Lúc Từ Chính Quân tỉnh lại đã phát hiện bản thân đang nằm ở một nơi xa lạ, không chỉ vậy, còn có một cô gái đang tựa đầu trên ngực hắn, tay thì ôm ngang bụng.
Từ Chính Quân bị hoảng hốt, không đến một giây đã lập tức đá phăng người ra, bởi vì chiếc giường rất nhỏ nên cô gái rớt ngay xuống sàn nhà.
Lần thứ hai bị ném đi một cách phũ phàng, Thập Nhất muốn không nổi giận cũng không được.
"Này! Từ Chính Quân! Anh đối xử với ân nhân của mình thế à?"
Nhận ra cô gái đứng trước mặt mình là người quen, lại còn là người giúp việc Lưu Diệc Hàm, lông mày hắn cau chặt.
Đêm qua bởi vì xảy ra chuyện nên hắn phải sớm rời khỏi sinh nhật của Mạn Châu. Bởi vì một mình đánh nhau với đám thợ săn nên hắn đã rất kiệt sức, chuyện sau đó thì hắn hoàn toàn không nhớ gì nữa.
"Cô… Lưu Diệc Hàm… Tôi bảo cô tránh xa tôi hai mét."
"Là tôi cứu anh, đem anh về đây đấy. Từ Chính Quân, anh biết khi nhận được sự giúp đỡ thì phải cảm ơn không?"
"Tôi là ông chủ của cô. Không được phép gọi cả họ tên của tôi ra." Từ Chính Quân khoanh tay, bộ dạng lạnh nhạt, bắt đầu quan sát một vòng căn phòng bé tí bằng cái lỗ mũi, không che giấu vẻ mặt khinh thường.
"Cô bảo cô cứu tôi vậy tại sao không đưa tôi trở về Từ gia? Cái nơi hôi bẩn này nếu làm tôi bị bệnh, cô chịu trách nhiệm nổi không?"
Đệt! Đúng là chủ nghĩa tư bản mà!
Thập Nhất đã nhiều lần chứng kiến con người kiêu ngạo của hắn, vậy mà lúc này vẫn có chút không kiềm được muốn đánh người.
"Thưa chủ tịch đáng kính, chỗ ngài bị ngất gần với nhà tôi nhất nên tôi chỉ có thể vác ngài về đây thôi. Tôi sống ở đây bao năm cũng chưa thấy bị ốm bao giờ đâu. Mà nếu có thì yên tâm, tôi vẫn chịu trách nhiệm được."
"Cô? Hừ… Cô biết con người tôi trị giá bao nhiêu không? Không cần ở đó nói hươu nói vượn nữa, gọi người Từ Gia tới đây."
Từ Chính Quân đã quen ra lệnh cho người khác, giọng điệu lẫn thái độ này của hắn đã thành công làm Thập Nhất nổi hứng trêu chọc.
"Tiếc quá… tôi không có điện thoại. Ngài chủ tịch nếu muốn thì có thể tự trở về a."
"Cô…" Từ Chính Quân tức giận đứng lên, lại bị cơn choáng váng làm cho suýt ngã, may là có Thập Nhất ở bên cạnh đỡ lấy hắn.
Không biết vô tình hay cố ý, cô chỉ chạm vào khu vực có vải trên người, dù vậy thì Từ Chính Quân vẫn đẩy cô ra.
"Tránh ra, đừng chạm vào tôi!"
"Rồi. Tôi không chạm vào ngài, hiện tại ngài có thể tự bắt xe trở về hoặc là… đi bộ về chẳng hạn."
Thập Nhất biết rõ trong người Từ Chính Quân không có bất kỳ thứ gì, ngay cả sức khỏe cũng đang rất không tốt.
Trong truyện có nói Từ Chính Quân là người không thích ánh sáng nên hạn chế ra ngoài vào ban ngày, nhưng xem ra không phải chỉ là như vậy.
Đêm qua Thập Nhất đã thử xem xét thân thể hắn, so với thân phận huyết tộc thuần chủng, hắn yếu ớt một cách kỳ lạ.
Ánh mắt Từ Chính Quân lộ rõ sự bối rối, có vẻ Thập Nhất đoán đúng, hắn không thể tự mình rời khỏi đây.
"Cô… chẳng lẽ cô không cần đi làm sao?"
"À… hôm nay là ngày nghỉ của tôi, thưa chủ tịch."
Thập Nhất nói xong liền bỏ mặc hắn ở đấy, đi làm bữa sáng dành cho mình. Một tô cháo thịt đơn giản, nghi ngút khói mang cả hương thơm nhè nhẹ nhanh chóng được hoàn thành.
Trông cô gái ăn uống ngon lành, Từ Chính Quân đột nhiên có cảm giác đói bụng, hắn bất giác nhìn xuống cần cổ thon dài của đối phương.
Từ Chính Quân bị chính hành vi khác lạ của bản thân làm cho sửng sốt. Đã từ lâu rồi hắn không còn trực tiếp săn mồi mà chỉ uống máu dự trữ. Dù là máu dự trữ thì nó vẫn luôn được bảo đảm độ tươi mới nên Từ Chính Quân chưa bao giờ có cảm giác thèm khát cắn người như lúc này.
Hắn tự nhủ có lẽ vì bản thân lâu rồi không uống máu nên mới vậy.
"Chủ tịch, ngài không định về à?" Thập Nhất đã ăn xong, biết rõ đối phương không thể về mà vẫn cố tình hỏi.
"Đợi chút nữa người của tôi sẽ tự biết tìm đến đây."
"Ồ… Vậy chút nữa là khi nào?"
Từ Chính Quân nghiêm mặt nhìn cô, thái độ này là muốn đuổi hắn đi sao?
"Khoảng… một tiếng. Yên tâm, đợi bọn họ tới, tôi sẽ thưởng hậu hĩnh cho cô."
"Thưởng? Là thưởng tiền vì tôi đã cứu ngài sao?"
"Phải. Từ Chính Quân tôi sẽ không nợ người khác."
"Ồ… Nếu vậy ngài định thưởng cho tôi bao nhiêu?"
Sau khi nghe được một con số từ chỗ hắn, Thập Nhất gật gù ra vẻ hài lòng.
Nhìn thấy thái độ này của cô, Từ Chính Quân liền cho rằng cô đã bị số tiền ấy làm cho mờ mắt. Nhưng hắn còn chưa kịp khinh thường cô lâu hơn thì đã nghe thấy đối phương nói:
"Chừng đấy có vẻ ít hơn giá trị của ngài đấy ạ. Dù sao ngài cũng là tài phiệt bậc nhất nước ta cơ mà."
"Sao? Cô chê ít?"
"No… Ngài hiểu nhầm rồi. Tôi đâu có nói sẽ nhận tiền của ngài."
Từ Chính Quân nghi ngờ: "Không nhận tiền? Vậy cô muốn gì?"
Thập Nhất nhìn hắn, khóe môi hơi cong lên: "Tôi muốn ngài cơ."
Tôi muốn ngài cơ… Từ Chính Quân bị bốn chữ này làm cho kinh ngạc. Có phải hắn nghe nhầm rồi không?
"Tiền bạc làm sao có thể so sánh với tính mạng đáng quý của ngài chứ. Cho nên nếu muốn báo đáp, ngài phải lấy bản thân tặng cho tôi mới là hợp lý nhất."
Từ Chính Quân nhìn cô gái đang thản nhiên nói kia, bộ dạng vô cùng thong dong, bình tĩnh, cứ như cô ta chỉ đang nói một chuyện hiển nhiên vậy.
"Lưu Diệc Hàm, nếu đầu óc cô có bệnh thì hãy tới bệnh viện. Tôi sẽ không keo kiệt trả giùm cô tiền viện phí."
Thập Nhất: Ặc… Phải. Ta có bệnh, bệnh của ta chính là vì thích một tên kiêu ngạo như ngươi đó.
"Tôi nói muốn thưởng cho cô đơn giản là vì không muốn dây dưa, cô nghĩ mình thật sự là ân nhân của tôi sao? Lưu Diệc Hàm, việc của cô chỉ đơn giản là đưa tôi về đây. Không có cô thì người của tôi cũng sẽ tìm ra thôi, cô hiểu không? Hãy nhớ thân phận của mình là gì, không cần mộng tưởng xa vời."
Thập Nhất chỉ nói một câu mà đối phương đã liên tục vả mấy cái vào mặt cô, thái độ khinh khỉnh kia thật làm người ta muốn đánh đòn.
Được rồi, cô bây giờ thật sự chỉ là người giúp việc của người ta. Đúng là đáng bị coi thường mà. Haizz…
Thấy cô gái hơi cúi đầu xuống, Từ Chính Quân cho rằng những lời nói của mình đã tổn thương đến đối phương, dù hắn không thấy mình nói có gì sai hết, nhưng nhìn thấy cô gái như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy là lạ.
Hắn vẫn chưa kịp nắm bắt cảm xúc ấy là gì thì đối phương đã tiến gần. Cô đặt hai tay xuống bên giường, giam hắn trong vòng tay của cô.
Sự gần gũi thế này khiến thân thể Từ Chính Quân có phản ứng kháng cự, lập tức đưa tay lên, nhưng cánh tay ấy lại nhanh chóng bị cô bắt lại.
"Ngài nói đúng, tôi đúng là không nên mộng tưởng xa vời có được ngài."
"Vậy sao còn không tránh ra? Tôi bảo cô-"
"Vì tôi không xứng có được ngài nên hãy để ngài có được tôi đi. Chủ tịch Từ, ngài nghĩ sao về việc bao nuôi tôi?"1