"Chủ tịch, ngài không sao chứ?"
Lúc đám vệ sĩ phá được cửa xông vào chỉ trông thấy Từ Chính Quân đang ngồi ngẩn một mình trên giường, khóe miệng hắn vương lại chút máu đỏ tươi rất bắt mắt.
Lão Nhân là người đầu tiên nhận ra trạng thái Từ Chính Quân không ổn. Ông ta lo lắng tới mức nói luôn cái tên đã lâu rồi không được sử dụng đến.
"Thân vương Maros! Ngài thế nào rồi?"
Lúc này đồng tử Từ Chính Quân mới chậm rãi có động tĩnh, hắn nhìn tới vị quản gia của mình: "Ta… không sao."
"Cô gái kia đâu rồi? Còn có…" Lão Nhân nhìn tới chút máu bên miệng hắn, nghi ngờ hỏi. "Ngài đã tấn công cô ta sao?"
Từ Chính Quân không trả lời, đưa mắt nhìn ra cửa sổ đang mở toang, nơi mà Lưu Diệc Hàm vừa nhảy xuống.
Chỉ mới vừa nãy thôi, bởi vì cho rằng Lưu Diệc Hàm muốn làm việc hạ lưu với mình nên hắn đã dùng toàn bộ sức lực cắn cổ đối phương.
Nhưng mà… cô gái đó lại không hề có chút phản kháng, chỉ đơn giản là nắm lấy tay hắn…
Khoảnh khắc dòng máu chảy ra, được hắn hút lấy, có rất nhiều hình ảnh kỳ lạ đột ngột hiện lên trong đầu, hắn bỗng cảm thấy vô cùng sợ hãi, giống như mình đã phạm phải một sai lầm tai hại.
Khi hắn vội vàng tránh xa khỏi Lưu Diệc Hàm thì gương mặt cô đã trắng bệch đến đáng sợ.
Đối diện với đôi mắt tĩnh lặng kia, hắn đã không thể thốt ra một lời nào. Bởi vì hắn nhận ra cơ thể mình trở lại bình thường rồi, không còn cảm giác nóng bừng của thuốc kích dục kia nữa. Hóa ra… cô không có ý định xấu xa gì cả, ngược lại còn giúp hắn bằng một cách thần kỳ nào đó.
Hắn vẫn nhớ trước khi rời khỏi đây, cô không hề tỏ ra tức giận, chỉ nói một câu duy nhất: "Từ Chính Quân, bây giờ tôi phải đi, lần sau gặp sẽ tính sổ với anh."
Từ Chính Quân lặng lẽ bước tới chỗ cửa sổ, nhìn xuống dưới, ở đây là lầu mười lăm, cao ngất, vậy mà cô gái kia chẳng chút do dự nào đã nhảy xuống. Năng lực này sao có thể là của con người.
Từ Chính Quân xoay người, nhìn tới người quản gia: "Lão Nhân, ta nghĩ mình đã tìm được Nam Di rồi…"
"Ngài nói thật ư? Chẳng lẽ… là Lưu Diệc Hàm đó sao?"
"Phải… Một huyết tộc có thể ăn uống và sinh hoạt như con người, chỉ có thể là Nam Di mà thôi."
Lão Nhân không mất thời gian hỏi nguyên do vì sao Từ Chính Quân có thể nhận ra điều đó, chỉ lập tức vui mừng: "Vậy chúng ta phải mau chóng bắt Lưu Diệc Hàm lại mới được. Ngài hãy để tôi và mọi người truy đuổi cô ta."
"Không cần bứt dây động rừng đâu. Dù sao cũng phải đợi thêm hai năm nữa mới tới thời điểm ấy, bây giờ chỉ cần giữ người ở bên cạnh và trong tầm kiểm soát của chúng ta là đủ."
"Thưa ngài, như vậy có mạo hiểm quá không ạ?"
"Đừng lo, cô ta chắc chắn chẳng biết cái gì nên mới có thể quanh quẩn ở bên cạnh ta như vậy."
Lưu Diệc Hàm đó luôn miệng đòi bao nuôi hắn, thậm chí còn… không thèm phản kháng lại hành vi gây tổn thương của hắn nữa.
Nhớ lại gương mặt tái nhợt cùng vết cắn đổ máu trên cổ cô gái lúc rời đi, đột nhiên Từ Chính Quân cảm thấy khó hiểu với tâm trạng bức bối của bản thân mình.
Hắn chẳng nói, chẳng rằng, cất bước muốn rời khỏi nơi này.
Đợi đi được mấy bước, Từ Chính Quân đột ngột quay lại, nhặt lên chiếc hộp gỗ đang nằm trên giường. Sau đó thì thật sự rời khỏi tòa nhà khách sạn ấy.
Ngồi trên xe, Lão Nhân muốn gọi điện cho Mạn Châu để cô tới Từ Gia thì bị Từ Chính Quân ngăn lại.
"Không cần gọi Mạn Châu đến. Ta rất ổn."
"Thân vương…" Lão Nhân giống như sực nhớ ra điều gì, vội vàng đổi lại xưng hô cũ. "Chủ tịch, tôi biết ngài vừa mới phát bệnh, bây giờ phải gọi Mạn Châu tới vì cô ấy là người duy nhất có thể giúp ngài giảm đau."
Phải, trước đây đã từng là như vậy nên dù cho hắn không quá thích tiếp xúc với phụ nữ thì vẫn phải để mặc cho Mạn Châu giúp mình bôi thuốc. Nhưng còn bây giờ… Gương mặt cô gái nào đó lại hiện lên trong đầu Từ Chính Quân.
Hắn khẽ nhắm mắt lại, nói nhỏ: "Thật ra vẫn có người khác nữa đấy."
Lão Nhân muốn hỏi thêm nhưng nhìn thấy Từ Chính Quân đã nhắm mắt đi ngủ nên không thể nói nữa, cũng đành thu lại điện thoại của mình. Ngoại trừ làn da đỏ, thần thái ngài ấy khá tốt, có lẽ ngài ấy thật sự không sao.
…
Ở một nơi khác rất gần với khách sạn là Thập Nhất đang ngồi bệt trên một con hẻm nhỏ. Cô ngồi ở đó, lưng tựa vào tường, gương mặt mệt mỏi, trong miệng ngậm kẹo, bộ dạng cà lất phất phơ như mấy tên nghiện vậy.
[Ta nói rồi mà ký chủ không nghe, suýt chút nữa là cô thăng thiên luôn rồi đấy.]
Bình thường Thập Nhất không mấy để ý tới thời hạn tuổi thọ 5 năm vì đã có Đại Thần nhắc nhở, nhưng lần này cô truyền quá nhiều linh khí cho Từ Chính Quân nên hạn sử dụng cũng bị rút ngắn và hết một cách đột ngột.
Vậy nên bây giờ Thập Nhất phải ngậm kẹo, thứ duy nhất có thể bổ sung lại dưỡng chất cho linh hồn cô.
Cô giơ tay lên, người khác chắc chắn không thấy nhưng trong mắt Thập Nhất chính là một tầng khí màu xám đang bao bọc toàn bộ cơ thể cô.
Sắc mặt cô dần dần trở lại bình thường, khi cô cảm thấy thân thể đã ổn định thì lập tức đứng dậy.
Thập Nhất đang đi thì nghe thấy âm thanh lớn truyền đến ở góc cua gần đó. Cô trông thấy một người đàn ông đang bị vài người khác dồn vào góc tường. Anh ta trông thấy cô, hình như muốn kêu cứu, còn chưa kịp kêu thành tiếng đã bị người ở gần bịt miệng.
Thập Nhất liếc mắt một cái, lại tiếp tục đi về phía trước, không có ý định can dự vào.
[Ký chủ, làm việc thiện sẽ giúp tăng điểm công đức. Nếu cô giúp người đó-]
[Không cần. Ta làm nhiệm vụ là đủ mệt rồi.]
Bước chân Thập Nhất bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt cũng cau có vô cùng.
Mẹ kiếp! Hệ thống lại dùng chiêu cũ để bắt ép cô làm việc rồi!
[Ta đã nói ký chủ phải làm nhiều việc thiện mà. Cứu người đi, trước khi ta tăng mức độ trừng phạt lên.]
Thập Nhất cắn răng, bực dọc đi đến chỗ người đàn ông kia.
"Cô là ai? Đừng có xen vào-"
Tên đó chưa nói xong đã bị một cú đấm thẳng vào mặt. Cú đấm như đem theo nỗi giận cần chỗ trút của Thập Nhất.
Từng đòn sau đó của cô đều không khoan nhượng chút nào, trong phút chốc mấy tên đó đã ngã xuống đất hết. Chỉ còn lại một người đàn ông là nạn nhân kia đang trợn mặt kinh ngạc nhìn Thập Nhất.
Thập Nhất làm xong việc liền quay lưng đi thẳng, có trời mới biết cô đang khó chịu thế nào.
"Khoan đã, cô gì ơi, cảm ơn cô đã cứu tôi. Có thể cho tôi biết tên không?"
Người đàn ông đưa tay muốn giữ Thập Nhất lại liền bị cô nắm lấy, quật luôn xuống đất.
"Không cần cảm ơn, cũng đừng làm phiền tôi."
Người đàn ông nằm dưới đất chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi xa. Đôi mắt anh ta giống như phát sáng: "Má ơi, người đâu mà ngầu dữ thần!"
Sau khi cảm thán xong, bóng dáng ân nhân cũng đã khuất dạng, anh ta mới bò dậy, nhìn một đám người đã bị đánh ngất.
Sắc mặt anh ta lập tức thay đổi chuyển sang ghét bỏ cùng khinh thường, dùng chân đá mấy phát vào bọn chúng:
"Mấy người nên cảm ơn vì sự có mặt của cô gái đó đấy."
Người đàn ông lôi ra chiếc điện thoại, bấm số gọi ai đó.
"Anh, em nè, anh mau cho người đến đón em đi, em đến thăm anh mà gặp đám cướp hung dữ lắm nè. Alo… alo…"
Hình như điện thoại đã bị cúp ngang.
Người đàn ông tức giận gọi lại, vừa thấy bên kia bắt máy đã mắng một tràng: "Maros khốn kiếp! Anh có đáng mặt làm anh trai không hả? Có biết em trai anh suýt chút nữa đã mất mạng rồi không?"
"Ngài Carl, là tôi đây."
"Lão Nhân? Anh trai ta đâu rồi? Nói Maros nghe máy coi! Làm sao anh ta có thể hững hờ với đứa em trai vượt ngàn dặm xa xôi để đến thăm anh ấy như vậy hả?"
"Ngài cho tôi địa điểm đi, chúng tôi sẽ lập tức tới đón ngài."