"Nam Di… giúp ta với…"
Đột ngột nhận được điện thoại cầu cứu của Lưu Hoằng, Thập Nhất lập tức di chuyển đến căn hộ bí mật của mình ở ngoại ô thành phố.
Đập vào mắt cô là hình ảnh Carl đang bất tỉnh nằm trên giường với vùng ngực đỏ thắm, còn Lưu Hoằng cũng mang trên người một số thương tích.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Bọn ta tìm thấy một trung tâm nghiên cứu đáng ngờ thuộc sở hữu tập đoàn S, lúc đang định trở về báo tin cho cô thì gặp phải thợ săn huyết tộc."
Thập Nhất nắm bắt trọng điểm rất nhanh, hỏi lại: "Sao thợ săn có thể nhận ra hai người?"
Lưu Hoằng cúi đầu, thái độ áy náy cùng có lỗi: "Là do ta lộ ra hình dáng Huyết tộc khi đánh nhau với Carl. Không ngờ có thợ săn ở gần đó nghe thấy động tĩnh chạy đến. Cậu ấy… đã đỡ đạn thay ta."
Thập Nhất đi tới xem xét vết thương của Carl, viên đạn bạc đã bắn trúng tim và đang không ngừng ăn mòn trái tim, nếu để chậm trễ thêm một chút có lẽ hắn thật sự tiêu rồi.
"Lưu Hoằng, cho Carl chút máu đi."
"Hả?"
"Tuy đạn bạc đã được lấy ra nhưng bây giờ hắn cần máu để tăng tốc độ tự chữa thương lên."
"Nhưng ta… là huyết tộc."
"Không sao. Làm như tôi nói đi."
Huyết tộc vẫn có thể hút máu đồng loại chỉ là so với máu con người, vị của nó không dễ uống một chút nào.
Những giọt máu đầu tiên của Lưu Hoằng đều không được Carl nuốt xuống, dù đang mê man nhưng đầu hắn vẫn phản xạ nghiêng qua một bên khiến máu trào ra ngoài, làm ướt một mảng cổ áo.
Lưu Hoằng bất lực nhìn Thập Nhất cầu cứu.
"Nhìn ta làm gì? Anh phải tìm cách cho cậu ta uống trước khi cậu ta chết vì kiệt sức."
Thập Nhất nói xong liền đi ra ngoài, bỏ mặc Lưu Hoằng ở bên trong tự xử với Carl.
Mãi sau đó Lưu Hoằng cũng bước ra sau, không biết hắn đã làm gì bên trong mà hai má hồng hồng như được thoa phấn. Đôi mắt thì đảo tới đảo lui không dám nhìn người khác.
Thập Nhất bỏ qua dấu hiệu mờ ám ấy, hỏi hắn chuyện chính: "Nói ta biết địa điểm trung tâm đáng ngờ đó đi."
"Cô định làm gì?"
"Tất nhiên phải xâm nhập vào trong để xác minh rồi."
"Rất nguy hiểm. Hôm nay ta và Carl đã đi xem xét một vòng rồi, nơi đó được canh gác vô cùng nghiêm ngặt."
"Ta sẽ tự biết phải làm gì."
Sau khi nhận được địa điểm chính xác từ chỗ Lưu Hoằng, Thập Nhất đứng dậy, hình như định rời khỏi.
"Khoan đã… Nam Di… cô… Thật sự muốn ở bên Maros sao?"
"Kết hôn cũng đã kết hôn, giả thế nào được?"
Ánh mắt Lưu Hoằng tràn ngập lo lắng, thật ra hắn vẫn không tin Từ Chính Quân sẽ thật lòng yêu thương con gái của Maya.
"Nam Di, ta chỉ không muốn cô bị người khác lừa dối."
Đối diện với sự quan tâm của Lưu Hoằng, Thập Nhất hờ hững đáp lại: "Lưu Hoằng, ngươi còn định chăm sóc Nam Di đến bao giờ?"
Tự nói tên bản thân ra thì thật kỳ lạ nhưng những lời nói sau đó của Thập Nhất đã khiến Lưu Hoằng chẳng còn tâm trí nào để ý chi tiết đó nữa.
"Ngươi phải hiểu nếu ta thật sự để tâm đến ngươi thì đã không để ngươi làm con tin bên cạnh Carl đúng không? Thậm chí còn chẳng thèm hỏi han ý kiến của ngươi nữa, bởi vì ta biết, ngươi sẽ chấp nhận làm mọi việc vì ta, Nam Di, con gái của Maya."
Thập Nhất đứng đó, gương mặt chẳng biểu lộ cảm xúc gì, còn Carl thì giống như bị kinh ngạc, hoang mang và cả… xót xa: "Cô…?"
"Lưu Hoằng à, ngươi nghĩ tại sao Maya lại tin tưởng ngươi đến mức đó? Ta đoán bởi vì nàng ta biết ngươi yêu nàng, sẽ không bao giờ phản bội lại nàng chăng? Người mẹ đã chết này coi như đã cho ta một cận thần vô cùng trung thành."
Đôi mắt Lưu Hoằng hằn lên từng tia máu đỏ ửng, cả gương mặt biểu lộ sự kiềm chế và ẩn nhẫn: "Đừng có tự ý nói về nàng ấy như vậy! Nam Di, cho dù cô có là con gái của nàng ta cũng sẽ không tha cho cô!"
Thập Nhất không chút sợ hãi khoanh tay nhìn hắn, thái độ trở nên ngạo mạn và đáng ghét hơn: "Đúng, ta còn chẳng biết gì về Maya nhưng ta dám chắc nữ vương có năng lực trị vì cả một đất nước, mang dòng máu điều khiển huyết tộc vậy mà chẳng thể nhìn ra tâm tư của người ngày ngày ở bên cạnh mình ư? Hay là biết rõ lại vẫn cứ vờ như không thấy, một bên yêu đương thỏa thích, một bên xem ngươi như trung thần mà sai xử."
Những lời nói ấy như con dao cứa vào trái tim Lưu Hoằng, không cần chảy máu cũng đau đớn vô cùng. Khoảnh khắc hắn gần như mất đi lý trí, muốn lao tới bịt lại miệng đối phương thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng rầm rất lớn.
Cánh cửa đổ sầm thu hút sự chú ý của hai người đang đứng trong phòng khách.
Người đàn ông với tấm băng vải trước ngực lướt qua Lưu Hoằng, đi tới trước mặt Thập Nhất với khuôn mặt hầm hầm tức giận, hắn rít qua kẽ răng: "Cút đi!"
"Giao dịch của chúng ta còn chưa xong đâu."
"Giao dịch gì đó ta đều không quan tâm. Cút đi. Trước khi ta giết chết cô!"
Thập Nhất nhún vai, duy trì dáng vẻ bất cần cho đến khi rời khỏi căn hộ.
Sầm… Cánh cửa đóng lại, Carl đi đến trước mặt Lưu Hoằng, trông thấy đôi mắt đỏ au của đối phương, trái tim hắn khó chịu giống như chính mình đang bị tổn thương.
Hắn nắm lấy bả vai Lưu Hoằng, gằn giọng: "Cô ta vốn không biết gì cả, chú không cần để ý lời nói của cô ta. Hiểu không?"
Lưu Hoằng cụp mặt, bàn tay nắm chặt bỗng chốc buông thõng, không biết hắn suy nghĩ điều gì, đến lúc ngẩng đầu lên, trên môi lại là nụ cười thật buồn: "Hình như những gì Nam Di nói không hẳn là sai. Maya thông minh như vậy, tại sao không nhìn thấy tình cảm của ta? Tại sao những người xung quanh ta đều biết, chỉ duy nhất nàng ấy là không?"
Lưu Hoằng yêu Maya, một tình yêu rất dài, ngay từ lúc được nàng đặt cho cái tên Lưu Hoằng rồi trở thành thị vệ thân tín, hắn vẫn luôn đặt nàng làm mục tiêu nỗ lực của mình. Chỉ là… càng lớn hắn càng nhận thức rõ Maya giống như mặt trăng cao quý duy nhất trên bầu trời, thứ hắn chỉ có thể đứng nhìn mà không thể với tới.
Hắn giấu đi tình cảm, tình nguyện làm một vì sao nhỏ bên cạnh, tô điểm, hỗ trợ cho nàng càng thêm sáng lấp lánh. Vậy nhưng bây giờ lại có một người nói với hắn rằng tình yêu của hắn là thứ để người ta lợi dụng, mà người đó còn là người hắn dành trọn trái tim.
Nếu đó là sự thật thì hắn… với những gì hắn đã làm, không phải hắn sẽ trở thành tên ngốc sao?
"Chú à!!!" Một giọng nói lớn xen vào dòng suy nghĩ của Lưu Hoằng.
Trước mắt hắn là gương mặt của Carl, cậu ta đột ngột ôm chầm lấy hắn, vòng tay của cậu rất chặt, chặt đến mức làm hắn cảm thấy khó thở.
"Lưu Hoằng, tôi thích chú, thích từ lâu lắm rồi. Thích ánh mắt chú nhìn Maya, thích tình yêu không chút tính toán của chú, cũng thích cả sự si tình ngu ngốc dài đằng đẵng ấy. Lưu Hoằng, tôi thích chú, vậy nên làm ơn… đừng ở trước mặt tôi đau đớn như vậy, bởi vì tôi… cũng sẽ đau lắm."
…
Thập Nhất sau khi làm người xấu liền trở về Từ Gia, leo lên giường ôm Từ Chính Quân từ sau lưng, hành động của cô làm hắn tỉnh khỏi giấc ngủ: "Em mới đi đâu về hả?"
"Không có. Chỉ là cảm thấy hơi lạnh thôi."
Từ Chính Quân lập tức xoay người sờ trán cô: "Trời đang nắng mà thấy lạnh là sao? Có phải em ốm rồi không?"
Việc tìm được một người mình yêu và yêu mình không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng những kẻ biết kiên nhẫn thì luôn chờ được quả ngọt chín muồi, phải không?
Thập Nhất kéo tay hắn xuống, ôm trọn đối phương: "Huyết tộc mà ốm gì chứ! Mau ngủ đi."
"Em cũng có phải huyết tộc hoàn toàn đâu. Vợ, nếu em có gì không ổn phải nói anh."
Đối với sự quan tâm một cách quá đáng của Từ Chính Quân, khóe môi ai đó chỉ khẽ cong lên.