"Thường Quân… Ngươi làm ta quá thất vọng! Ngươi lại dám to gan lẻn vào Điện thần trộm đi thần vật!"
Ai? Là ai đang nói chuyện vậy?
Đổng Trác có cảm giác bản thân đang ở một nơi nào đó thật xa lạ, có một lão nhân đứng trước mặt hắn, phía sau ông ta là rất nhiều người, bọn họ đều mặc y phục trắng muốt giống nhau, trên cổ tay vào thân áo thêu rồng vàng vô cùng nổi bật.
"Thường Quân, ngươi có biết hành vi đó đã làm mấy vạn dân chúng phải chết oan không?"
"Sư phụ, thật sự không phải đồ đệ làm!"
Đồng Trác còn tưởng lão nhân đó đang nói chuyện với hắn, nhưng hóa ra không phải, ông ta đang nổi giận với một thiếu niên quỳ trên đất.
"Đại sư huynh… đến sư huynh cũng không tin lời đệ nói ư? Đệ thật sự chỉ muốn lấy Huyền Ngọc về để chữa bệnh cho huynh. Đệ không hề động đến thần vật dù chỉ một chút!" Thiếu niên không ngừng phản bác, nhưng lời giải thích của cậu ta dường như hoàn toàn vô nghĩa với những người xung quanh.
"Thường Quân, thần vật đã được tìm thấy ở chỗ đệ thì đệ bảo ta phải tin tưởng như thế nào?"
"Hừ… Đại sư huynh, huynh không cần nói nhiều với nó nữa đâu. Tội lỗi của nó là không thể nào tha thứ. Chỉ có đưa nó đến Thập Tử Ngục thì mới đủ đền tội cho những sinh mạng con người đã bị chết oan."
Lão nhân gia dường như là người có quyền lực nhất ở đây, ông ta thất vọng nhìn cậu thiếu niên, rồi ra lệnh: "Ngươi sẽ bị đưa đến Thập Tử Ngục để trả giá cho những lỗi lầm của mình."
Rất nhanh sau đó liền có người đi đến bên cạnh thiếu niên, hình như muốn đem cậu ta đi lĩnh phạt.
"Không… tại sao? Đại sư huynh… tại sao huynh không tin ta? Những người khác ta đều không quan tâm, nhưng tại sao huynh có thể không tin ta?"
Rõ ràng chỉ là một người xa lạ, vậy mà Đổng Trác lại giống như cảm nhận được sự khẩn thiết cùng đau đớn trong giọng nói ấy. Điều đó khiến hắn không kìm được tìm đến gương mặt của đối phương.
Đó là một thiếu niên chỉ khoảng chừng 14,15 tuổi, mặc dù vẫn còn khá non nớt nhưng dung mạo của cậu ta lại khiến cho một nam nhân như hắn cũng phải kinh ngạc.
Mắt ngọc, mày ngài, bờ môi đỏ hồng đến sáng bóng, da thịt trắng mịn như tuyết cùng mái tóc đen tuyền như thác đổ kia, quả thực là một thiếu niên xinh đẹp dị thường. Nếu như không phải thấy được hầu kết ở dưới cằm, cũng như đã nghe thấy giọng nói thì Đổng Trác thật sự cho rằng đó là một nữ hài.
Bất chợt… Đổng Trác vô tình chạm phải ánh mắt trong suốt của người thiếu niên, ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng hắn bỗng chốc dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu, là sự khó chịu quằn quại như thể hắn cảm nhận được đau đớn và vả tuyệt vọng cùng cực từ đôi mắt thê lương kia.
Cái giấc mơ quái quỷ gì vậy? Hắn muốn rời khỏi đây.
Người thiếu niên bị ép đem đi, sự giận giữ cùng phẫn uất khiến đôi mắt cậu ta trở nên đỏ ngầu như máu. Cậu nghiến chặt răng, không cam tâm nhìn đám người kia, cho dù không nói thành lời nhưng Đổng Trác lại có thể hiểu được những gì cậu ta đang suy nghĩ.
Nó muốn trả thù!
"Tại sao ngươi vẫn đứng đó?"
Đổng Trác kinh ngạc nhìn thiếu niên như đang nói chuyện với hắn. Cậu ta… nhìn thấy được hắn sao?
"Thường Quân, ngươi còn định tiếp tục ngủ quên đến khi nào?"
"Ha…" Đổng Trác giật mình tỉnh dậy trên giường lớn, đôi mắt hoang mang nhìn ra xung quanh, phát hiện bản thân vẫn đang ở trong doanh trại, hắn không khỏi ngẩn người.
Chỉ là mơ thôi mà tại sao có thể đem đến cảm giác chân thực như vậy?
Lý trí của Đổng Trác dần dần được lấy lại, lúc này hắn mới giống như nhận ra điều gì đó, hoảng hốt hô lên: "Thập Nhất…"
Một bên giường trống trơn, lạnh ngắt, cho thấy nàng đã rời đi được khá lâu rồi.
Vệt máu khô bám dính trên nền vải nâu nhạt như đang nhắc lại cho Đồng Trác những gì đã trải qua giữa bọn họ. Vì vậy mà giấc mơ kỳ lạ kia nhanh chóng bị thay thế bằng sự ngượng ngùng và bối rối.
Nàng rời đi cũng không thèm nói một câu. Híc… Sao hắn có cảm giác mình là người chịu thiệt thế nhỉ?
Đổng Trác cứ ngồi đó mãi cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gọi của A Sự.
"Tướng quân, hôm nay là sinh thần thái hậu, người còn phải có mặt ở cổng thành để đón tiếp đoàn sứ thần Tây Lương đó, người không nhớ sao?"
Phải rồi. Hắn suýt nữa đã quên mất việc này.
Đổng Trác vội vàng đứng dậy, nhưng khi hắn vẫn chưa kịp đứng vững thì đầu óc bỗng trở nên quay cuồng, khung cảnh trước mắt ngày càng mờ nhạt. . Bạn đang đọc truyện tại { TRUMtr uyen. V N }
"Tướng quân…"
Tiếng kêu lo lắng của A Sự là thứ cuối cùng hắn nghe thấy trước khi hoàn toàn lâm vào bất tỉnh.
Ở một nơi khác, Thập Nhất đang được cung nữ săn sóc từ đầu đến chân, sau một hồi dày vò, khoác trên mình bộ lễ phục long trọng, rườm rà, cô được đưa đến chánh điện, nơi sẽ diễn ra bữa tiệc sinh thần của thái hậu.
Thập Nhất, Hướng Vấn Thiên và thái hậu cùng lúc đi vào, ngồi xuống vị trí cao nhất.
Trông thấy sự xuất hiện của cô, gương mặt đám quan lại không mấy vui vẻ, nhưng bởi vì hôm nay là ngày vui, lại còn có người Tây Lương quốc đang ở đây, tất nhiên bọn chúng chỉ có thể nhịn lại mà hành lễ.
Thập Nhất lướt mắt xuống bên dưới, trông thấy một vị trí để trống thì âm thầm thở phào, giờ thì cô có thể an tâm rằng Đổng Trác sẽ không thể xuất hiện ở đây.
Đêm qua, sau khi trải qua một trận cuồng nhiệt, Thập Nhất đã động tay với thân thể Đổng Trác một chút, mục đích chính là để hắn không đến tham dự bữa tiệc này.
Mặc dù có chút xấu xa, nhưng còn hơn là để hắn nhận ra thân phận của cô vào thời điểm nhạy cảm này. Ừm… Sau này cô sẽ bù đắp cho hắn sau.
Nghĩ vậy Thập Nhất liền cảm thấy không có vấn đề gì.
Trong khi đó, Hướng Vấn Thiên ở bên cạnh đã bắt đầu lên tiếng chào hỏi hoàng thượng Tây Lương và Ái Tử Nặc Sa.
"Ngao Vương, thái tử Nặc Sa, trẫm thật sự rất vui mừng vì hai người đã an toàn đến Nam Quốc."
"Ha ha… Bổn vương cũng rất vui vì có thể gặp lại nữ nhi yêu quý của mình. Nhìn Lạp Hy khỏe mạnh thế này, bổn vương còn phải cảm tạ Nam Hoàng săn sóc."
"Trẫm mới là người phải cảm tạ vì Ngao Vương đã yên tâm gả công chúa quý giá của mình cho trẫm."
Hướng Vấn Thiên nói xong, không quên nhìn sang nữ nhân bên cạnh, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh.
Đối diện với sự buồn nôn ấy, Thập Nhất rất thản nhiên nở nụ cười đáp lại.
Ngay giây phút trông thấy nụ cười của cô, ánh mắt người nam nhân dường như xoẹt qua một tia bất ngờ.
Sau đó thì Thập Nhất lại hoàn toàn triệt để làm lơ đối phương, đến một ánh mắt cũng không hề cho hắn.
Biểu hiện này của cô đã khiến Hướng Vấn Thiên thập phần khó chịu. Dù vậy, hắn vẫn kéo kéo khóe miệng, bắt chuyện trước, thậm chí còn động tay động chân với cô trước mặt quan lại.
Trong mắt người khác bọn họ chính là đang ân ái không ngừng, chỉ có Thập Nhất là phải nghiến răng nghiến lợi nhẫn nhịn.
Để thoát khỏi móng vuốt của nam chính, tay cô chỉ có thể không ngừng ăn uống.
"Hoàng hậu, nàng xem ra rất đói nhỉ?"
"Phải. Đồ ăn của hoàng cung lúc nào cũng hợp khẩu vị của ta. Hoàng thượng cũng nên ăn đi."
Ăn đi rồi ngậm họng lại.
"Hình như Đổng tướng quân không đến ư? Ta còn nghĩ hôm nay sẽ được hội ngộ uống rượu cùng hắn." Là thái tử Nặc Sa đột ngột lên tiếng hỏi, bởi vì nhiều lần sát vai đánh trận nên hắn ít nhiều có sự nể trọng đặc biệt dành cho Đổng Trác.
"Sức khỏe Đổng tướng quân đột nhiên có chút vấn đề nên không thể tham dự bữa tiệc hôm nay. Để bổn quan thay Đổng tướng quân tiếp rượu ngài."
"Ha ha. Vậy thì xin mời."
Hướng Vấn Thiên khá nghi hoặc vì tin tức đột ngột này. Không phải đang có chiến trận mà Đồng Trác lại có thể bị thương đến mức không thể tham dự sinh thần của thái hậu thì cũng thật lạ.
Nam chính đã nghĩ bụng rằng ngày mai phải đến doanh trại xem xét một lần. Tiếc rằng sự việc xảy ra ngay sau đó đã khiến dự định của hắn bị phá hỏng.
Khi mọi người vẫn đang tập trung vào những vũ nữ ở trung tâm bữa tiệc, một thái giám âm thầm tiến tới vị trí đằng sau Thập Nhất, từ trong tay hắn đột ngột xuất hiện một con dao, đâm thẳng về phía cô.1