"Lạp Hy… nàng nhìn xem, hoa cẩm tú cầu nở rất đẹp phải không?"
Hướng Vấn Thiên mong đợi nhìn nữ nhân bên cạnh, nhưng ánh mắt nàng lại không mấy thích thú.
"Không phải nàng rất thích cẩm tú cầu sao? Trẫm đã cố tình cho người đem tới hoa viên thật nhiều đấy."
Người thích cẩm tú cầu là Lạp Hy, vì ở Tây Lương quốc không có nhiều cơ hội được trông thấy nó. Còn Thập Nhất cô cũng không có cái sở thích nhàm chán này.
Thập Nhất hững hờ đáp: "Rất đẹp. Đa tạ hoàng thượng."
Hướng Vấn Thiên biết rõ đối phương chỉ đang đáp một cách qua loa nên không khỏi thất vọng.
Đã hai tháng kể từ lúc hắn hạ quyết tâm, muốn chinh phục được nữ nhân này, nhưng lúc nào nàng đối với hắn cũng là lạnh nhạt và hờ hững.
"Nàng…" Hướng Vấn Thiên há miệng định nói gì đó thì cung nữ của hoàng hậu vừa lúc đi tới, cầm một chén nhỏ trên tay.
"Nghe nói dạo này hoàng thượng bận bịu công việc đến quên mất rằng bản thân chỉ vừa mới hồi phục, thái hậu đặc biệt nhắc nhở ta phải chăm sóc người đó. Đây là canh sâm do ta đặc biệt chuẩn bị cho hoàng thượng, nó rất tốt cho việc tẩm bổ cơ thể."
"Lạp Hy, nàng đây là đang quan tâm tới trẫm hả?"
"Phải, thân làm hoàng hậu, ta tất nhiên phải quan tâm long thể người."
"Nàng có cần rạch ròi như vậy không? Lạp Hy, thời gian qua không đủ để nàng thấy sự chân thành của trẫm ư?"
Sống đến lúc này, Hướng Vấn Thiên cũng chưa bao giờ cố gắng nhẫn nại đến vậy chỉ vì một nữ nhân.
"Nếu là người khác, bọn họ thậm chí có thể ép buộc nàng, nhưng trẫm bởi vì không nỡ làm nàng tổn thương nên mới nhẫn nại, chờ đợi nàng mở lòng."
Trong lòng Thập Nhất không khỏi chế nhạo, hắn cũng phải có khả năng ép buộc bản cô nương cái đã. Võ công mèo vào của hắn chưa kịp làm gì đã bị cô đá chết rồi!
"Hoàng thượng, canh sẽ nguội đó. Người uống đi."
"Nàng lại muốn đánh trống lảng với trẫm. Không được. Trẫm phải nói chuyện rõ ràng với nàng xong đã."
Hướng Vấn Thiên vừa nói, vừa kéo tay Thập Nhất.
"A…"
Hắn chỉ vừa chạm vào thì thiếu nữ đã kêu lên, lông mày cau lại như đang chịu đau đớn.
"Lạp Hy, sao tay nàng lại xuất hiện vết thương mới nữa rồi?"
Hướng Vấn Thiên lo lắng nhìn mảnh vải nhỏ đang băng lòng bàn tay của cô.
"Ta… ta không sao. Là do ta không cẩn thận."
"Không cẩn thận? Không cẩn thận gì mà tay nàng lại thường xuyên bị thương như vậy hả?"
Thấy đối phương lảng tránh ánh mắt, Hướng Vấn Thiên liền biết nàng đang cố giấu diếm.
Hắn quay sang đám nô tài phía sau, bắt đầu nạt nộ: "Đám nô tài các ngươi không thể chăm sóc Hoàng hậu cẩn thận, có phải đáng bị phạt nặng hay không?"
Một đám cung nữ cũng thái giám lập tức quỳ xuống xin tha tội.
"Bẩm hoàng thượng, vết thương của hoàng hậu là do tự tay vào bếp nấu canh dâng lên cho người đấy ạ."
"A Dĩ!" Thập Nhất giống như bị giật mình, to tiếng quát. "Ai cho phép ngươi nhiều chuyện?"
A Dĩ bị mắng không khỏi lộ ra ấm ức, cuối cùng chỉ có thể ngậm miệng.
Mà Hướng Vấn Thiên nghe được nguyên nhân Lạp Hy bị thương vì đích thân vào bếp hầm canh cho mình thì kinh ngạc một trận.
Nhớ lại lần hắn bị trúng độc, nàng cũng bị thương tương tự, cũng có biểu cảm bối rối như vậy, Hướng Vấn Thiên không khỏi mừng rỡ.
"Lạp Hy, vậy ra đồ nàng gửi tới cho trẫm trước đây cũng là tự tay làm ư?"
"Chuyện đó nào có quan trọng nữa, dù sao người cũng đâu có dùng tới chúng."
"Trẫm lúc ấy chỉ cho rằng nàng gửi đống đồ ăn đến chỉ để hoàn thành bổn phận nên mới hồ đồ bỏ qua. Lạp Hy… sao nàng cứ mãi không chịu thật lòng với trẫm như vậy hả? Nàng có biết lòng ta đang bức bối đến phát điên không? Rõ ràng là nàng cũng có tình cảm với trẫm mà…"
Hướng Vấn Thiên lần nữa muốn nắm tay thiếu nữ, nhưng còn chưa kịp chạm vào, đằng xa đã vang lên tiếng bước chân, bóng dáng một nữ nhân quen thuộc xuất hiện.
"Thần thiếp bái kiến hoàng thượng, bái kiến hoàng hậu nương nương."
Trông thấy sự xuất hiện của Vân Mộng Vũ, Hướng Vấn Thiên không khỏi cau mày, tại sao nàng ta phải tới vào ngay thời điểm này chứ.
Thấy nam chính mãi không nói gì, nên Thập Nhất đã lên tiếng thay: "Vân quý phi, miễn lễ."
"Đạ tạ hoàng hậu nương nương."
Vân Mộng Vũ ngẩng đầu lên, thấy Hướng Vấn Thiên không thèm cho mình lấy một ánh mắt, tâm trạng liền không kiềm được mà não nề.
Lòng dạ nam nhân nói thay đổi liền có thể thay đổi đến phũ phàng như vậy sao?
"Dạo này Vân quý phi giúp bổn cung quản lý hậu cung rất tốt, mau lại đây ngồi xuống đi."
"Vâng, thưa hoàng hậu nương nương."
Vân Mộng Vũ còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy câu hỏi của nam nhân.
"Vân quý phi, nàng không biết trẫm đã ban bố lệnh khu vực hoa viên này ngoài hoàng hậu và trẫm, những người khác đều không thể tự ý ra vào sao?"
Sắc mặt Vân Mộng Vũ tái đi không ít, nàng vội vàng quỳ xuống: "Bẩm hoàng thượng, thần thiếp theo lệnh cho gọi của hoàng hậu nương nương đến đây, thần thiếp nào dám tự ý xuất hiện."
"Phải, hoàng thượng trách sai Vân quý phi rồi. Là ta cho gọi nàng ấy đến."
Hướng Vấn Thiên lập tức liếc nhìn qua Thập Nhất, dường như rất không hài lòng vì điều đó.
"Hoa đẹp như vậy, càng nhiều người ngắm không phải càng vui sao? Hoàng thượng sẽ không trách ta tự ý chủ trương chứ?"
"Không trách, chỉ cần là điều nàng muốn thì tất nhiên là được. Vân quý phi, ban ngồi."
Vân Mộng Vũ hơi mím môi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, cẩn thận ngồi xuống, đối diện với nam chính và Thập Nhất.
Sau khi nàng ta ngồi xuống, Thập Nhất nhìn tới chén canh vẫn còn nguyên vẹn trên bàn, nhắc nhở Hướng Vấn Thiên: "Hoàng thượng còn chưa uống canh đâu, hay là người chê bai tay nghề của ta?"
"Không có. Trẫm uống liền đây."
Thập Nhất đã cầm chén canh lên trước, múc một thìa lớn, đưa tới trước miệng hắn.
Hướng Vấn Thiên nhìn qua Vân Mộng Vũ một cái, trông thấy đôi mắt thê lương của nàng ta liền cảm thấy có chút bối rối.
"Sao vậy? Hoàng thượng không muốn ăn hả?"
"Không có."
Hướng Vấn Thiên cắn răng bỏ qua đôi mắt của nữ nhân bên cạnh, há miệng uống từng thìa canh.
Cả quá trình ấy, hắn không nhìn tới Vân Mộng Vũ. Dù sao cũng là nữ nhân hắn từng sủng ái một thời, bây giờ lại ở trước mặt nàng âu yếm với nữ nhân khác, Hướng Vấn Thiên khó mà tự nhiên được.
"Hoàng thượng, tay nghề của ta không quá tệ chứ?"
"Rất ngon, nhưng lần sau nàng không cần mệt nhọc tự nấu cho trẫm đâu. Trẫm không muốn nàng lại bị thương."
"Không phải trước đây Vân quý khi cũng thường xuyên nấu ăn cho hoàng thượng sao? Vậy người thử so sánh xem tay nghề của ta và nàng ấy, ai tốt hơn?"
Hướng Vấn Thiên có thể nhìn ra đối phương đang cố tình làm khó hắn. Dù vậy, hắn không những không tức giận mà còn có chút vui vẻ trong lòng. Biểu hiện ghen tuông của nàng đã quá rõ ràng rồi.
Xem ra đây là bài kiểm tra mà hắn buộc phải trả lời, nếu lần này hắn còn không thể tận dụng thì sợ rằng Lạp Ly sẽ chỉ càng đẩy hắn ra xa.
"Đã rất lâu rồi trẫm không thưởng thức tay nghề của Vân quý phi nên… cũng không rõ lắm nữa. Trẫm chỉ biết đồ nàng nấu rất hợp khẩu vị trẫm."
Gương mặt Vân Mộng Vũ tái mét, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay đến hằn lên vết đỏ ửng, giống như sắp bật cả máu.
[Ký chủ, cô còn nhớ nhiệm vụ của mình là bảo hộ nữ chính không vậy hả?]
[Bảo hộ cũng có năm bảy loại, ngươi cứ ở yên đấy mà nhìn đi.]
Vân Mộng Vũ đột ngột đứng dậy: "Thần thiếp ngắm hoa đã đủ, thật không dám làm phiền hoàng thượng cùng hoàng hậu ân ái, xin cho thần thiếp được phép trở về cung trước."
"Được, bổn cung ân chuẩn."
Nữ chính nhanh chóng xoay người bước đi, nhưng còn chưa đi được mấy bước đã đột nhiên ngã lăn xuống đất.
"Quý phi nương nương!"
Trong khi Hướng Vấn Thiên và đám nô tài hốt hoảng bước tới xem xét tình trạng của nàng ta thì Thập Nhất chỉ ngồi đó, khóe môi hơi câu lên.
Vân Mộng Vũ được Hướng Vấn Thiên gấp gáp hồi cung, trên bàn chỉ còn lại mỗi Thập Nhất, ánh mắt nữ nhân lập tức lộ ra sự ghét bỏ.
Tấm vải băng bó trên tay cô được gỡ ra, đó là một lòng bàn tay trắng mịn, không có một vết xước.
Hừ… cô không rảnh đến mức đi nấu cho tên nam chính đó ăn. Vết xước trên tay lần trước cũng chỉ là do cô không cẩn thận khi giết đám lính trong ngục thôi!
Cầm lấy bình trà trên bàn, Thập Nhất đổ xuống bàn tay đã bị tên nam chính động qua.
A Dĩ và Nãi Nghê vừa lúc đi tới trông thấy hành động của cô liền hoảng hốt, nhanh chóng đem khăn tới, lau lại sạch sẽ.
Dạo gần đây chủ nhân của bọn họ dường như có chút nóng nảy hơn rất nhiều.
"Nương nương, để nô tỳ mang bình trà khác tới cho người uống hạ hỏa nhé?"
"Không cần. Hồi cung thôi."
Cuối cùng thì Vân Mộng Vũ cũng chịu hành động rồi, còn tưởng phải khích bác thêm chút nữa cơ đấy.