Trận chiến lớn sau đó đã diễn ra ròng rã suốt một năm, khi đoàn quân Tây Lương và Nam quốc bắt đầu chiếm ưu thế, tổng tấn công đánh chiếm hoàng cung Hà quốc thành công, thì đột nhiên người ta nhận ra sự mất tích một cách bất thường của hai vị tướng lĩnh.
Một bức thư đã được tìm thấy trong phòng của thái tử Nặc Sa, và đó là thư từ đại công chúa Ái Tử Lạp Hy.
"Mọi người không cần tìm ta và Đổng Trác đâu. Bọn ta đình công mãi mãi đây. Tạm biệt."
"Thiệt là tức chết mà!!! Hai người đó nghĩ gì mà chỉ để lại mấy dòng chữ như vậy xong liền có thể bỏ đi hả?"
Trong khi A Sự không kìm nổi tức giận vì vị tướng quân bỏ nhà đi theo nữ nhân thì Nặc Sa lại chỉ trầm ngâm suy nghĩ.
Hắn bỗng nhớ lại lời đề nghị trước đây của Lạp Hy, về lời hứa sẽ để cho cô quyết định cuộc đời sau này. Xem ra ngay từ đầu, muội muội của hắn đã muốn rời xa thân phận đại công chúa này…
Ở cuối bức thư ấy còn có một dòng nhắn riêng dành cho Nặc Sa: "Nếu một ngày nào đó A Dĩ muốn rời hoàng cung, muội hi vọng ca ca cũng sẽ thành toàn cho nàng."
"A Sự, xem ra chúng ta chỉ có thể làm tiếp phần việc dang dở của bọn họ thôi. Hai người đó… có lẽ sẽ không quay về nữa đâu…"
Rời khỏi Hà quốc, hai cái người chối bỏ trách nhiệm kia bắt đầu hành trình ngao du tự do tự tại của mình. Bọn họ lựa chọn một vùng đất thanh bình, mở một tửu lâu nho nhỏ, nữ nhân làm đầu bếp, nam nhân làm chủ tiệm kiêm luôn tiểu nhị, ngày tháng bình bình rồi qua…
Rầm… loảng xoảng…
Ừm thì cũng không bình yên lắm với cái con người đã vụng về còn suốt ngày đòi vô bếp kia.
Nhưng biết làm sao được, nam nhân của ai người nấy chiều, cuối cùng vẫn là Thập Nhất cô đi thu dọn tàn cuộc.
"Đứt tay rồi thấy không? Sao chàng cứ đòi nấu ăn chi vậy?"
Nam nhân cao lớn nào đó phụng phịu không vui: "Ta muốn nấu cho nàng ăn mà. Nhìn xem, đồ của ta nấu ngày càng ngon hơn rồi đúng không?"
Đổng Trác ở thế giới này có một sự cố chấp với việc nấu ăn lớn vô cùng, tự Thập Nhất cũng cảm thấy nguyên tắc không được lãng phí của mình đã và đang bị hắn bào mòn dần rồi.
"Bỏ đi! Nấu ăn cái gì cho cực. Chàng tự làm món ăn cho ta là đủ rồi!"1
Thập Nhất mặc kệ đống lương thực dang dở trên bếp, kéo Đổng Trác đi vào bên trong gian phòng ngủ, những âm thanh mập mờ nhanh chóng vang lên.
Không tranh đấu, không giàu sang, giản dị, yên ả và hạnh phúc, bọn họ tận hưởng cuộc sống hai người cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.
…
Lúc Thập Nhất quay lại không gian của hệ thống, cô phát hiện bản thân không thể nhúc nhích một chút nào.
"Hệ thống, ngươi làm gì ta rồi?"
[Ký chủ, chào mừng cô hoàn thành nhiệm vụ trở về. Đây là kết quả lần này của cô.]
Kẹo: 05
Điểm công đức: 5000/10000
Số liệu tính đến hiện tại:
Tên: Thập Nhất:
Điểm công đức: 45000
Đạo cụ: Vòng tay sinh tử
Phần thưởng: Trống
Kẹo: 11
"What? Tại sao điểm công đức của ta vẫn thấp như vậy? Có biết chị đây đã tốn bao nhiêu mồ hôi và máu trên chiến trường không?"
[5000 điểm đó là phần thưởng cô tiêu diệt nữ chính giả, giúp thống nhất ba khu vực, giảm thiểu chiến tranh xảy ra ở tương lai. Tuy nhiên, cô lại là nguyên nhân chính khiến nam nữ chính chia cắt, rồi còn giết chết nam chính nữa. Ký chủ à, tôi đã dặn cô chỉ làm những việc trong nhiệm vụ của mình thôi mà.]
Được rồi, từ lâu Thập Nhất đã chẳng còn trông đợi vào cái tính nghiêm minh chấm điểm của hệ thống này nữa. Hừ… dù sao cô cũng được max số kẹo, vậy là đủ rồi.1
"Mà ngươi đã làm gì với linh hồn của ta vậy? Ta không cử động được."
[He he… ký chủ, ta chỉ muốn khoe với cô về tính năng mới của ta thôi. À còn cái này nữa…]
Đại Thần vừa dứt lời thì Thập Nhất cũng lập tức khuỵu hai đầu gối xuống, rõ ràng cô đang ở trạng thái linh hồn vậy mà lại có thể cảm nhận được cảm giác da thịt đau đớn như bị kim chích.
Thập Nhất cắn răng: "Ngươi… đã làm gì?"
[Ấy chết, ta quá tay rồi sao? Xin lỗi nha… Ta chỉ muốn cô thử qua một chút thôi. Sau này nếu như cô tiếp tục có hành vi không đứng đắn thì sẽ bị trừng phạt, tất nhiên cấp độ đau đớn cũng cao hơn nhiều.]
Giọng điệu Đại Thần vô cùng hênh hoang, nó có vẻ rất vui mừng vì đã có được phương pháp chế ngự ký chủ ngang ngược này.
Ánh mắt Thập Nhất trở nên tối tăm: "Có thể chuyển một lời này của ta tới chủ nhân nhà ngươi không?"
[Hửm? Cô muốn nói gì?]
"Nếu là nam thì mau đi chuyển giới đi, trước khi ta tìm ra hắn. Còn nếu là nữ… ta hứa sẽ cho cô ta chết toàn thân."
Cô gái nói xong liền thu lại ánh mắt lạnh lẽo kia, bình thản đứng dậy.
"Nếu ngươi đã khoe khoang xong rồi thì tới thế giới tiếp theo thôi."
Đợi Thập Nhất rời đi, giọng nói quen thuộc của một nữ nhân bí ẩn lại vang lên trong không gian.
"Đại Ngốc, lần này ta đã cho ngươi chút quyền lực rồi đó. Ta sẽ tạm vắng một khoảng thời gian, ngươi tự quản lý cho tốt. Nhớ đừng lạm dùng trừng phạt quá, không có ta ở đây, không có người giải quyết hậu quả cho ngươi đâu đấy."
[Hả? Ngươi đi đâu? Ngươi để ta một mình trông nom nơi này sao?]
Không có tiếng đáp lại.
Thân ảnh một chú thỏ ngọc ôm cà rốt nhanh chóng hiện ra trong không gian trắng xóa, nó không ngừng nhảy tới nhảy lui.
[Nói đi là đi… Hừ… Nữ nhân nào cũng đáng ghét như nhau! Crap… crap...]