Sau khi trải qua một đêm đầy kịch tính, sáng hôm sau Thập Nhất là người thức giấc đầu tiên. Cô vốn không có ý định gọi Mạc Lâm dậy nhưng lại nhìn thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, gương mặt hơi tái giống như đang bị ốm.
Thập Nhất lập tức hoảng hốt, không phải chứ, chẳng lẽ đêm qua chơi quá trớn rồi sao?
"Đau… đau quá…"
Môi Mạc Lâm đột nhiên mấp máy mấy chữ như vậy, lông mày hắn nhíu chặt, trông rất đau đớn.
Thập Nhất lập tức vỗ vỗ mặt Mạc Lâm, gọi hắn thức giấc, nhưng hắn giống như đã chìm vào cơn mê sảng, không thể thoát ra. Dưới đuôi mắt lấp lánh ánh nước, môi hắn run run nói mấy chữ: "Đừng… Đừng đến đây…"
Bốp… Thập Nhất đột ngột tát thẳng vào mặt hắn một cái rất mạnh, cái tát này lập tức khiến Mạc Lâm tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng.
Hắn mơ màng mở mắt ra, trong đôi mắt là sự thương tâm, khổ sở vẫn chưa vơi đi.
"Không sao rồi, chỉ là mơ thôi. Không sao hết." Thập Nhất lau đi giọt nước đọng lại ở khóe mắt hắn, nhỏ giọng an ủi.
Trong bốn năm qua, đây đã là lần thứ tư Mạc Lâm gặp ác mộng như vậy. Điểm chung giữa chúng đều là diễn ra sau khi bọn họ có một đêm mặn nồng với nhau và Mạc Lâm thì không thể nhớ ra nội dung giấc mơ là gì mà khiến bản thân khổ sở đến thế.
"Anh khỏe chưa? Muốn uống nước không?"
Mạc Lâm lặng lẽ lắc đầu, sau mỗi lần gặp ác mộng như vậy tinh thần hắn đều rất mệt mỏi.
"Vợ… lần này anh không quên…"
"Hửm?"
"Anh vẫn nhớ mình đã mơ thấy gì." Nghĩ đến những gì mình đã thấy, gương mặt Mạc Lâm có chút trắng bệch.
Thập Nhất nhẹ ôm lấy hắn, xoa xoa sau lưng vỗ về: "Không sao, từ từ nói lại cho em nghe."
Ở trong vòng tay ấm áp của cô, rốt cuộc tâm trạng Mạc Lâm cũng dần bình ổn trở lại. Hắn từ từ kể cho cô nghe về những thứ bản thân đã thấy.
"Nơi đó giống như địa ngục vậy. Có rất nhiều người mang mặt nạ, mỗi một mặt nạ đều là hình thù kỳ quái xấu xí. Ở đó có một cậu thiếu niên mặc bộ đồ màu đỏ… không… có thể đó chính là máu từ cơ thể cậu ta chảy ra. Kỳ Kỳ… cậu ta bị rất nhiều người mang mặt nạ đánh đập. Lúc đó, anh cảm thấy rất đau, giống như bản thân mình mới là người bị đánh vậy."
"Rồi lúc người mang mặt nạ đem tới một thứ thuốc gì đó cho cậu ta uống." Nói đến đây đột nhiên thân thể Mạc Lâm run lên. "Cái đó… thật sự rất đáng sợ."
Mạc Lâm vùi người vào lòng cô như một đứa trẻ đang sợ hãi. Rốt cuộc điều gì đã khiến hắn như vậy?
"Có phải anh nhìn thấy cơ thể người đó bị sâu ăn không?"
Cơ thể Mạc Lâm lập tức run dữ dội.
"Không cần nghĩ tới nó nữa, chỉ là mơ thôi."
Thập Nhất trấn an Mạc Lâm, nhưng thật ra trong lòng cô lại đang nổi bão. Nếu như cô đoán không lầm thì nơi mà hắn mơ thấy chính là Thập Tử Ngục, một nơi chỉ có máu thịt, nỗi kinh hoàng và sự chết chóc. Còn thứ thuốc khiến hắn sợ hãi không dám nhắc lại là một trong những hình phạt đáng sợ nhất của Thập Tử Ngục.
Viên thuốc đó thực chất là một con trùng cổ, khi vào trong cơ thể người nó sẽ nhanh chóng sinh sôi nảy nở thành vô số con nhỏ, dần dần ăn mòn cơ thể người. Hình phạt này vô cùng đáng sợ bởi vì trong suốt quá trình ấy, con người đó vẫn sống, vẫn cảm nhận được sự gặm nhấm, đau đớn mà lũ trùng mang lại.
Thập Nhất biết rõ hình phạt này, cũng biết rõ Thập Tử Ngục bởi vì cô... đã từng là người quản lý đứng đầu của nó.
Từ thế giới trước, khi nghe Nguyên Nhạc nhắc đến cung điện trắng, Cô đã sớm nhận ra việc Hắn có thể đến từ cùng một thế giới với cô, nhưng nếu hắn là cậu thiếu niên ở trong Thập Tử Ngục đó thì lại là một việc hoàn toàn khác.
Thập Nhất đột ngột nghĩ đến một khả năng, nếu như, chỉ là nếu như thôi, hắn là cậu thiếu niên đó, và thời điểm hắn ở Thập Tử Ngục liệu có từng gặp qua cô? Hay thậm chí cô là một trong số những người đeo mặt nạ ấy.
Nghĩ đến đây, bàn tay cô bất giác siết lại… số phận sẽ không trêu ngươi cô đến vậy đúng không?
Cô cũng chưa từng nghe qua có người sống sót trở ra từ Thập Tử Ngục.
Không gì chắc chắn rằng hắn chính là cậu thiếu niên đó.
"Mạc Lâm, anh có thể miêu tả lại những mặt nạ mình đã nhìn thấy không?"
"Anh không nhớ rõ nữa… chúng đều hao hao giống nhau. Hơn nữa bởi vì sợ hãi, anh không dám nhìn tới bọn họ."
"Được. Em biết rồi. Để em lấy nước cho anh uống nhé."
Thập Nhất định đứng dậy nhưng Mạc Lâm lại hoàn toàn không muốn buông tay cô ra.
"Vợ, đừng đi mà."
Rốt cuộc cô quyết định ôm luôn cả người hắn lên. Khung cảnh cô gái nhỏ ôm chàng trai to lớn gấp đôi bước đi thật sự trông rất buồn cười.
Thập Nhất rót nước đưa cho Mạc Lâm uống, lại đem hắn đi đánh răng, rửa mặt sạch sẽ. Từ đầu đến cuối, cô giống như một bảo mẫu toàn năng cho chàng trai ngốc.
Mạc Lâm không hề cảm thấy xấu hổ mà rất hưởng thụ cảm giác được cô săn sóc.
Đợi đến khi nấu ăn, hắn mới chịu ngồi xuống chiếc ghế ngay phòng bếp, nhìn cô gái bận rộn trong gian bếp nhỏ.
Hắn chưa bao giờ lên tiếng nghi ngờ về việc tại sao cô tiểu thư La Kỳ Kỳ lại thuần thục công việc bếp núc đến vậy, chỉ đơn giản chấp nhận như lẽ thường và hưởng thụ món ăn ngon.
"Vợ có muốn anh giúp gì không?"
"Không cần đâu." Thập Nhất từ chối ngay tắp lự.
"Vợ không tin tay nghề của anh hả? Nhìn cũng đơn giản mà, anh tin mình làm được."
Thập Nhất lấy một miếng đồ ăn cho hắn nếm thử, đánh lạc hướng để hắn bỏ qua suy nghĩ vào bếp kia. Thế giới trước cô đã nếm qua tay nghề kinh khủng của hắn đủ rồi.
"Ừm… vừa rồi đó."
"Anh chuẩn bị bàn ăn và chén đũa nhé. Món ăn xong rồi đây."
"Ok vợ yêu."
Trạng thái của Mạc Lâm cuối cùng cũng quay trở lại như cũ rồi.
Trong căn nhà nhỏ, hai người cùng nhau dùng bữa sáng, vừa hỏi han nhau về tình hình công việc của đối phương, khung cảnh vô cùng ấm áp.
Sau khi Thập Nhất kết thúc chương trình phổ thông, cô không tiếp tục học lên đại học mà bắt đầu tham gia làm việc với sự giúp đỡ của ông La. Cô đã mở một cửa hàng thời trang tại nước Mỹ với cái tên Kỳ Lâm, tất nhiên cửa hàng này thuộc chi nhánh La Thị.
Lúc ông La đầu tư tiền chỉ cho rằng tạo cơ hội để cô cọ sát lấy kinh nghiệm, nhưng hai năm qua cái tên Kỳ Lâm đã trở thành một thương hiệu ở đây.
"Dự định của em là trở về nước mở thêm chi nhánh mới. Còn anh định tốt nghiệp xong về đâu vậy?"
Thập Nhất phải hỏi như vậy bởi vì cả ông La và bà Mạc đều có công ty riêng, và tất nhiên bọn họ đều muốn Mạc Lâm tiếp quản nó.
"Tất nhiên anh sẽ về La Thị rồi." Đó vốn dĩ là lời hứa của hắn dành cho ông La trước khi đi du học.
"Hừm… vậy thì mẹ chắc sẽ buồn lắm."
Mạc Lâm cười cười: "Vậy chúng ta kiếm cho mẹ một đứa nhóc thừa kế là được rồi."
"Anh rất thích trẻ con sao?"
"Không hẳn. Đơn giản là anh thích đứa trẻ của chúng ta thôi."
"Mạc Lâm…"
"Ừm?"
Thập Nhất trở nên nghiêm túc: "Nếu chúng ta không có con thì sao?"
Mạc Lâm hơi ngẩn người một chút, sau đó vội vàng giải thích: "Em đừng hiểu nhầm là anh đang thúc ép em. Anh chỉ đột nhiên nghĩ ra việc tìm người thừa kế khác vậy thôi. Thật ra anh còn sợ xuất hiện người thứ ba trong mối quan hệ của chúng ta nữa. Con cái sẽ lấy bớt tình yêu và sự quan tâm của em mất. Anh không thích vậy đâu. Vợ là của anh mà."
Mạc Lâm nắm tay Thập Nhất nói, điệu bộ rất thành thật.
"Ừm. Em biết rồi. Mau ăn đi, không đồ ăn nguội."
"Ồ… mà vợ đừng gắp cà rốt cho anh nữa được không? Vị của nó thật sự rất kinh khủng mà."
"Đến rau thơm anh cũng ăn rồi, mà tại sao chỉ mỗi cà rốt là anh không chịu ăn vậy?"
Thập Nhất mặc dù mắng hắn nhưng sau đó lại yên lặng gắp cà rốt về bát mình. Tên này chắc kiếp trước có thù với cà rốt quá.