Lục Sinh lại một lần nữa chậm chân, Thập Nhất gọi điện xin lỗi hắn ta vì cô đã có cuộc hẹn khác nhưng tên này nhất định không chịu, còn mắng cô có trăng quên đèn, có hoa quên nụ gì gì đấy.
"Được rồi. Mai mời cậu ăn cơm."
Thập Nhất nhanh chóng cúp điện thoại trước khi tên Lục Sinh ăn vạ dữ dội. Cô ngước lên nhìn người đối diện:
"Chúng ta bàn tiếp chuyện vừa nãy đi nhỉ."
Đối diện Thập Nhất lúc này là nam chính Cao Lãng cùng với một bản hợp đồng. Nội dung điều khoản chính là một tuần cô phải sắp xếp gặp Cao Tử ít nhất một lần.
Nhưng bên cạnh đó là ti tỉ điều cấm về việc không được làm, như phát ngôn bậy bạ, tiếp xúc thân thể, ăn uống linh tinh, chấn thương, vân vân và mây mây.
Trong cốt truyện cũng đâu có đề cập việc nam chính này có bệnh cuồng em trai nhỉ?
"Cô Nghiên Nhi có vấn đề gì về hợp đồng hay không?"
"Có. Trong đây chỉ toàn điều cấm có lợi đối với em trai ngài thôi."
"Cô có yêu cầu gì thì cứ nói, nếu hợp lý tôi sẽ điều chỉnh."
"Vậy thì hãy ghi thêm một điều kiện vào. Nếu như cậu ta chủ động tiếp xúc với thân thể tôi thì tùy trường hợp mà tôi sẽ tự xử lý đấy."
"Được. Tôi sẽ sửa lại bản hợp đồng rồi đưa cô ký sau. Nhưng cô yên tâm, em trai tôi sẽ không có hành vi như vậy đâu."
Cao Lãng không quá bận tâm về điều kiện này, bởi vì Cao Tử đặc biệt không thích người khác động vào nó. Cho dù là anh trai như hắn.
Sau khi thỏa thuận xong, hai người rời khỏi phòng làm việc. Chàng thanh niên với đôi mắt ngây thơ chạy tới hé miệng:
"Đói."
"Cao Tử, em phải nói là em đói rồi, em muốn đi ăn."
Cao Lãng ở bên cạnh lên tiếng chỉnh sửa câu nói đầy đủ cho em trai nhưng cậu ta không hề có ý nghe theo. Chỉ dương đôi mắt nhìn Thập Nhất một cách chăm chú.
Trong hợp đồng vừa nãy đã ghi nhiệm vụ của Thập Nhất trong những lần gặp mặt chính là giúp Cao Tử nói chuyện một cách lưu loát. Vì vậy dưới ánh mắt của ông chủ Thập Nhất chỉ có thể lên tiếng:
"Nói như anh cậu bảo đi."
Cô chỉ nói cho có chứ cũng không trông đợi cậu nhóc này sẽ nghe theo vậy nhưng cậu ta thật sự nói theo rồi.
"Em đói rồi… muốn đi ăn."
Vậy nhưng dưới ánh nhìn của Cao Tử, Thập Nhất lại quay sang nói với Cao Lãng:
"Ngày hôm nay tôi còn hoạt động chụp họa báo nên phải về trước, quản lý của tôi sẽ đưa lịch trống cho anh sau."
Cao Tử giống như nghe hiểu lời cô gái nói, vội vàng đưa tay ra như muốn nắm tay cô nhưng Thập Nhất đã nhanh chóng tránh được.
Hành động này của Cao Tử khiến nam chính trợn mắt. Hắn vừa mới tự tin tuyên bố em trai hắn sẽ không có hành vi tiếp xúc với người ta xong thì nó đã cho hắn một cái vả mặt luôn rồi.
Gương mặt em trai bây giờ còn đang ỉu xìu, dáng vẻ đáng thương nhìn hắn nữa.
"Khụ… Báo nào? Tôi sẽ lùi lịch chụp cho cô."
Thập Nhất: Có phải cậu ta đang giả ngốc không? Còn biết tìm người chống lưng thế kia cơ mà.
Cao Tử được ngồi ăn cùng với Thập Nhất như mong muốn nên cả gương mặt của cậu bừng sáng. Nhưng cậu vừa nhai một miếng thịt trong miệng đã lập tức nhả ra.
"Dở."
Thiếu niên nhăn mày chỉ vào bàn đồ ăn, sau đó lại chỉ vào Thập Nhất:
"Ngon."
Thập Nhất nhìn thấy hành động của Cao Tử thì rất khó chịu, cô ghét nhất là hành vi lãng phí đồ ăn như vậy.
"Dở cũng phải ăn."
Cao Lãng ngồi bên im lặng nhìn xem cô gái này có trị nổi đứa em trai ngang ngược của hắn hay không.
Cao Tử mặt bí xị, lắc lắc đầu:
"Dở... không ăn."
"Được. Vậy sau này mấy món ăn của tôi cậu không bao giờ được ăn nữa."
Lời uy hiếp này của Thập Nhất quả nhiên làm cho Cao Tử sợ. Cậu ta do dự một chút rồi cầm đũa lên.
Nhìn em trai ngoan ngoãn ăn như vậy Cao Lãng lại có cảm giác tổn thương, em trai nghe lời người dưng còn hơn cả anh trai ruột như hắn.
Trong khi đang dùng bữa, nam chính đột nhiên có việc đột xuất nên hắn đã giao Cao Tử lại cho Thập Nhất. Nhưng có vẻ như nam chính này sợ cô làm gì em trai yêu quý của hắn hay sao, mà hắn ta vừa đi thì một vệ sĩ áo đen nhanh chóng đi đến tiếp quản hai người.
Nam chính này thật sự là đủ lo lắng cho em trai của mình mà.
Trên bàn, hai đôi mắt đối diện nhìn qua nhìn lại giống như đang đấu mắt, cuối cùng vẫn là Thập Nhất chịu thua trước:
"Nói xem sao cậu lại thích tôi như vậy hả?"
Không lẽ đến thằng ngốc cũng biết háo sắc à?
Thập Nhất đang tự cảm thán chứ không phải thật sự muốn hỏi Cao Tử nhưng cậu ta lại mở miệng mấp máy hai chữ:
"Thoải mái."
Thoải mái?
Thập Nhất không hiểu được tư duy của thằng ngốc, cũng không muốn làm nhiệm vụ dạy thằng ngốc nói chuyện. Vì vậy, cô quyết định đem theo Cao Tử cùng với cái đuôi vệ sĩ trở về chung cư của mình... xem phim.
Thập Nhất ôm trái cây của mình, Cao Tử ôm bim bim của cậu còn vệ sĩ được Thập Nhất tri kỷ đưa cho cốc nước lọc.
Ba người ngồi một hàng dài xem tivi. Đây là một bộ phim chiếu rạp cũ có tên là "Điều kỳ diệu ở phòng giam số bảy."1
Cũng không biết là Cao Tử xem có hiểu hay không mà cậu nhóc này khóc từ đầu đến cuối phim, ngay cả anh chàng vệ sĩ to lớn cũng sụt sịt lau nước mắt.
Lúc bản án tử hình dành cho nhân vật chính được đưa ra, Cao Tử nước mắt nước mũi chỉ vào vị thẩm phán trên màn hình, nói với Thập Nhất một cách ấm ức:
"Người xấu."
Thập Nhất: Mách với cô làm gì? Cô cũng không có năng lực đi xử ông ta.
Thập Nhất lấy khăn giấy đặt vào tay Cao Tử:
"Lau mặt đi, thật xấu."
Nhưng mà Cao tử nghe xong thì nước mắt còn rơi dữ dội hơn.
???
Người cậu ta làm từ nước à? Ở đâu mà nhiều nước mắt thế.
"Còn khóc nữa là đuổi cậu ra ngoài."
Cao Tử ấm ức dừng khóc, giọng nói vì khóc mà hơi khàn đi:
"Cao Tử... Không xấu."
"Được. Không xấu. Lau mặt đi."
Ngươi là tiểu tổ tông, không ai dám nói ngươi xấu.
...
Ở một nơi khác Lục Sinh bị Thập Nhất cho leo cây lại đang đi ăn cùng với ảnh đế Vinh Ca.
Chuyện là lúc nãy ở gara đài truyền hình có một chiếc ô tô không cẩn thận quẹt phải xe Lục Sinh. Nhưng người tài xế đó lại có thái độ kiêu ngạo muốn bắt hắn đền tiền. Đúng lúc đó Vinh Ca đột ngột xuất hiện tranh cãi lại và đã khiến cho tên tài xế phải cứng họng.
Lúc đó Lục Sinh chỉ nói một câu khách sáo mời hắn đi ăn ai dè người ta lại đồng ý luôn.
Lần đầu tiên Lục Sinh có giao tiếp gần như vậy với vị ảnh đế này. Hắn mồm mép trước mặt Thập Nhất là vậy nhưng bây giờ lại đang yên tĩnh như một chú thỏ con.
"Bài hát mới nhất của cậu rất hay, tôi là fan của cậu đó."
"Haha... Vậy sao? Phim của anh cũng rất hay."
"Ý cậu là phim nào cơ?"
Người không bao giờ xem phim ảnh như Lục Sinh lập tức cứng họng.
"Ừm... Tôi nhìn thấy trên tivi nên cũng không để ý tên là gì nữa."
Đây rõ ràng là một lời nói dối nhưng Vinh Ca cũng không vạch trần, hắn mỉm cười:
"Hình như cậu rất thân thiết với Nghiên Nhi hả?"
"Mối quan hệ của chúng tôi khá tốt. Dù sao cũng từng quay MV chung mà."
"Tôi cũng muốn được xuất hiện trong MV của Lục Sinh, tôi thật sự là fan của cậu đó."
Thái độ của Vinh Ca rất thân thành, không giống như chỉ là lời nói khách sáo chút nào.
Lục Sinh âm thầm cảm thán, đúng là ảnh đế, diễn đến tốt như vậy.
"Haha... Tôi sợ là không thuê nổi ảnh đế."
Ánh mắt Vinh Ca đối diện với Lục Sinh, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong:
"Yên tâm, tôi sẽ giảm giá cho cậu."
Là ảnh đế, nhan sắc của Vinh Ca đặc biệt nam tính và hấp dẫn người khác.
Đối diện với ánh nhìn cuốn hút kia, Lục Sinh có hơi bối rối:
"A… được."