Thập Nhất thừa biết Lưu vương sẽ không dễ dàng bắt tay với mình nếu chưa bị dồn đến bước đường cùng. Lần này cô đến chỉ là để hắn phải dấy lên nghi vấn với Hướng Vấn Thiên và giới thiệu bản thân một chút.
Lần gặp tiếp theo, hắn mới là người phải cầu xin cô.
"Công chúa, đợt trước nô tỳ thấy người rất hay xuất cung, mỗi lần trở về tâm trạng còn khá vui vẻ nữa. Hay là hôm nay để nô tỳ bồi người đi chơi nhé?"
Thập Nhất nghe A Dĩ nói, bước chân có hơi sững lại. Từ khi nào cô lại có thói quen để lộ cảm xúc chân thật của mình ra bên ngoài rõ rệt như vậy?
"A Dĩ."
"Vâng, nô tỳ nghe ạ."
"Ngươi có nơi nào muốn đi không?"
"Ừm… nô tỳ muốn ghé cửa tiệm trang sức và y phục một chút ạ. Hì… Nãi Nghê trước khi đi có dặn nô tỳ mua giùm mấy thứ."
"Được. Vậy thì đi thôi."
Theo chân A Dĩ đến mấy cửa tiệm, trong khi thiếu nữ hoạt náo mua hết cái này đến cái kia thì Thập Nhất lại chỉ ở phía sau im lặng chờ đợi.
Cô và A Dĩ cứ như đang đổi vị trí cho nhau vậy.
"Tiểu thư, người thấy trâm cái này thế nào? Có phải rất đẹp không ạ?"
"Thích thì mua đi. Ta tặng ngươi."
"Không có. Tại nô tỳ thấy người thường xuyên sử dụng chiếc trâm cài có hình bông hoa giống như vầy nên nghĩ người sẽ thích nó."
Lúc này Thập Nhất mới chịu nhìn xuống chiếc trâm cài trong tay A Dĩ, nó cũng có hình bông hoa bỉ ngạn, nhưng có vẻ thô sơ và không được điêu khắc tinh tế lắm.
Thập Nhất bất giác sờ lên chiếc trâm đang cài, so với nó, chiếc trâm mà hắn tặng cô đẹp hơn rất nhiều.
"Không cần mua đâu. Không phải vì ta thích loài hoa này nên mới thường xuyên cài đâu."
"Vậy thì tại sao ạ? Ừm… thật ra nô tỳ thấy nếu người chịu mang những món trang sức lấp lánh khác thì sẽ còn xinh đẹp hơn rất nhiều."
"Phải, nó vốn không món đồ thật đắt tiền, vậy nhưng trong mắt ta nó lại quý giá hơn bất kỳ trang sức lộng lẫy nào."
A Dĩ khó hiểu nhìn chiếc trâm mà chủ nhân đang cài, nàng đột nhiên nghĩ đến thứ quý giá nhất của mình, chính là chiếc vòng tay vẫn đang ở trong túi gấm trên người.
Nghĩ vậy, hai mắt A Dĩ mở to, giống như nhận ra điều gì.
Nàng nhớ chiếc trâm cài này xuất hiện sau khi hoàng hậu một mình xuất cung. Cũng là cái hôm mà nàng và Nãi Nghê nghe thấy hai từ "nhân tình" kia, chẳng lẽ… là thật sao?
Trong khi A Dĩ đoán già đoán non, Thập Nhất vô tình nhìn thấy bóng dáng một người lướt qua ở phía trước.
"A Dĩ, chút nữa chúng ta gặp lại ở gần cổng cung. Bây giờ ta có việc phải đi một chút."
Thập Nhất vội vàng để lại lời nhắn như vậy, không đợi nghe A Dĩ hồi đáp mà đã chạy ngay đi.
"Khoan đã… công… tiểu thư!"
Thập Nhất rất nhanh đã đuổi kịp đối phương, trông thấy nàng, cả Đổng Trác cũng lộ ra một sự bất ngờ.
Thập Nhất vốn không có ý định đến tìm Đổng Trác, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn thì cô đã bất giác đuổi theo đến đây.
Bây giờ đột nhiên đối diện thế này, cô có chút không biết nói gì.
"Ta…" Thập Nhất chỉ vừa há miệng thì đột nhiên có một nữ nhân xông đến bên cạnh Đồng Trác, ôm cánh tay hắn.
Trông thấy nữ nhân kia, Thập Nhất không khỏi nhíu mày. Cô không nói gì đã đưa tay kéo hắn sang phía mình.
"Đi với ta."
"Khoan đã…" Một cánh tay của Đổng Trác đã bị nữ nhân lạ mặt kia kéo lại. "Cô nương này có phải quá không biết phép tắc rồi không? Cô là ai mà vừa đến đã muốn lôi lôi kéo kéo Trác ca rồi?"
Trác ca? Xưng hô cũng thật mật quá nhỉ?
Thập Nhất không thèm nói chuyện với nàng ta, chỉ nhìn Đổng Trác, hỏi hắn: "Chàng muốn đi theo ai đây? Ta, hay nàng ta?"
Khi hỏi câu này, cô vô cùng tự tin về việc Đổng Trác sẽ chọn mình, nhưng không… cánh tay cô bị gỡ ra, hắn nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng lãnh đạm:
"Ta không nghĩ mình phải đi theo một người đã bạch vô âm tín suốt một thời gian với mình."1
Đôi mắt Thập Nhất tối xuống từ lâu, người ta từ chối thẳng thừng thế này, có phải cô nên ngoan ngoãn rời đi, tránh làm phiền bọn họ không?
Hừ… Nếu làm vậy thì cô đã không còn là Thập Nhất nữa rồi!
Thập Nhất kéo mạnh một cái, thân người Đổng Trác hoàn toàn ngã về phía cô, còn thiếu nữ kia thì ngã rầm xuống đất.
Soạt… Đổng Trác được Thập Nhất bế bổng trên tay.1
Cô nhìn xuống thiếu nữ đang nằm trên đất: "Là do ngươi tự ngã xuống đấy, ta chưa hề động vào ngươi đâu."
Thập Nhất nói xong liền bế người quay lưng rời đi.
Mặc kệ sự phản đối của Đổng Trác hay những ánh nhìn xung quanh thì cô cũng không thả hắn xuống.
Đổng Trác muốn phản kháng, muốn thoát khỏi vòng tay của thiếu nữ này nhưng không biết tại sao sức mạnh của hắn cứ như biến mất rồi vậy.
"Thập Nhất, nàng rốt cuộc lại làm gì với ta rồi?"
"Chàng ngồi yên đi, nếu không muốn ta hôn chàng ở ngay trên phố này."
Đổng Trác thật sự xấu hổ muốn chết, cuối cùng chỉ có thể ôm mặt, giấu đầu vào người đối phương.
Cứ thế hắn được Thập Nhất đưa về phủ đệ, đi vào tận phòng ngủ.
Tới giường, hắn lập tức bị vứt xuống cái bẹp… vô cùng bạo lực.
"Nàng…"
Đổng Trác vừa ngẩng đầu lên, nữ nhân kia đã chồm người tới, hoàn toàn giam hắn trong vòng tay nhỏ bé của cô.
"Đổng Trác… hôm nay chàng ăn gan hùm rồi phải không?"
Ánh mắt thiếu nữ như có ngọn lửa hừng hực đang cháy, chiếu thẳng đến Đổng Trác, làm hắn không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
"Nàng… nàng lại định làm theo ý mình phải không?"
"Vậy chàng muốn ta theo ý chàng, để cho chàng hò hẹn với nữ nhân kia? Ha… Trác ca? Thân mật quá nhỉ? Sao? Là thanh mai trúc mã hay lại nhất kiến chung tình thế?"
Thập Nhất rõ ràng biết rõ hắn với nữ nhân sẽ không có gì, vậy mà cứ không kìm được nói ra mấy câu chế giễu kia.
Đổng Trác giống như bị những lời nói ấy làm cho tổn thương, ấm ức sau đó cứ thế tuôn ra:
"Dù là ai thì ít nhất cũng không phải là người mà đến cái tên ta cũng không biết là thật hay giả. Không phải người cứ thế mất tích rồi lại đột ngột xuất hiện… không phải người luôn tự ý làm những gì mình muốn mà không cần biết ta sẽ nghĩ gì."
Đổng Trác nói nhanh một lèo, thậm chí còn không cần thở, đến lúc nói xong liền không kìm được mà hít mấy hơi dài.
Đối diện với ánh mắt đầy trách cứ kia, Thập Nhất có chút không nói lên lời. Hôm đó không phải chính hắn mới là người khiến cô tức giận đến bỏ đi sao?
"Chàng nhớ không? Hôm đó chàng đã không thể lựa chọn giữa ta và hoàng thượng."
"Vậy nếu ta cũng bắt nàng lựa chọn thì sao? Bắt nàng lựa chọn giữa ta và việc nàng đang muốn làm. Nàng có dám nói sẽ bỏ qua tất cả những chuyện đó, yên ổn làm phu nhân tướng quân của ta không?"
Thấy thiếu nữ im lặng không nói gì, trái tim Đổng Trác nhói lên.
"Nhìn xem, nàng đâu có trả lời được."
Đồng Trác nhìn cô, trong đôi mắt chẳng che giấu sự nhớ nhung của hắn nữa, đôi mắt ấy đỏ lên, vì ấm ức, vì đau lòng, vì những gì hắn phải chịu đựng sau khi cô quay lưng rời đi.
Hắn đã nhớ, nhớ thiếu nữ trước mặt này đến điên cuồng, hắn cứ đợi, đợi mãi cũng không thấy cô tìm đến, thời gian càng trôi qua thì hắn lại càng thêm thất vọng.
Hắn bắt đầu suy nghĩ có phải hắn là người duy nhất nhớ nàng? Có phải hắn là người duy nhất muốn gặp nàng?
"Thập Nhất… nàng rốt cuộc là tự tin đến mức không sợ mất ta hay vốn dĩ nàng chẳng hề quan tâm việc ta có còn ở đây đợi nàng hay không?"
"Không phải. Cả hai điều mà chàng nói đều không phải." Thập Nhất cuối cùng cũng chịu lên tiếng trả lời.
"Đổng Trác, điều khiến ta tự tin chính là chàng, rằng tình yêu của chàng sẽ không bao giờ thay đổi."
Thập Nhất đưa tay vuốt nhẹ gương mặt Đổng Trác, chạm vào vết sẹo trên má hắn. Vết sẹo như nhắc nhở cô về con người chính trực đến ngốc nghếch của hắn, cũng là lý do khiến cô phải che giấu hắn nhiều đến vậy.
"Hồi nãy chàng bắt ta lựa chọn phải không? Để ta nói cho chàng nghe nhé. Lựa chọn của ta là chàng, luôn là chàng."
Mắt Đổng Trác mở to, kinh ngạc nhìn cô.
"Bởi vì sự lựa chọn của ta là chàng, bởi vì muốn làm phu nhân Đổng tướng quân nên ta mới không thể dừng lại việc đối đầu với Hướng Vấn Thiên. Vậy nên Đổng Trác à, chàng buộc phải lựa chọn giữa tín ngưỡng của mình và ta."