu đồng ý lời mời đi chơi của tôi đấy. Ừm… trông cậu rất lạnh lùng, mặc dù đó lại là điều thu hút tôi."
"Vậy sao?" Thập Nhất đáp một cách hững hờ.
Có lẽ Vương Gia Hải đang âm thầm hả hê vì cho rằng La Kỳ Kỳ quá đỗi dễ dãi.
Nơi đầu tiên cô đưa hắn đến là một nhà hàng sang trọng. Giá tiền ở đây khiến hắn phải lộ vẻ kinh ngạc khi nhìn menu. Nhưng rất nhanh Vương Gia Hải đã thu lại vẻ mặt thất thố ấy.
"Kỳ Kỳ… Thật sự xin lỗi cậu. Chúng ta có thể đến một địa điểm khác không?" Vương Gia Hải tỏ ra bối rối, "Khả năng của tôi không đủ để chi trả cho bữa ăn này đâu."
Vương Gia Hải vô cùng thành thật, đây có lẽ là một trong những điểm khôn khéo của hắn. Với người con gái đã có hảo cảm thì sự thành thật sẽ chỉ khiến hắn thêm điểm trong mắt đối phương.
Gia cảnh vốn là thứ không thể che giấu lâu, hắn thà lật bài ngửa ngay từ đầu để xem đối phương có phải dạng người phù hợp với hắn, còn hơn là tốn thời gian vô ích.
"Bữa này tôi mời cậu. Không cần lo lắng đâu."
Quả nhiên khi nghe Thập Nhất nói cô sẽ trả mà không có sự khinh thường, đôi mắt hắn rất sáng:
"Thật xin lỗi. Vậy lần tới để tôi chọn địa điểm nhé. Tôi chắc chắn phải mời lại cậu một bữa mới được."
"Ừm."
Suốt buổi ăn, tên Vương Gia Hải này rất biết cách nói chuyện, luôn muốn kéo cô vào những chủ đề mà các cô gái ở tuổi này yêu thích như phim ảnh hay minh tinh. Xui cho hắn là Thập Nhất chỉ thấy thật phiền.
"Trong lúc ăn tôi không thích nói chuyện."
"À… Tôi hiểu rồi. Xin lỗi cậu."
Cuối cùng thì cái tai Thập Nhất cũng có thể yên ổn được một chút. Sau khi ăn xong hắn dẫn cô đến một trung tâm thương mại, nói là muốn mua tặng cô một món quà nhỏ để đáp lễ.
Thập Nhất không những không để hắn mua mà còn dắt hắn đến một tiệm giày.
"Tùy ý cậu chọn."
"Hả? Tại sao?"
"Cho cậu."
"Tự dưng lại muốn mua quà tặng tôi. Tôi không thể nhận đâu."
Hừm… Cũng biết giả nai ghê đấy. Cái này gọi là thả con săn sắt bắt con cá rô đây mà.
Tiếp đó, Vương Gia Hải dẫn Thập Nhất đến khu trò chơi điện tử. Có lẽ hắn nghĩ nữ sinh đều rất thích mấy trò này, tiếc là cô đã quá tuổi để hứng thú với chúng rồi.
Ở tại nơi này, Thập Nhất vô tình nhìn gặp phải hai người quen, Vu Tiểu Ân cùng Giang Thiên Hạo.
"La Kỳ Kỳ, Vương Gia Hải, hai người đây là đang hẹn hò sao?" Vu Tiểu Ân tròn mắt kinh ngạc.
"Cứ đi cùng nhau thì là hẹn hò à? Vậy cô cũng đang hẹn hò với Giang Thiên Hạo?"
Vu Tiểu Ân lập tức phủ nhận: "Không phải! Đàn anh muốn đi tham khảo trò chơi thực tế để chuẩn bị cho lễ hội trường. Tôi là phụ tá… à không, tôi chỉ giúp đỡ anh ấy một chút."
Xem ra câu chuyện tình yêu giữa nam nữ chính vẫn đang diễn biến đúng như cốt truyện. Giang Thiên Hạo bây giờ đã có chút cảm tình với Vu Tiểu Ân nhưng cô ta thì chưa.
Nam chính nãy giờ không nói gì, hoàn toàn xem La Kỳ Kỳ như một người dưng.
"Vậy hai người cứ tiếp tục đi. Chúng ta ai đi đường nấy."
Đợi khi bọn họ đã đi xa, Vương Gia Hải mới quay qua hỏi Thập Nhất: "Trông cậu có vẻ không thích hai người đó."
Thập Nhất thấy hơi lạ, tên này quan sát nhạy như vậy mà sao không nhìn ra cô cũng rất không thích hắn nhỉ?
"Vậy sao? Thứ tôi không thích nhiều nhiều lắm."
"Vậy trong số đó có tôi không?"
"Có."
"Sự thẳng thắn của cậu làm tôi buồn đó, La Kỳ Kỳ. Tôi còn tưởng cậu thích tôi nên mới đồng ý lời mời của tôi chứ?"
Thập Nhất không trả lời câu hỏi ấy mà nói sang chuyện khác: "Muốn chơi nữa không?"
Trông thấy cái lắc đầu của Vương Gia Hải mà lòng cô mừng như thoát nạn.
"Vậy thì về thôi."
Nhìn bước chân cô gái đột nhiên nhanh nhẹn hơn bình thường, khóe môi Vương Gia Hải bất giác cong lên.
Cũng thú vị đó.
...
Thập Nhất trở về La gia lúc mười một giờ đêm, bà Mạc và ông La đều đã đi dự tiệc gì đó nên cô may mắn tránh được một trận hỏi han. Ai ngờ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, lại có một người khác chặn cô ở ngay cầu thang.
"La Kỳ Kỳ, đi chơi vui vẻ quá nhỉ?"
Thập Nhất lập tức nghĩ ngay đến Vu Tiểu Ân, nữ chính này cũng quá nhiều chuyện rồi đấy.
"Không vui."
"Không vui mà đến giờ này mới về, vậy nếu vui chắc còn khỏi về luôn nhỉ?"
Cái giọng điệu chua lè như thế mà hôm nay còn dám từ chối cô cơ đấy?
Thập Nhất làm như không biết, khoanh tay nhìn hắn: "Sao cậu phải quan tâm việc tôi đi chơi về muộn hay sớm nhỉ? Cậu quên hôm nay đã nói gì với tôi à?"
Mạc Lâm quả nhiên cứng họng chẳng nói được gì. Thấy vậy, cô né người hắn sang một bên để đi vào phòng.
Mạc Lâm tức đến dậm tay dậm chân. Chỉ mới sáng nay còn ra vẻ thích hắn muốn chết, vậy mà tối đến đã đi chơi vui vẻ cùng người con trai khác được rồi!
Đó mà là thích cái gì chứ! Tra nữ.
Đêm hôm đó có người mất ngủ nên sáng hôm sau phải mang theo đôi mắt gấu trúc đến trường.
Giờ giải lao, Mạc Lâm đang nằm gục trên bàn để ngủ bù thì cảm giác được hai mắt mình có thứ gì đó mát lạnh đắp lên.
Cầm miếng dưa leo nhỏ trên tay, Mạc Lâm nhìn sang cô gái đang gặm dưa leo ngon lành.
"Chị kiếm dưa leo ở đâu vậy?"
"Nhà ăn. Ngủ đi. Giáo viên vào sẽ gọi cậu." Thập Nhất vừa nói vừa lấy miếng dưa leo đắp lên mắt hắn, hệ thống đã nói thứ này có thể giảm thâm.
Thế là Mạc Lâm lần nữa nằm xuống bàn, khóe môi có chút câu lên, cảm giác khó chịu từ hôm qua cũng bất giác trôi đi.
Hắn cứ thế ngủ một giấc thật ngon, cho đến khi sực tỉnh dậy thì xung quanh chỉ còn lại mỗi La Kỳ Kỳ.
Khoan đã… mọi người đi đâu hết rồi? Hắn sao có thể ngủ say đến không biết trời chăng mây gió như vậy?
"Giáo viên buổi chiều có việc đột xuất, không thể lên lớp nên mọi người đều về hết rồi."
"Vậy sao chị không gọi tôi dậy?"
"Tôi chỉ bảo giáo viên vào sẽ gọi cậu thôi mà."
Mạc Lâm đến bó tay với lý do củ chuối này. Hắn nhìn cô với ánh mắt đầy nghi ngoặc, chẳng lẽ vì cô ta không nỡ đánh thức hắn nên mới chờ đến giờ này?
Thập Nhất cầm cặp sách đứng dậy: "Mau về thôi."
Hai người bọn họ chính là những người rời cuối cùng khỏi trường. Xém chút nữa bảo vệ khóa cổng luôn rồi.
Mạc Lâm ở trên xe vươn vai một cái vì giấc ngủ thoải mái: "Thầy Chu có việc đột xuất cũng đúng lúc ghê. Xem ra tôi đặc biệt may mắn ấy nhỉ? Hehe."
Thập Nhất ở bên cạnh không lên ý kiến. Chỉ có hệ thống nào đó chứng kiến tất cả thầm cảm thán, bây giờ còn có vụ học trò ám hại giáo viên để đường hoàng ngủ nghê nữa cơ đấy! Haizz… Nhân cách xuống cấp trầm trọng!
Sau khi đưa Mạc Lâm về La gia, Thập Nhất không cùng xuống xe mà dường như chuẩn bị đâu đó, thấy vậy Mạc Lâm lập tức hỏi cô: "Chị đi đâu? Tối nay là lịch học của chúng ta mà."
"Tôi sẽ về trước tám giờ để học với cậu."
Thập Nhất nói rồi với tay đóng cửa, nhưng một cánh tay khác đã đưa ra giữ lại: "Chị đi với ai?"
"Tôi có nhất thiết phải trả lời câu hỏi này không?"
"Có!"
"Oh… Vương Gia Hải."
Nghe thấy cái tên quen thuộc ấy, sự khó chịu từ hôm qua lại bùng lên trong hắn.
"La Kỳ Kỳ, chị thật sự muốn hẹn hò với tên đó? Chị… thích hắn?"
"Việc tôi thích ai cậu không rõ à?"
"Vậy sao chị còn đi chơi với Vương Gia Hải?"
"Đó là việc riêng của tôi. Còn Mạc Lâm cậu đã bảo tôi đừng thích cậu nữa mà. Nếu tôi có thích tên đó thì cũng đúng nguyện vọng của cậu còn gì? Cậu như bây giờ là đang rất mâu thuẫn với những gì mình đã nói đấy."
Mạc Lâm nghẹn họng không biết nói gì.
Thập Nhất tiếp tục tấn công: "Cậu thích tôi rồi sao?"
Trong mắt chàng trai thoáng qua một tia hoang mang cùng lúng túng. Cuối cùng, Mạc Lâm lựa chọn buông cánh tay đang giữ cửa xe, quay người đi vào nhà.
Rầm… Thập Nhất đóng cửa, hoàn toàn không chút lo lắng về Mạc Lâm.
"Cũng lỳ lợm đó! Để coi cậu cứng đầu được bao lâu!"