Keng… Lưỡi dao của tên thái dám bị Hướng Vấn Thiên chặn lại ngay trước ngực.
"Có thích khách. Mau hộ giá!"
Tiếng hô vang lên, các ám vệ cùng thị vệ đều nhanh chóng xuất hiện, tiến thẳng về phía thái giám.
Thập Nhất được nam chính bảo hộ, trước khi ám vệ kịp chạy đến, cô giống như sợ hãi, vội vàng nắm tay Hướng Vấn Thiên.
Rắc… tiếng kim loại bị nứt vang lên đâu đó, trước khi Hướng Vấn Thiên kịp nhận ra thì trước ngực hắn đã đau nhói.
Keng… Lưỡi kiếm gãy đôi rơi xuống mặt đất.
"Hoàng thượng!!!"
Thái giám bị ám vệ khống chế nằm bẹp trên mặt đất, hắn nhìn về phía Hướng Vấn Thiên đã ngã xuống, phẫn nộ rống to:
"Tại sao đến lúc này rồi mà hoàng thượng còn có thể bảo vệ yêu nữ đó! Ái Tử Lạp Hy… Người nên chết đi là ngươi mới đúng!"
Bữa yến tiệc vì sự việc xảy ra mà vô cùng hỗn loạn, Hướng Vấn Thiên nhanh chóng được đem đi cứu chữa, Thập Nhất bộ dạng lo lắng chạy theo ngay phía sau.
Trước khi hoàn toàn rời khỏi chính điện, ánh mắt nàng như vô tình lướt qua tên thái giám kia.
…
Lúc Đổng Trác tỉnh dậy đã là hai ngày sau khi Hướng Vấn Thiên bị ám sát, nghe thuộc hạ tường thuật lại sự việc, lông mày hắn nhíu chặt: "Tình trạng hiện tại của hoàng thượng thế nào?"
"Bởi vì trong kiếm có độc nên hoàng thượng vẫn đang bất tỉnh. Với lại… tình hình kinh thành hiện giờ có chút hỗn loạn."
"Có chuyện gì?"
"Hoàng hậu vốn đã mất lòng dân chúng từ lâu, lần này hoàng thượng còn vì che chở cho hoàng hậu mà bị thương, điều này đã khiến rất nhiều người phẫn nộ. Một số dân chúng còn đến tận cổng hoàng cung để kiến nghị phế truất hoàng hậu."
"Bọn chúng bị điên hết rồi ư? Vuốt mặt thì cũng phải nể mũi, bọn chúng không biết hoàng thượng Tây Lương đang sờ sờ ở đây sao?"
Đổng Trác cau mày đứng dậy, định tiến cung thì bị A Sự ngăn lại.
"Tướng quân, người khoan đi đã, mọi việc không phải đơn giản như vậy đâu. Thái y không tìm thấy chất độc trong cơ thể người mà chỉ chẩn đoán rằng người bị suy nhược, nhưng một tướng quân dũng mãnh như ngài, sao có thể xảy ra chuyện đó? Đã vậy lại còn đột nhiên đổ bệnh ngay lúc này!"
"A Sự, ý ngươi muốn nói là gì?"
"Thuộc hạ chỉ sợ rằng lần ám sát này sẽ liên lụy đến người."
Gương mặt A Sự đặc biệt lo lắng. Bọn họ không có chứng cứ cho thấy Đổng Trác bị hạ độc, lý do suy nhược kia lại quá sức huyễn hoặc, nếu như có người tranh thủ cơ hội này để giá họa cho tướng quân thì…
Là quân sự lâu năm của Đổng Trác, những gì hắn tiên liệu hầu như đều chưa bao giờ sai.
"Tướng quân mau nói cho thuộc hạ nghe, trước đó người có gặp người nào khả nghi hay không? Một người có cơ hội hạ độc người ấy."
Hình ảnh một thiếu nữ nhanh chóng hiện lên trong đầu Đổng Trác. Nếu như nói một người có khả năng hạ độc hắn, thì chỉ có duy nhất nàng ấy thôi. Nhưng mà… không phải nàng đâu đúng không?
Đổng Trác bất giác nắm chặt tay.
"Không có. Ta không gặp ai cả. Dù sao những gì ngươi nói cũng chỉ là suy đoán, ta phải vào cung xem tình hình thế nào đã."
"Lần này thuộc hạ thật sự có linh cảm rất không tốt. Tướng quân nhất định phải diễn như người mới ốm dậy, hiểu không?"
"A Sự, ngươi không cần quá lo lắng đâu. Cho dù thật sự có người giở trò thì hoàng thượng cũng sẽ tin tưởng ta. Chuyện này chúng ta trải qua còn ít sao?"
Nhìn Đổng Trác tự tin như vậy A Sự lại không kiềm được thở dài.
Nếu là trước đây hắn tuyệt đối sẽ không lo lắng, nhưng bởi vì hoàng thượng đương triều lại là Hướng Vấn Thiên, một người thâm sâu khó dò nên hắn thật sự không dám chắc.
"Tướng quân đừng nghĩ rằng hoàng thượng cũng giống như tiên hoàng. Sự tin tưởng hiện tại của ngài ấy chỉ bởi vì những sự kiện xảy ra trước đây với tiên hoàng mà thôi, cho nên nhất định phải có sự đề phòng."
"Rồi… ta biết rồi. Không phải bên cạnh ta còn có ngươi ư? Mau vào cung thôi."
Đổng Trác đi tới tẩm cung của hoàng thượng cũng vừa lúc gặp được Ngao Vương và Nặc Sa. Trông thái độ của bọn họ dường như không hề vui vẻ gì, có lẽ bọn họ đã bị những tin tức gần đây của hoàng hậu làm cho khó chịu.
"Bổn vương thật không hiểu nổi suy nghĩ của người Nam triều, hoàng thượng cùng hoàng hậu tình cảm mặn nồng không phải là điều tốt ư? Tại sao lại có thể vun vào điều ấy để đòi phế bỏ Lạp Hy?"
"Ngao Vương bớt giận, là do trước đó có một số tin đồn không đúng làm dân chúng có cái nhìn sai về hoàng hậu nên mới xảy ra chuyện này. Đợi hoàng thượng tỉnh lại, lòng dân liền sẽ an ổn."
"Hừ… Đại công chúa Tây Lương chúng ta thì có gì không tốt? Nếu biết gả nữ nhi sang đây để phải chịu ấm ức như vậy, bổn vương tuyệt đối không làm!"
Nặc Sa ở bên cạnh cũng lên tiếng phẫn nộ không kém: "Muội muội của ta là hòn ngọc quý giá của Tây Lương quốc, há gì phải ở lại đây chờ đợi sự chấp nhận của người khác. Phụ vương, đã vậy thì chúng ta đem muội muội về đi. Vị trí hoàng hậu đó cứ để dành cho người Nam quốc lên mà làm."
Thái độ đặc biệt gay gắt của Ngao Hoàng và Nặc Sa làm Đổng Trác phải kinh ngạc. Hắn biết đối phương sẽ tức giận nhưng nói ra những lời như thế thì có hơi quá rồi.
Đổng Trác định cố gắng nói gì đó để xoa dịu bọn họ thì đã có một âm thanh trầm khàn khác xen vào:
"Hoàng hậu Nam quốc sẽ không phải ai khác ngoài Lạp Hy cả… khụ khụ…"
"Hoàng thượng? Người tỉnh rồi." Đổng Trác mừng rỡ đi tới bên cạnh long sàng.
Hướng Vấn Thiên đã tỉnh dậy từ lúc nào và đang cố gắng ngồi dậy. Hắn hướng về phía Ngao Vương khẳng định thêm lần nữa:
"Trẫm xin lỗi vì không thể chăm sóc Lạp Hy thật tốt, nhưng vị trí hoàng hậu Nam Triều sẽ luôn là nàng ấy. Mong Ngao Vương đừng vì quá nóng giận rồi ảnh hưởng giao hữu tốt đẹp của chúng ta."
Nghe thấy những gì Hướng Vấn Thiên nói, Ngao Vương cùng Nặc Sa đều thầm cảm khái khả năng đóng kịch của hắn. Nếu không phải đã biết rõ mục đích của đối phương thì bọn họ sẽ thật sự cho rằng đây là một nam nhân si mê Lạp Hy vô cùng.
"Nam Hoàng yên tâm, bổn vương sẽ không vì chuyện này mà làm sứt mẻ giao hữu hai nước. Bổn vương không ngại việc nữ nhi của mình từng gả một lần, dù thế nào thì ở Tây Lương quốc, nó mãi mãi là đại công chúa cao quý. Nam Hoàng cứ để bổn vương đón nữ nhi mình về là được rồi."
Hướng Vấn Thiên lập tức tỏ ra sốt sắng: "Ngao Vương hiểu lầm rồi, những lời trẫm nói đều xuất phát từ tấm chân tình, không liên quan đến Nam quốc hay Tây Lương, càng không liên quan đến thân phận của trẫm. Trẫm… chỉ đơn giản là muốn bảo hộ nữ nhân của mình."1
Ngao Vương chăm chú nhìn Hướng Vấn Thiên, giả vờ như đã bị những lời nói đó làm cho bất ngờ.
"Nam Hoàng hẳn là biết sự bao che này có thể sẽ ảnh hưởng đến tín ngưỡng của dân chúng đối với mình chứ?"
"Trẫm biết, nhưng trẫm càng có lòng tin với sự cai trị của mình hơn."
"Nếu Nam Hoàng đã nói vậy thì bổn vương sẽ không can dự vào chuyện này nữa. Tuy nhiên, nếu một ngày nào đó biết được Lạp Hy bị ức hiếp, bổn vương sẽ lập tức đón nàng về Tây Lương."
"Trẫm tuyệt đối không để việc đó xảy ra."
Thấy Ngao Vương giống như đã bị thuyết phục, trong lòng Hướng Vấn Thiên âm thầm tự mãn. 1
Khiến đối phương tin rằng hắn đặc biệt si tình với Ái Tử Lạp Hy chính là mục đích của nam chính, bởi như vậy sẽ khiến Tây Lương quốc lơ là, thuận lợi cho kế hoạch đánh chiếm sau này.
"Khụ… Lạp Hy thế nào rồi? Nàng ấy có bị thương không?"
"Không có. Nhờ có sự bảo hộ của Nam Hoàng mà Lạp Hy không sao cả."
"Vậy thì tốt rồi… vậy thì tốt rồi…"
Hướng Vấn Thiên vừa tỉnh lại nên vẫn đang khá yếu ớt, trông bộ dạng của hắn, Đổng Trác không khỏi lo lắng: "Hoàng thượng, người khoan đã động đậy, bây giờ phải gọi thái y vào xem xét bệnh trạng."