Lã Phong phát cơn phẫn nộ ngay sau khi nghe những lời nói ấy. Hắn giữ chặt nắm đấm, cất bước đi về phía Quách Tần, nhưng có một người đã đứng ra chặn hắn lại.
"Ồn ào nãy giờ đủ rồi."
Đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của cô gái, giọng điệu Lã Phong vô cùng chế nhạo: "Chỉ tới lúc này thì chị mới chịu nhìn em một cái nhỉ?"
Thập Nhất không thể nhận ra Lã Phong ẻo lả, sến súa thường ngày với người đàn ông đang đứng trước mặt là một người, ánh mắt hắn quá khác lạ, không chỉ nỗi tức giận mà còn có cả… sự tuyệt vọng khó hiểu.
"Em dùng bảy năm làm cái bóng ở bên cạnh chị, kết quả lại không bằng thằng nhóc thực tập sinh đó? Phương Khả Mạn, chị mải mê diễn kịch đến lú lẫn đầu óc luôn rồi đúng không?"
"Lã Phong-"
"Nếu chị định nói bất cứ điều gì để chỉ trích em vì cậu ta thì đừng nói. Phương Khả Mạn, xin chị đừng làm em phải thất vọng."
Có lẽ mối quan hệ giữa hắn và nguyên chủ không hề đơn giản như tình nhân hay quy tắc ngầm gì đó, nhưng hiện tại không phải là lúc để Thập Nhất tìm hiểu mấy chuyện này.
"Thần Vũ, anh có thể đưa Lã Phong về giúp tôi không?"
Thần Vũ bất ngờ được Thập Nhất gọi đến, anh mất một giây để load lại trí óc: "Tôi… biết rồi."
"Phương Khả Mạn, chị không thể đối xử với em như vậy đâu. Rốt cuộc có chuyện gì với chị thế hả?"
Lã Phong không cam tâm để cô ở lại đây với Quách Tần, nhưng rốt cuộc hắn vẫn bị Thần Vũ cưỡng ép kéo ra ngoài.
"Tên khốn Thần Vũ, anh còn không mau buông tôi ra!"
Mãi tới khi xuống hầm để xe thì cánh tay Lã Phong mới được thả tự do. Thấy hắn còn muốn quay lại phòng bệnh, Thần Vũ phải mắng to: "Ngưng hành xử trẻ con đi! Đừng quên cậu và Khả Mạn đã chấm dứt từ lâu rồi."
"Tên ngu ngốc không biết cái quái gì như anh thì đừng có lên mặt dạy đời tôi!"
"Được thôi, vậy thì tùy cậu. Muốn đi gây chuyện, muốn đánh ai hay nổi loạn gì là việc của cậu! Đợi tới lúc cậu bị ghét bỏ, bị đá ra khỏi Tinh Hoa, tôi sẽ mở tiệc ăn mừng!"
Thần Vũ tỏ vẻ mặc kệ đối phương, anh đi lướt qua người hắn, leo lên chiếc xe ô tô của mình. Vậy nhưng anh không vội khởi động xe mà chỉ ngồi ở đó, như đang chờ đợi.
Hai phút sau cửa xe được mở ra, Lã Phong ngồi vào ghế phụ với gương mặt không mấy vui vẻ. Lúc này chiếc xe mới bắt đầu lăn bánh.
Trong xe vô cùng im ắng vì không ai nói với nhau một lời.
Thật lâu sau đó, Lã Phong lên tiếng phá vỡ sự im ắng ấy: "Từ hôm nay anh có thể đi xuống vị trí số hai trong bảng xếp hạng kẻ thù của tôi rồi."
"Tôi có cần mở tiệc ăn mừng vì thông báo vô nghĩa này không?"
Lã Phong bây giờ không có tâm trạng để đối đáp lại lời mỉa móc của Thần Vũ.
"Cậu debut từ sớm, đi hát nhiều năm nhưng có vẻ vẫn chưa khôn ra nhỉ? So với việc đấu đá cùng một thằng nhóc để xảy ra mâu thuẫn, cậu trực tiếp tấn công chỗ Phương tổng không phải tốt hơn sao?"
Lã Phong ủ rũ: "Nếu dễ như vậy thì kết cục của bọn tôi đâu phải là chia tay?"
Thần Vũ lần đầu tiên thấy được dáng vẻ trầm lặng hiếm có này ở Lã Phong, cứ tưởng hắn chỉ biết hành động ngông cuồng và lối suy nghĩ điên khùng, hóa ra vẫn có một mặt yếu ớt như thế.
"Thần Vũ, tôi hỏi anh một câu được không?"
"Nói đi."
"Nếu có người làm được việc mà anh vẫn luôn cho rằng là bất khả thi, anh sẽ cảm thấy thế nào?"
"Chắc là ghen tị lẫn ngưỡng mộ chăng?"
"Còn tôi sẽ cảm thấy đau lòng lắm… nếu nó vẫn có thể xảy ra thì tại sao người đó không phải là tôi chứ?"
Thần Vũ trông thấy rất rõ gương mặt ảm đạm của Lã Phong, nhưng thay vì an ủi, anh lại tạt cho hắn một gáo nước lạnh: "Đến siêu anh hùng còn có việc không thể làm được, cậu nghĩ mình là ai mà đòi điều khiển cả thế giới này theo ý cậu muốn? Thay vì oán trách hay nghi ngờ bản thân, cậu nên học cách chấp nhận đi."
"Hờ… Tiền bối lại lấy cái mác sống lâu hơn để dạy dỗ hậu bối rồi."
Lã Phong quay qua nhìn khuôn mặt lúc nào cũng tỏ vẻ bình tĩnh của Thần Vũ: "Anh có chắc mình thật sự chấp nhận không? Hay chỉ đơn giản là anh đang che giấu cảm xúc quá tốt?"
"Điều đó không quan trọng, miễn là nó đem tới bình yên cho tôi."
"Bình yên sao?" Có một sự chế giễu không hề nhẹ trong giọng nói của Lã Phong: "Vậy nên tôi mới nói anh ngu ngốc, anh chỉ nhìn thấy và tin vào những gì diễn ra trước mắt."
Hắn thản nhiên chê bai đối phương rồi lại không biết nghĩ tới điều gì, buồn bã nói tiếp: "Ước gì tôi cũng ngu ngốc như anh thì tốt biết mấy…"
"Mở miệng ra là mắng tôi ngu ngốc nhưng bây giờ lại ước được như tôi, thế rốt cuộc ai mới là người ngu ngốc đây?"
Lã Phong chăm chăm nhìn vào khung cảnh đang vụt qua trên đường lớn, ánh mắt kia như chất chứa bao ưu phiền cùng nỗi xót xa không rõ. Miệng hắn khe khẽ một câu trả lời thật nhỏ: "Cả ba đều ngu ngốc…"
…
Trong khi đó, ở bệnh viện, không khí tại phòng bệnh vô cùng im ắng và căng thẳng. Quách Tần ngồi bất động trên giường, ánh mắt không ngừng đảo tới cô gái chỉ đang chăm chăm bấm điện thoại phía đối diện.
Khi Quách Tần đã sắp hết kiên nhẫn, rốt cuộc Thập Nhất cũng chịu ngẩng đầu nhìn hắn. Cô hỏi rất nhẹ nhàng: "Quậy đã không?"
"Cô giận tôi vì tiền bối Lã Phong sao?"
Thập Nhất có thể nhìn thấy từ trong ánh mắt đối phương là suy nghĩ kiểu như này "Cô ta dám gật đầu thử xem!"
"Tôi đúng là đang tức giận."
Sắc mặt Quách Tần lập tức đanh lại, hắn cúi đầu che đi biểu cảm thất thố, suýt chút nữa lời mắng chửi đã được bật ra khỏi miệng. Khốn thật…
"Nếu đã thế thì Phương tổng nên đuổi theo tiền bối Lã Phong đi, trước khi anh ta cho rằng cô đứng về phía tôi."
Chưa bao giờ Quách Tần cảm thấy kỹ năng diễn của mình vô dụng như lúc này, hắn còn chẳng muốn ngẩng đầu lên.
Tiếng bước chân vang lên, ngày một nhỏ dần, cuối cùng là tiếng đóng cửa, không gian rơi vào im ắng.
Cô gái đã đi, Quách Tần không cần phải kiềm chế nữa, lập tức há miệng chửi thề: "*** ** lũ nhà giàu các ngươi, một lũ khốn kiếp như nhau!"
Chỉ chửi mắng thôi không đủ hả giận nên hắn vơ lấy bất kỳ thứ gì ở gần tay nhất để ném. Vậy nhưng khi nhìn thấy trong tay là sách truyện hay máy chơi game, hắn lại không thể dứt khoát ném xuống. Mấy thứ này… đều là do cô gái đó mua.
"Cậu muốn đọc truyện hay chơi game gì để giải trí không?"
"Không cần đâu. Có Phương tổng ở đây tôi không buồn chút nào cả."
"Tôi không phải lúc nào cũng ở đây với cậu được. Nói đi, tôi sẽ mua cho cậu."
"Máy ps5 này đắt tiền lắm phải không? Phương tổng, tôi không thể nhận nó đâu, tôi chỉ cần sách truyện là đủ rồi."
"Mua cũng mua rồi. Cậu không xài thì vứt đi."
"Phương tổng đối với ai cũng... hào phóng vậy hả?"
"Tiền của tôi không phải đi nhặt về đâu."
Quách Tần bực bội đặt đồ đạc về chỗ cũ, hắn lục lọi dưới giường lấy ra bao thuốc và bật lửa đã giấu. Thuốc còn chưa kịp đốt, những lời nói khác tiếp tục xuất hiện…
"Tôi không thích con trai hút thuốc, cũng may Quách Tần cậu không có cái tật này."
"Thứ hại người đó thì có gì hay ho đâu, tất nhiên là tôi sẽ không hút."
Quách Tần đã vứt bao thuốc xuống đất, không biết làm gì ngoài vò đầu bứt tai, cảm xúc khó chịu này khiến hắn muốn phát điên!
"Chỉ mới một tháng thôi mà, Quách Tần, tại sao mày phải nhớ kỹ từng lời của Phương Khả Mạn như thế?"
"Cô ta chỉ hứng thú nhất thời với mày thôi, nhìn xem, rốt cuộc thì mày vẫn thua cái tên nhân tình cũ rích ấy."
Quách Tần tự chế giễu bản thân xong thì ngã xuống giường, hắn úp mặt vào gối, cố gắng che đi biểu cảm khác lạ trên gương mặt.
Phương Khả Mạn đã dành cho hắn sự quan tâm đặc biệt suốt thời gian ở bệnh viện. Cô không phản đối những cử chỉ thân mật khiến hắn cứ ngỡ cô đã là con cá đang bơi trong lưới của hắn. Vậy nhưng tới lúc thu lưới, hắn lại phát hiện có một lỗ thủng làm con cá chạy mất, thậm chí nó còn lân la sang gần cái lưới nhà hàng xóm. Thử hỏi hắn làm sao có thể không tức giận đây?
Đúng, những cảm xúc hiện tại của hắn chỉ vì không cam tâm thôi…
Quách Tần lần nữa ngồi dậy, trên gương mặt đã không còn cảm xúc gì. Hắn xuống giường đi vào nhà vệ sinh, vẫn như cũ có một chiếc điện thoại giấu bên trong thùng bồn.
"Alo… Dạo này Phương Khả Mạn quan sát tôi hơi kỹ nên tôi không dám liên lạc."
"Tôi nhớ rất rõ tình huống của mình, các người muốn tôi làm gì thì nói thẳng luôn đi."
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì mà sắc mặt Quách Tần thoạt trông khá nghiêm trọng.
"Thời hạn cuối cùng là khi nào?"
"Tôi biết rồi."
Quách Tần rời khỏi nhà vệ sinh vẫn đang mang bộ mặt đầy nặng nề ấy, bỗng nhiên, bước chân hắn dừng lại… cả người cứng đờ nhìn về phía trước.
"Tôi chỉ mới đi mua đồ ăn năm phút mà sao trong phòng như vừa có động đất vậy?"
Quách Tần đã nhìn thấy túi đồ ăn trong tay cô gái, hắn khó khăn lên tiếng: "Cô… không phải đi gặp… Lã Phong sao?"
"Tôi đi gặp hắn làm gì? À… chắc vẫn phải gặp một lần để kết thúc dứt khoát mọi chuyện. Nhưng trước đó người tôi cần xử lý là cậu."
"Tôi?"
"Phải. Tới đây đi, đến giờ cơm rồi nên ăn xong tôi sẽ giải quyết cậu sau."
Thập Nhất chỉ xuống đồng chăn gối lộn xộn dưới đất: "Cho cậu năm phút để giải quyết cái đống này."
Ở hướng mà cánh tay cô đang chỉ có bao thuốc lá và cả chiếc hộp quẹt rơi trên chăn, Lã Phong lập tức chạy nhanh như gió tới cuộn chiếc chăn lại.
May quá, suýt nữa bị lộ tẩy rồi.