Ở Từ Gia, có ba người lạ mặt đang quỳ trước mặt Từ Chính Quân, bọn họ mặc áo choàng đen, dưới chân mỗi người đều có một chiếc mặt nạ đã được tháo ra.
"Thưa chủ nhân, ngài Carl đã bị Nam Di tranh thủ lúc chúng tôi bất cẩn bắt đi, hiện tại vẫn chưa rõ tung tích của hai người ấy."
Từ Chính Quân gõ gõ trên mặt bàn, hắn đang cố tìm hiểu mục đích của cô là gì khi muốn bại lộ thân phận với Carl.
Trước đó, khi nghe tin hai cứ điểm của Sát Nhân hội bị tấn công, Từ Chính Quân cũng không bận tâm lắm, nhưng việc hai người thuộc hạ hắn cài vào Sát Nhân hội đồng thời bị bắt đi đã buộc hắn phải suy nghĩ kỹ càng hơn.
Hắn tất nhiên biết Nam Di là người gây ra chuyện đó, nhưng hắn không hiểu tại sao cô lại cứ phải nhắm vào Sát Nhân hội.
"Các ngươi nghĩ Callio và Harley có bán đứng và khai ra sự tồn tại của ta không?"
"Thưa chủ nhân, chuyện này là không thể nào."
Cho dù là không đi nữa, Từ Chính Quân vẫn cảm thấy cô gái đó sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy.
Hành tung của cô luôn bí mật, còn đám người dưới trướng hắn lần nào cũng vô dụng không bám theo nổi. Điều đó càng khiến hắn gặp khó khăn trong việc suy đoán âm mưu của Nam Di.
Hơn nữa… nghĩ đến quảng thời gian ngọt ngào hiện tại của bọn họ, Từ Chính Quân bất giác nắm chặt tay.
Chỉ cần cô không trở thành chướng ngại của hắn, thì hắn vẫn sẽ giả vờ như mình chưa biết gì cả.
Người con gái này… hắn đã nhận định rồi, dù cô ở bên cạnh hắn là thật lòng hay không thật lòng thì hắn cũng không cho phép cô thay đổi hoặc hối hận.
Từ Chính Quân nhìn tới đám thuộc hạ đang quỳ, lấy ra hai lọ chất lỏng không rõ tác dụng đặt lên bàn.
"Tạm bỏ qua việc của Carl và Nam Di đi, đây là hai thành phẩm mới nhất, thử nghiệm và cho ta kết quả chi tiết như mọi lần."
"Vâng, thưa chủ nhân."
Đợi ba người đó đã rời đi, Lão Nhân lập tức xuất hiện bên cạnh Từ Chính Quân, gương mặt ông tràn đầy âu lo:
"Ngài thật sự muốn vì cô gái đó mà bỏ qua kế hoạch chúng ta đã mất mấy trăm năm để xây dựng sao?"
"Không phải vứt bỏ mà là thay đổi chút thôi. Những gì ta đã nói vẫn sẽ được thực thi, ta sẽ đường hoàng quay lại lãnh địa bằng chính thân phận từng bị bọn chúng ruồng bỏ."
"Ngài từ bỏ cơ hội lấy lại sức mạnh chân chính, mãi mãi phải trốn tránh ánh mặt trời mà là thay đổi nhỏ sao? Thưa ngài… điều đó thật sự xứng đáng ư?"
Từ Chính Quân ngẩng đầu nhìn lão Nhân, nụ cười trên môi hắn làm ông ta phải sững sờ, bởi vì kèm theo nụ cười rất nhẹ nhàng ấy là ánh mắt tràn ngập nhu tình.
"Chỉ cần có cô gái ấy, cuộc sống của ta sẽ không còn đau đớn nữa. Ta không cần động vào bất kỳ ai khác bởi vì ta chỉ muốn chạm vào cô ấy. Ta không thể tiếp xúc với ánh mặt trời nhưng cô ấy sẽ là mặt trời của ta. Đã như vậy, việc phá bỏ lời nguyền kia đâu có còn quan trọng nữa, phải không?"
Đối với một người đàn ông đã chìm vào bể tình mọi lời nói đều sẽ là vô nghĩa, Lão Nhân chỉ còn biết thầm thở dài trong lòng.
"Đó là thân thể của ngài nên nếu ngài đã chọn lựa như vậy, phận làm thuộc hạ như tôi sẽ không phải đối. Nhưng nếu cô gái kia ảnh hưởng đến nghiệp lớn của ngài thì dù có chịu sự trừng phạt tôi cũng sẽ đích thân tiêu diệt cô ta. Bởi vì… điều đó liên quan đến cả những huyết tộc đang không ngừng bỏ sức vì ngài." Lão Nhân quyết đoán phát biểu.
"Được. Vậy ta cũng sẽ không để cho ông có cơ hội phải liều mạng như vậy."
Sau cuộc nói chuyện đầy nặng nề, khi chỉ còn lại một mình, Từ Chính Quân móc điện thoại ra và gọi cho Thập Nhất.
"Em đang ở đâu?"
"Đang ở cùng con trai. Từ Chính Quân, anh nghĩ sao nếu em đem con trai đến sống cùng chúng ta?"
Lời đề nghị đột ngột này làm Từ Chính Quân hơi bàng hoàng, trong khi hắn cố tình lờ đi sự tồn tại của Lưu Hoằng thì cô lại muốn đem người tới trước mặt hắn. Đây là xem thường trí thông minh của hắn ư?
"Tôi không nghĩ mình muốn sống cùng con trai riêng của em."
"Ây da, đây là việc sớm hay muộn thôi mà. Đằng nào chúng ta chẳng phải kết hôn, đúng không nào?"
Kết… hôn?
Từ Chính Quân sững lại một nhịp, hình ảnh hai người cùng nhau bước vào lễ đường bất giác hiện lên trong đầu hắn, trái tim Từ Chính Quân bắt đầu gia tốc, làm gì còn hơi sức đâu mà nghĩ đến mục đích sâu xa của đối phương nữa.
"Diệc Hàm…"
"Hửm?"
"Tôi nghĩ tôi sắp phát bệnh rồi."
…
Thập Nhất tức tốc trở về Từ Gia, vừa gặp Từ Chính Quân đã trông thấy gương mặt đỏ ửng đang chịu đau đớn của hắn. Cô lập tức đi tới nắm tay Từ Chính Quân, truyền từng dòng linh khí trong sạch xoa dịu cơn đau.
"Đang nói chuyện điện thoại mà anh cũng phát bệnh được là sao hả?"
"Còn không phải bởi vì em nhắc đến chuyện kết hôn gì đó sao?"
"Thế nào? Chuyện kết hôn làm anh không kìm nổi hạnh phúc đến mức phát bệnh vậy sao?"
"Chuyện đó nói sau đi." Từ Chính Quân hếch mặt về người đang đứng phía sau lưng cô. "Tôi còn chưa đồng ý mà sao em đã đem cục nợ đó về rồi?"
Lần đầu tiên Từ Chính Quân đối diện trực tiếp với Lưu Hoằng trong bộ dạng trẻ con, hắn cũng thấy thật thần kỳ về sự biến đổi đáng kinh ngạc này.
Thập Nhất quay lại nói với Lưu Hoằng: "Nào, chào ba đi con trai."
Ba? Thâm tâm Lưu Hoằng gào thét, chỉ mới đây thôi hắn vẫn chưa tiếp nhận nổi sự thật Nam Di đang yêu đương với Maros, bây giờ lại phải cúi đầu chào đồng niên của mình bằng ba thì thật sự là…
"Không được! Phải chào anh trai mới đúng."
Thêm một cục nợ khác xuất hiện - Carl.
Carl thản nhiên đi tới bế Lưu Hoằng nhỏ bé lên, đối diện với tầm mắt của Từ Chính Quân, giới thiệu một cách lưu loát:
"Đây là vợ nuôi từ bé của em đấy. Anh, sau này anh hãy đối tốt với vợ em."
Vợ? Từ Chính Quân nghiêm mặt nhìn Carl, lại nhìn qua "đứa nhỏ" kia, chẳng lẽ ngoài thay đổi ngoại hình Lưu Hoằng còn thay đổi được luôn cả giới tính sao?
Trong khi đó, "cậu bé đáng yêu" Lưu Hoằng lại đang kề sát bên tai Carl, nói một câu mà chỉ hai người họ nghe thấy:
"Không muốn ta phá toang kế hoạch của hai người thì thả xuống mau."
"Thế chú muốn gọi Maros bằng ba hay anh trai hơn hả?"
Lưu Hoằng ngoảnh mặt ra, nở nụ cười tươi rói với Từ Chính Quân: "Chào… ba."
Gương mặt Carl lập tức xụ xuống.
"Này, con trai của ta có lấy đàn ông thì cũng không thể nằm dưới được. Cậu phải là vợ nó." Thập Nhất đi tới giành lại Lưu Hoằng trong tay Carl.
"Hừ… ai nằm dưới thì lên giường mới biết được. Cô lấy quyền gì mà phán?"
"Dựa vào việc ta đã nuôi nấng đứa nhỏ này a. Cậu còn phải gọi ta bằng mẹ đấy!"
Từ Chính Quân nhìn Carl và Thập Nhất tranh cãi vớ vẩn, lại nhìn xuống Lưu Hoằng đang nằm trong vòng tay của cô.
Dù có đang trong hình hài đứa trẻ đi nữa, hắn vẫn nhớ rất rõ Lưu Hoằng là một người đàn ông trưởng thành.
Từ Chính Quân lập tức đi tới xách cổ áo Lưu Hoằng, ném qua cho Carl hứng lấy.
"Hai người ra ngoài đi. Còn em, chúng ta cần nói chuyện riêng."