Thập Nhất nhận được tin nhắn từ Carl, hắn nói rằng mình đang phải chạy trốn sự truy sát của anh trai xấu xa, muốn dời lại lịch hẹn giữa hai người.
"Từ Chính Quân, bộ anh muốn giết tên Carl hả?"
"Ai nói với cô như vậy?"
"Carl đó. Cậu ta nhờ em gửi tới anh ngàn lời chúc xui xẻo nhất."
Từ Chính Quân khinh thường: "Lấy mạng thằng ngốc đó chỉ tổ tốn công."
Hừm… chủ nhân Sát Nhân hội mà lại là thằng ngốc sao?
"Cô vẫn còn liên lạc với Carl?"
"Anh lại ghen à?"
"Ai thèm ghen…"
"Đáng yêu ghê, nào, lại đây em hôn cái."
"Tránh ra, động chút lại sờ mó, cô sẽ làm tôi phát bệnh cho coi."
Từ Chính Quân bây giờ không còn tránh né Thập Nhất như trước kia, dù vậy thì hắn vẫn chưa chịu thừa nhận thích cô. Cái miệng cứ luôn nói ra những lời thối như cũ, chỉ là hành động thì luôn đi ngược lại với miệng hắn.
"Tôi nói ba tháng mới cần uống máu một lần rồi mà. Tại sao cô lại giấu tôi tự ý lấy máu? Đã vậy còn là cách thức khiến mình bị thương, cô chán sống rồi sao?"
Từ Chính Quân la rầy xong lại tự mình cúi xuống làm lành vết thương cho Thập Nhất.
Chiếc lưỡi quanh quẩn trên làn da ấm nóng, giống như chú cún lớn đang liếm láp chủ nhân.
Nhìn cảnh này, Thập Nhất không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu hắn, khóe miệng cong lên gian xảo: "Đổ chút máu để được anh chăm sóc thì cũng không phí lắm."
Từ Chính Quân không quen với hành vi cưng nựng này, hất tay cô ra: "Đừng bảo cô cố tình làm vậy chỉ vì thỏa mãn máu dê xồm thôi đấy?"
"Không có." Thập Nhất bày ra dáng vẻ đứng đắn, uy tín nhất. "Em chỉ muốn đối tượng bao nuôi của mình béo tốt một chút thôi mà."
Từ Chính Quân kéo ra bàn tay đang lăm le sờ đến cơ bụng của hắn, người phụ nữ này thật sự không biết hai chữ "tự trọng" viết như thế nào.1
"Số tiền lần trước cô đưa chỉ đủ cho một nụ hôn thôi. Muốn sờ tiếp thì đưa tiền đây."
"Người một nhà mà tính toán quá."
"Là tự cô đòi bao nuôi tôi đấy."
Thập Nhất - nghèo rớt mồng tơi chỉ có thể thu lại móng vuốt. Được rồi, ai bảo người yêu lần này của cô lại là một tên tài phiệt biết tính toán chứ.
"Đứng dậy đi. Hôm nay tôi cần ra ngoài nên cô sẽ làm vệ sĩ cho tôi."
"Bây giờ trời vẫn còn nắng mà. Anh ra ngoài được không?"
"Chỉ cần không tiếp xúc trực tiếp thì tôi sẽ không sao."
"Ồ…"
…
Thập Nhất ngồi ở vị trí ghế lái, có chút nghiền ngẫm, hình như từ thế giới đầu tiên đến bây giờ, cô vẫn chưa có cơ hội động lại vào thứ này thì phải.
"Cô còn làm gì vậy? Không mau khởi động xe đi."
"Ồ…"
Kít…
"Lưu Diệc Hàm, cô biết lái xe không vậy?"
"Thông cảm đi, lâu rồi em không động vào xe."
"Lâu kiểu gì mà có thể nhầm chân ga với chân phanh vậy?"
"Ừm… là khoảng thời gian anh không ngờ nổi đâu."
Cùng với câu nói của cô, chiếc xe đột ngột lao thẳng về phía trước, Từ Chính Quân nhìn khung cảnh không ngừng trôi qua, bàn tay bất giác nắm chặt thắt dây an toàn, cái này… có phải hắn chọn sai người lái xe rồi không?
Rốt cuộc thì hai người vẫn thành công đi thẳng tới một trung tâm AF nào đó.
Khoan đã, trung tâm nghiên cứu AF, đây không phải viện nghiên cứu bí mật chỉ dành cho việc nghiên cứu huyết tộc đó ư? Sao tên Từ Chính Quân này lại ung dung đi vào bên trong thế kia?
Từ Chính Quân vừa xuất hiện ở đại sảnh đã có rất nhiều người đi ra đón tiếp hắn.
"Chào ngài Từ, rất vinh hạnh hôm nay được đón tiếp ngài đến đây. Không ngờ ở bên ngoài ngài lại trẻ trung như vậy. Ha ha…"
Thập Nhất ở bên cạnh lắng nghe cuộc nói chuyện, nghe một hồi thì cô mới hiểu tập đoàn S đã hỗ trợ cho viện nghiên cứu này một số tiền rất lớn.
Thân làm huyết tộc lại đi đầu tư tiền cho con người tìm ra phương thức giết chết huyết tộc là sao a?
"Toàn bộ tài liệu của lần nghiên cứu này đã chuẩn bị xong, mời ngài đi vào bên trong ạ."
"Được."
Thập Nhất tiếp bước định đi theo Từ Chính Quân thì bị một người đàn ông chặn lại.
"Xin lỗi, ngoại trừ ngài Từ thì không ai được phép vào bên trong."
Từ Chính Quân quay qua nhìn cô: "Lưu Diệc Hàm, cô ở bên ngoài đợi ta."
"Tôi biết rồi."
Thập Nhất nói vậy nhưng ngay khi bóng dáng những người kia rời đi thì cô cũng lập tức đứng dậy. Cô vốn đã muốn đến xem xét viện nghiên cứu này từ lâu nhưng chưa có cơ hội, bây giờ không tranh thủ thì còn lúc nào nữa.
Sau khi đánh ngất một nhà nghiên cứu, thay vào bộ trang phục trắng tinh, Thập Nhất lần theo thông tin có được trong cốt truyện, vượt qua mấy phòng nghiên cứu giả bên ngoài, đi sâu vào trong.
Cô nhìn thấy Từ Chính Quân đang ở trong một gian phòng với rất nhiều người, bên cạnh các nhà nghiên cứu còn có những tên ăn mặc com lê như chính trị gia.
Thông qua cửa kính trong suốt, cô không nghe thấy bọn họ nói gì nhưng lại nhìn thấy rất rõ các số liệu trên màn hình, đặc biệt là dòng chữ: "Đề án tiến hóa con người mang những đặc điểm ưu việt dựa trên gen huyết tộc."
Một dự án mang tầm quan trọng quốc gia như vậy lại để cho Từ Chính Quân biết, điều này có thể thấy hắn ta thật sự mang một ý nghĩa quan trọng đối với đất nước này.
Cũng không biết nên nói đám con người đó ngu ngốc hay xui xẻo nữa.
Thập Nhất rút lui, đi đến một gian phòng khác, đó là phòng riêng của viện trưởng viện nghiên cứu. Cô lục tìm trong tủ đựng tài liệu, bắt đầu lật xem rất nhiều giấy tờ.
Thập Nhất hành động cẩn thận, đợi lúc Từ Chính Quân xong cuộc họp kia, đi xuống sảnh thì cô đã đứng đợi ở đó như không có chuyện gì xảy ra.
Ngay khi đến gần cô, đột nhiên Từ Chính Quân nhăn mày: "Tại sao trên người cô có mùi của người khác?"
Mũi tên này cũng quá thính rồi, có vẻ như Thập Nhất đã bị dính mùi từ chủ nhân của chiếc áo vừa nãy.
"Có người đi đứng không cẩn thận tông vào em, chắc là bị ám mùi rồi."
Câu trả lời này không làm Từ Chính Quân nghi ngờ.
Sau khi xong việc ở nơi này, bọn họ lại lên xe để trở về Từ Gia.
Thập Nhất liếc nhìn Từ Chính Quân một cái, bỗng nhiên chồm người qua, hành vi thân mật đột ngột của cô làm hắn hoảng hốt.
Nhận thấy khoảng cách giữa bọn họ đã quá gần, hắn vội vàng lấy tay che miệng lại, giọng nói phát qua kẽ tay:
"Vẫn đang ở bên ngoài đấy, cô có thể kìm hãm cái tính dê xồm của mình lại không?"
Cạch… Từ tay Thập Nhất kéo ra một sợi dây, cô nghi hoặc nhìn hắn: "Em chỉ muốn thắt dây an toàn cho anh thôi mà, anh đang nghĩ gì trong đầu vậy?"
Từ Chính Quân nhìn sợi dây trên tay cô, nhận ra bản thân đã hiểu nhầm, ngượng ngùng muốn giành lấy dây an toàn, đẩy cô ra.1
"Tôi… tôi tự mình làm được.”
“Đừng động đậy.”
Hai người kề sát gần nhau, Thập Nhất có thể ngửi thấy mùi thơm ngát tự nhiên, không có bất kỳ nước hoa nào trên người hắn, khuôn mặt hắn hơi hồng lên vì xấu hổ, bộ dạng thẹn thùng vô cùng đáng yêu, cũng rất mê người.
"Vốn dĩ em không nghĩ gì đâu, nhưng mà anh cứ câu dẫn em thế này thì biết làm sao hả?"
"Tôi câu dẫn cô hồi nào? Đừng có ăn nói linh tinh nữa. Thắt… thắt dây nhanh lên đi."
Ánh mắt của đối phương lúc này đặc biệt nóng rực, làm Từ Chính Quân không dám động đậy, ngồi nghiêm chỉnh, chỉ mong cô nhanh chóng thắt xong rồi xoay người sang chỗ khác.
Khổ nỗi sự tự chủ của Thập Nhất với người đàn ông của mình trước giờ luôn bằng không, cô làm gì quan tâm bọn họ đang ở trên xe hay ở đâu, nghiêng người lên trước, đôi môi thoáng cái chuẩn xác phủ lên môi hắn. Đôi môi rất mềm mại, hôn lên mang theo vị ngòn ngọt, trước đấy hắn uống máu chứ có phải ăn đường đâu mà ngọt thế nhỉ.
Từ Chính Quân mới đầu còn hơi giãy giụa, sau đó hắn nhanh chóng bị kỹ thuật hôn của đối phương làm cho mê mẩn, dần dần quên mất việc mình đang ở đâu, từ bị động chuyển thành chủ động ôm lấy eo cô. Không gian trong xe lập tức trở nên nóng bỏng theo nụ hôn của hai người.
Khi âm thanh ái muội kết thúc cũng là lúc được thay thế bằng tiếng thở mạnh.
Nếu không phải đang ở trên xe, đoán chắc Từ Chính Quân sẽ không toàn mạng sau nụ hôn này.
"10 triệu đô."1
"Hả?"
"Cái giá của nụ hôn đấy."
??? Không phải vừa nãy hắn cũng rất hưởng thụ ư? Quay ngoắt cái lại đòi tiền nữa rồi.
Trong khi hai người này đang ân ái dưới gara thì bên trong viện nghiên cứu lại đang tá hóa vì phát hiện có tài liệu bị mất.
"Hệ thống an ninh giám sát 24/24 vậy mà có người đột nhập các ngươi cũng không biết! Ngu xuẩn!"
"Viện trưởng, rốt cuộc tài liệu bị mất là gì vậy ạ?"
Gương mặt người đàn ông kia vô cùng nghiêm trọng: "Là kết quả nghiên cứu sơ cấp đề án mới nhất."