Phát hiện người cứu mình lại là Phương Khả Mạn vừa mắng chửi xong, biểu cảm gương mặt Quách Tần vô cùng phong phú.
"Tôi không hề có ý định tự tử. Nếu không phải vì cô đột nhiên lên tiếng tôi đã không giật mình đến suýt té xuống như vậy."
"Cậu bảo tôi chờ đó, tôi không đáp lời thì có hơi bất lịch sự."
Mắng người lại bị người ta nghe thấy toàn bộ Quách Tần không khỏi cảm thấy xấu hổ, cậu yếu ớt giải thích: "Tôi… cái đó… tôi chỉ nói cho hả giận. Phương tổng không cần cho là thật."
Thập Nhất nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ hồng của chàng trai, không biết suy nghĩ gì, đột nhiên đề nghị: "Cậu thật sự rất hợp làm diễn viên đấy, vẫn không muốn thay đổi à?"
"Từ nhỏ tôi đã yêu thích âm nhạc và ca hát, có thể đối với Phương tổng tôi không đủ tài năng, nhưng tôi tuyệt đối không từ bỏ ước mơ của mình."
"Ồ… nếu đã muốn làm thần tượng như thế thì lần sau đừng có chạy tới trước đầu xe tôi nữa."
"Có lẽ tuổi của chúng ta khắc nhau nên lần nào gặp cô tôi cũng đều thật xui xẻo."
Quách Tần bất giác thốt ra lời trong lòng xong mới nhớ lại thân phận của đối phương là sếp lớn, hoảng hốt chữa cháy: "Tôi không có ý trách cứ Phương tổng đâu ạ. Là lỗi của tôi khi để chân mình bị thương trước ngày đánh giá quan trọng như thế."
"Đúng vậy. Tôi cũng thấy đó là lỗi của cậu, may là cậu gặp tôi đấy, nếu gặp người khác cậu còn phải trả không ít chi phí sửa xe đâu."
Chàng trai cúi thấp đầu nên Thập Nhất không thấy rõ biểu cảm của đối phương, chỉ thấy đôi môi hơi mím lại như thể đang chịu ấm ức.
Trước khi rời khỏi, cô tặng thêm một lời "nhắc nhở" cuối cho cậu ta: "Tầng thượng này không phải khu vực thực tập sinh có thể tự ý ra vào. Lần sau nếu tôi còn thấy cậu thì sẽ không đơn giản là nhắc nhở nữa đâu."
Đợi bóng dáng cô gái hoàn toàn biến mất, Quách Tần mới chậm rãi ngẩng đầu lên, hai đầu lông mày nhíu chặt vào nhau, cả khuôn mặt lộ sự bất mãn cùng khó chịu.
"Khốn kiếp! Chẳng lẽ Phương Khả Mạn thật sự đổi gu rồi sao?"1
Quách Tần bực bội vò tóc, từ túi móc ra một điếu thuốc và chiếc bật lửa, động tác vô cùng thuần thục châm lửa hút.
Từng đợt khói trắng được nhả ra trong không khí, vẫn là gương mặt thanh thuần, vô hại kia nhưng Quách Tần của lúc này đã trở thành một người hoàn toàn khác, bộ dáng lười biếng, ánh mắt ngông nghênh thêm một chút toan tính.
Không biết nghĩ đến điều gì, trên môi chàng trai đột nhiên nở nụ cười thật chế nhạo: "Diễn viên sao? Phương Khả Mạn, cô ta đúng là dễ chọc điên người khác mà!"
…
Danh sách thành viên chính thức của nhóm nhạc nam S5 đã có sau vài ngày, tất nhiên là cái tên Quách Tần không có trong danh sách. Để chuẩn bị cho hoạt động debut này Thập Nhất mặc dù là tổng giám đốc nhưng cũng bận rộn không kém, đặc biệt là việc phải đi gặp mặt với kha khá nhà đầu tư.
Tại đây cô bắt gặp Thần Vũ đang bị một tên đàn ông níu kéo gây khó dễ.
Tách… tách…
Ánh sáng cùng âm thanh chụp ảnh làm tên đó phải đưa tay lên che mắt, đồng thời buông Thần Vũ ra.
"Phương Khả Mạn! Cô đang làm cái quái gì vậy?"
"Thu thập bằng chứng quý ngài đây quấy rối tình dục nghệ sĩ của tôi."
"Quấy rối? Cô còn nhớ mình đang nói chuyện với ai không vậy?"
"Ai cơ? Một tên yêu râu xanh bẩn thỉu hay một tên gay động dục?"
"Ha… Phương Khả Mạn, cô mất trí rồi đúng không?"
Người đàn ông ăn mặc vô cùng sang trọng, cả người toát ra dáng vẻ cao ngạo như đấng bề trên. Khí chất áp đảo này phần nào cho thấy thân phận cao quý của anh ta.
Khổ nỗi những điều này Thập Nhất hoàn toàn chẳng bỏ vào mắt. Bởi vì cô chỉ nhìn thấy ánh mắt khinh thường đối phương đang dành cho cô thôi.
"Phải rồi. Gọi anh là gay thì có hơi xúc phạm cộng đồng LGBT quá, thôi thì… gọi anh là "tên khốn động dục" nhé?"
Thần Vũ hình như đã bị những lời nói của Thập Nhất dọa sợ, mặt anh tái xanh, vội vàng cúi đầu tạ lỗi với tên kia: "Âu tổng, sếp tôi đang hiểu nhầm nên mới có phát ngôn bồng bột kia. Nể mặt tôi, xin ngài đừng chấp nhất với cô ấy."
"Thần Vũ à, nếu cậu đã gọi tôi là "Âu tổng" thì hình như mối quan hệ của chúng ta không thân thiết đến mức tôi phải nể mặt cậu."
Người đàn ông cố định ánh nhìn vào Thần Vũ, hoàn toàn bỏ quên cô gái nào đó. Đôi mắt kia chẳng thèm che giấu hưng phấn và cả dục vọng chiếm hữu của hắn với đối phương.
Sự không tình nguyện hiện rõ trên gương mặt Thần Vũ, anh cam chịu nhẫn nhịn, há miệng gọi ra một cái tên: "Dương Liệt… mong cậu nể mặt tôi."
Khóe miệng người đàn ông lập tức cong lên, tràn ngập thỏa mãn và tự đắc. Hắn giơ tay như muốn chạm vào gương mặt đẹp đẽ kia…
Soạt…
Bàn tay rơi vào không trung, Thần Vũ đã cách hắn một khoảng xa, chính xác là đang đứng ngay bên cạnh cô gái bị bỏ quên nãy giờ.
"Thần Vũ, anh không được dạy ra đường phải tránh xa những fan hâm mộ điên cuồng biến thái sao? Có vẻ tôi phải đem anh về đào tạo lại rồi."
"Phương Khả Mạn, xin cô đừng gây chuyện nữa, Âu Dương Liệt là ai cô còn không rõ sao?"
"Vậy anh biết tôi là ai không?"
Thần Vũ cạn lời, anh ta tất nhiên rất rõ cô là ai, nhưng câu trả lời sau đó của Thập Nhất mới khiến anh phải sững sờ.
"Tôi là sếp lớn, đồng thời cũng là em gái anh, cho dù với thân phận nào thì tôi cũng có nghĩa vụ phải bảo vệ anh."
Thập Nhất nói xong lại nhìn tới tên ngông cuồng kia, nhẹ nhàng thông báo: "Bữa ăn hôm nay không cần diễn ra nữa, số vốn đầu tư của Âu thị tôi xin phép từ chối nhận."
Người đàn ông thong thả đút tay vào túi quần, thái độ khinh khỉnh chế nhạo: "Hy vọng Phương tổng sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay."
Không đợi đối phương hồi đáp, hắn thong thả rời đi trước, chỉ để lại cho Thần Vũ một ánh mắt ẩn ý nóng bỏng.
Âu Dương Liệt, người đàn ông đáng giá tỷ đô, vừa du học trở về đã thừa kế ngay tập đoàn hàng đầu Âu Thị. Nói hắn là người nắm trong tay quyền sinh sát cũng không ngoa chút nào bởi vì ngoại trừ Âu thị chống lưng hắn còn có một người cậu bộ trưởng đầy quyền lực.
Thần Vũ bổ sung kiến thức cho Thập Nhất xong, không quên mắng thêm một trận: "Phương Khả Mạn, cô mất trí rồi phải không? Cô có biết chỉ một lời nói của hắn cũng đủ khiến công ty phải sụp đổ không hả?"
"Ồ… giờ thì biết rồi."
Thái độ hờ hững của đối phương làm Thần Vũ tức muốn chết.
"Rõ ràng chỉ cần nhịn một chút mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa. Vậy mà cô…"
"Thế tới lúc hắn đòi lôi anh lên giường anh cũng nhịn một chút, dâng hoa cúc lên cho hắn đâm à?"
Kít… Chiếc xe đang đi bị thắng gấp. Thần Vũ quắc mắt nhìn sang Thập Nhất đầy tức giận: "Cô điên hả? Tôi là trai thẳng, trai thẳng 100% đấy."
"Người ta bảo đàn ông vẫn nghĩ mình thẳng cho đến khi họ gặp được người đàn ông của đời mình."
Thần Vũ bị nghi ngờ giới tính tức đến đỏ mặt phừng phừng.
"Được rồi, hạ hỏa đi, tôi cũng chưa nói anh cong mà. Chỉ lấy ví dụ thế cho dễ hiểu thế thôi, với những tên như Âu Dương Liệt đó anh càng nhẫn nhịn sẽ chỉ khiến hắn được đà lấn tới."
Không biết Thập Nhất lấy nho ở đâu ra mà đang ngồi thảnh thơi ăn trên ghế phụ, hoàn toàn không chút lo lắng nào vì vừa đắc tội với nhân vật lớn.
"Nếu hắn muốn gây khó dễ cho Tinh Hoa thì cô tính ứng phó thế nào hả?"
"Người có địa vị càng cao, càng giữ nhiều thứ không muốn đánh mất thì lại càng có nhiều điểm yếu hơn. Yên tâm, giải trí Tinh Hoa không cần sự hy sinh của một nghệ sĩ như anh đâu."
Thần Vũ nắm chặt tay lái với tâm trạng vô cùng phức tạp, một nửa lo lắng và một nửa… vui mừng. Anh cụp mắt, lấy hết lòng can đảm của mình để hỏi cô:
"Không phải cô vẫn luôn căm ghét tôi vì cái chết của ba mẹ ư? Tại sao bây giờ lại đứng ra bảo vệ tôi?"
"Chuyện cần chấp nhận thì vẫn phải chấp nhận. Thời gian năm năm đủ lâu để một người trưởng thành rồi. Những chuyện trước đây coi như-"
Xoạt… Thần Vũ đột ngột lao qua ôm lấy Thập Nhất. Cô nhận ra hành vi của đối phương nhưng bởi vì không gian chật hẹp và chùm nho trên tay nên chỉ kịp đưa một tay lên chắn trước ngực.
Thập Nhất ghét bỏ lên tiếng: "Dù anh là anh trai thì tôi cũng không ngại đá anh xuống xe đâu đấy. Buông-"
"Khả Khả, anh xin lỗi, xin lỗi vì không thể bảo vệ được ba mẹ chúng ta."
Một giọt nước nóng hổi rơi xuống làn da, cánh tay đang đưa lên của Thập Nhất bất giác dừng lại. Sự trùng hợp luôn khiến người ta gợi nhớ đến những điều tương tự.
"A Mông, tỷ xin lỗi, xin lỗi vì không thể bảo vệ được phụ mẫu của chúng ta."
Điều gì đó xoẹt qua trong đôi mắt, Thập Nhất đột ngột đẩy người ra, cái đẩy này rất mạnh, làm Thần Vũ đập vào cửa kính đau đến nhăn mày.
"Anh không biết nếu có người chụp được hình ảnh này thì sẽ lớn chuyện à?"
Thần Vũ vội vàng lau đi nước mắt đang vương trên mặt.
"Anh xin lỗi. Là do anh quá vui mừng nên mới như vậy."
Thập Nhất không nhìn tới anh ta, chỉ chăm chăm vào chùm nho trong tay, không ai thấy được nỗi niềm nào đó đang dâng lên trong đôi mắt cô gái.
Có những nỗi đau tưởng chừng như đã chìm vào quên lãng nhưng thật ra chỉ là chúng được giấu vào một góc thật sâu. Để mỗi lần vô tình nhắc đến đều sẽ như một chiếc gai nhọn, đâm người đó một cái, không đau đớn chảy máu, chỉ khiến họ mãi mãi, mãi mãi cũng không thể quên những cảm xúc đã từng trải qua vì nó.
"Thần Vũ, đừng suy nghĩ lỗi lầm thuộc về ai nữa, ít nhất thì anh đã rất may mắn sống sót, giúp em gái anh không trở thành người đơn độc. Tôi đoán mình vẫn nợ anh một lời cảm ơn."
Đôi mắt Thần Vũ lại đỏ hoe, cảm động nghẹn ngào: "Khả Khả à…"
"Được rồi. Mau lái xe đi. Tôi còn rất nhiều việc phải làm."
Ở vỉa hè đối diện, có chàng trai mặc áo hoodie chăm chú quan sát chiếc xe đến khi hoàn toàn mất hút, bịch đồ ăn được cậu cầm trên tay ngày càng trở nên nhàu nát…