Trong khi Hướng Vấn Thiên đang được nô tài hầu hạ thay y phục, có một nô tài đi vào thông báo: "Hoàng thượng, Tấn Vương đã tới và chờ người được một khắc rồi ạ."
Lúc này nam chính mới chợt nhớ ra rằng mình đã quên mất sự vụ quan trọng. Chết tiệt, tất cả đều chỉ vì nữ nhân đó.
Hắn mặc xong long bào mới tinh thì vội vàng đi về chính điện. Nam nhân đang ngồi chờ nhìn thấy hắn tới thì lập tức quỳ xuống hành lễ.
"Vi thần bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Trẫm đã hoàng thúc gặp trẫm thì không cần đa lễ rồi mà. Hoàng thúc mau đứng dậy đi."
"Đa tạ hoàng thượng."
"Đã để hoàng thúc đợi lâu rồi."
"Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, thần đợi thêm một chút cũng không sao."
Nghe câu này từ khuôn mặt chính trực của nam nhân đối diện, đột nhiên Hướng Vấn Thiên có chút nhồn nhột.
"Khụ… Sức khỏe hoàng thúc đã hoàn toàn hồi phục chưa?"
"Đa tạ hoàng thượng quan tâm, cũng nhờ có kỳ nghỉ dài hạn người ban cho nên vết thương trên người thần đã sớm khỏi."
"Vậy thì tốt, tình hình chiến sự với Hà quốc đã được phó tướng quân báo cáo đầy đủ cho trẫm nghe rồi. Hoàng thúc nghĩ sau lần này Hà quốc sẽ phải đình chiến trong bao lâu không?"
"Cùng với sự hỗ trợ của quân lính Tây Lương, trong trận đánh lần này chúng ta đã hoàn toàn áp đảo Hà quốc bằng cả thể lực và kỹ năng vượt xa trước đây. Thần thiết nghĩ ít nhất trong một thời gian dài, bọn chúng sẽ không dám động tới chúng ta."
Trong ba vùng lãnh thổ ở thế giới này thì Hà quốc chính là khu vực lớn mạnh và có đội quân dã man, tàn bạo nhất. Vì vậy mà từ rất lâu rồi, Tây Lương cùng Nam quốc đã phải hợp sức với nhau để chống lại tham vọng xâm chiếm của Hà quốc.
Tuy nhiên, Hướng Vấn Thiên lại không muốn bản thân mãi mãi cộng sinh, phụ thuộc một ai đó, hắn muốn thôn tính Tây Lương và sau đó sẽ đủ sức đánh ngang hàng cùng Hà quốc. Đã là nam chính thì sẽ luôn có một mộng tưởng to lớn là thống nhất giang sơn như vậy.
"Hoàng thúc, trong trận đánh lần này, người nghĩ sao về quân lực của chúng ta so với Tây Lương."
"Trước đây có thể Tây Lương sẽ nhỉnh hơn chúng ta một chút về thể lực và tinh thần chiến đấu, nhưng hiện tại… thần tự tin quân lính của mình không thua kém dù là Tây Lương hay Hà quốc." Đổng Trác ánh mắt đầy tự tin và tự hào khi nói về lứa quân mới nhất do một tay mình rèn luyện suốt mấy năm qua.
"Tốt lắm. Hoàng thúc đã nói vậy thì trẫm vô cùng tin tưởng. Vậy… trẫm có nhiệm vụ tiếp theo cho tướng quân đây."
Nghe giọng điệu xưng hô nghiêm túc của nam chính, Đổng Trác lập tức quỳ xuống tiếp nhận.
"Đổng Trác, trẫm muốn trong vòng sáu tháng, quân lực của chúng ta phải hoàn toàn hồi phục sức mạnh."
"Sáu tháng? Ý hoàng thượng là…"
"Trẫm biết khoảng thời gian này là hơi gấp gáp sau một trận chiến dài, nhưng chỉ có như vậy thì Tây Lương mới không kịp xoay xở và cả Hà quốc vừa bị thương tổn cũng không thể tranh thủ đục nước bèo cò. Hoàng thúc, đây là lúc thực hiện kế hoạch của chúng ta."
"Thần hiểu rồi. Sau sáu tháng, thần nhất định sẽ đem tới trước mặt người một đội quân tinh nhuệ."
"Tốt. Trẫm rất tin tưởng vào năng lực của hoàng thúc."
Trong lúc hai người vẫn còn đang nói chuyện thì có một thân ảnh đột ngột từ đâu bay vào trong.
"Thập Nam, có chuyện gì?"
"Thần có chuyện cần bẩm báo."
Thập Nam là ám vệ Hướng Vấn Thiên sắp xếp theo dõi bên cạnh Ái Tử Lạp Hy. Nhìn thấy hắn liền biết phía nàng ta có động tĩnh.
"Không cần ngại hoàng thúc, cứ nói luôn đi."
"Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu đã mang theo hai nô tỳ của mình… Trèo tường xuất cung rồi ạ."
Trèo tường xuất cung? Hướng Vấn Thiên đến nghẹn lời, nàng ta có còn nhớ mình là hoàng hậu nữa không vậy?
Ừ, chắc là không rồi… Nàng ta còn đang bận đóng vai người mất trí mà.
"Hoàng thượng, chúng thần có cần bắt hoàng hậu về không ạ?"
"Không cần đâu. Để mặc nàng ta đi."
Đổng Trác nhướng mày ngạc nhiên, một phần vì hành vi kinh ngạc của vị hoàng hậu kia, một phần là vì thái độ dửng dưng của hoàng thượng.
Sau khi ám vệ đã rời đi, Đổng Trác mới lên tiếng: "Thần e là cứ để hoàng hậu ở bên ngoài như vậy sẽ không tốt đâu ạ."
"Không sao, thời điểm này nàng ta càng gây nhiều chuyện càng tốt, đằng nào thì chúng ta cũng phải có một cái cớ để gây chiến với Tây Lương quốc."
"Ý người là…"
"Đúng vậy, nàng ta sẽ là con tốt thí trên con đường chinh phục mộng tưởng của trẫm."
Đổng Trác là một tướng quân, đã từng thấy quá nhiều sự hi sinh, cũng hiểu chỉ có máu mới đổi lại hòa bình và an yên. Muốn thống nhất giang sơn, mưu mô và lợi dụng là thứ không thể thiếu, nhưng không biết tại sao ngay lúc này, trong hắn giống như có gì đó mách bảo.
"Hoàng thượng có chắc với việc này không? Dù sao đó cũng là nữ nhân bái đường tế trời cùng người."
Nghe Đổng Trác hỏi vậy, Hướng Vấn Thiên hình như có chút suy nghĩ, nhưng sau đó hắn lại nhanh chóng bác bỏ:
"Dù sao nàng ta cũng là người Tây Lương, một khi chúng ta tuyên chiến với Tây Lương quốc, hoàng thúc nghĩ nàng sẽ về phe ai? Vẫn là… nên loại bỏ nàng ta một cách có ích."
Đổng Trác ngước nhìn vị quân chủ của mình, lúc nói câu ấy, hoàng thượng không nhìn hắn, trong ánh mắt cũng không có sự ngoan độc hắn vẫn thường thấy ở người.
"Thần hiểu rồi. Vậy từ ngày mai thần sẽ trở lại quân danh để huấn luyện binh sĩ."
Sau khi xong việc ở hoàng cung, Đổng Trác lên xe trở về. Ngồi trên xe nhìn cảnh vật hai bên đường, hắn liền nghĩ tới nữ nhân mà mình đang nhung nhớ. Nàng đã nói sẽ rất nhanh tới tìm hắn, vậy mà suốt mấy ngày rồi vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Bởi vì không chịu được nên Đổng Trác đã thử cho người điều tra, kết quả là chẳng tìm thấy nữ nhân nào trong kinh thành có cái tên Thập Nhất. Thật sự thì hắn đã bắt đầu tò mò rằng nàng đến từ đâu và tại sao lại bí ẩn như vậy.
Trong khi Đổng Trác mơ màng suy nghĩ, chiếc xe ngựa ngày một đến gần Tấn vương phủ.
Đột nhiên, bóng dáng thiếu nữ với tà váy tím xuất hiện trong tầm mắt hắn…
Mặc dù người đó đang đội mũ rèm không thấy rõ mặt mày, nhưng đôi mắt Đổng Trác lại sáng rực cả lên. Chẳng cần đợi xe ngựa dừng lại, hắn lập tức phi như bay xuống, đáp ngay ở trước mặt nàng.
Gương mặt nam nhân không giấu nổi sự mừng rỡ, miệng tươi như hoa.
"Thập Nhất… nàng tới rồi."
Bàn tay thiếu nữ rẽ tấm màn, gương mặt xinh đẹp nhanh chóng hiện ra, khóe môi nàng cong cong, nhìn hắn với dáng vẻ quen thuộc:
"Mới mấy ngày không gặp mà sao chàng lại đen hơn nhiều vậy hả?"
Đổng Trác lo lắng sờ mặt: "Đen hơn sao? Híc… Rõ ràng là ta đang dưỡng da cho trắng ra mà."
Đây có phải Đổng Trác tướng quân uy vệ mà cô biết trong cốt truyện không vậy?
"Sao tự nhiên đi dưỡng da trắng làm gì?"
Đổng Trác gãi gãi đầu: "Nàng đẹp như vậy, ta… Cũng không thể quá kém."
Trời ạ, hắn cũng quá đáng yêu rồi đó!
Thập Nhất không kìm được đưa hai tay lên véo má hắn: "Chàng hiện tại đã vô cùng tuấn tú, ta thích chàng bây giờ, nên không cần phải thay đổi gì cả."
Đống Trạc được khen có chút ngại ngùng, lớp má hồng có lẽ đã bị che giấu bởi làn da đen rồi.1
"Vậy… vậy ta sẽ không cố làm gì nữa. Thập Nhất, nàng tới đây rồi thì vào phủ ta chơi nhé? Ta rất nhớ nàng."
Đổng Trác nắm tay cô, vẫn rất thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình. Đây có lẽ là điểm Thập Nhất thích nhất ở hắn trong thế giới này.
"Được."
Bởi không muốn bị làm phiền nên Đổng Trác đã đuổi hết người làm ra khỏi phòng khách. Khi chỉ còn lại hai người, Thập Nhất cởi mũ rèm ra thì Đổng Trác mới trông thấy dải băng trắng trên đầu cô.
Đôi mắt hắn tối xuống nhanh chóng: "Nàng bị thương? Tại sao?"
Hắn thậm chí còn không thèm che giấu sự tức giận của mình.
"Ừm… Chỉ là một sự đánh đổi thôi. Đổ chút máu nhưng ta sẽ có lại nhiều thứ hơn."
"Không được. Ta không cho phép. Nàng là phu nhân của ta, không cần đánh đổi kiểu đó. Nói cho ta biết là ai làm, ta sẽ đánh hắn."
Phu nhân? Bọn họ còn chưa thành hôn cơ mà?
Thôi không sao, danh phận này cô rất thích. He he.
"Người này chắc chàng không đánh được đâu."
"Sao lại không? Ở Nam quốc này ta mạnh nhất."
"Mạnh thì chàng cũng đâu phải người quyền lực nhất đâu, như thừa tướng, thái hậu, hoàng thượng nè, chàng định đánh kiểu gì?"
"Người của ta, dù là ai cũng không được động vào!"
Nhìn bộ dáng vô cùng kiên quyết của đối phương, Thập Nhất đột ngột vòng tay ôm cổ hắn: "Đổng Trác, ta hôn chàng được không?"1
Đề nghị bất ngờ này làm Đổng Trác đang tức giận không kịp phản ứng, nghệt cả mặt ra.
"Hả?"