Thập Nhất phát hiện bản thân đang ở trong một vùng không gian trắng xóa, cô đưa hai bàn tay lên xem xét, thân thể cô bây giờ giống như trạng thái linh hồn vậy, hoàn toàn bị xuyên thấu.
Nhìn những đám mây đang nhẹ trôi trước mặt cô, Thập Nhất thử giơ tay lên chạm vào, cô vậy mà vẫn cảm nhận được xúc cảm nhưng đám mây đó lại nhanh chóng tan biến.
[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.]
Giọng nói của hệ thống Đại Thần vang lên trong không gian trống vắng, Thập Nhất nhìn thấy một đám mây đang tiến về phía cô, nó tan ra thành từng mảnh nhỏ sắp xếp thành các chữ cái.
Tên: Thập Nhất.
Điểm công đức: 6000.
Đạo cụ: Trống.
Phần thưởng: Trống.
[Đây là thành quả trong nhiệm vụ này của cô. Bởi vì cái chết quá đột ngột của của cô khiến cho nữ chính Lâm Hinh vô cùng thương tâm và tự trách, còn khiến cho mối quan hệ của nam nữ chính suýt nữa thì đứt đoạn nên khấu trừ 4000 điểm công đức. Hi vọng sau này ký chủ làm nhiệm vụ sẽ cẩn thận hơn.]
Lời giải thích của Đại Thần làm Thập Nhất hoang mang, chẳng lẽ cô cứu được nam nữ chính chưa đủ còn phải đi quan tâm việc sau khi cô chết nữa?
Thập Nhất càng ngày càng cảm thấy hệ thống này đa cấp, nhưng mà biết làm sao giờ, cô mới là người bị nắm đằng chuôi.
Chịu đựng. Vì thân thể ngọc ngà quý báu của mình, nhất định phải chịu đựng.
Thập Nhất âm thầm niệm chú mấy lần trong lòng rồi mới hỏi nó về thứ giúp duy trì linh hồn.
Lúc này một đám mây trắng khác lại trôi đến phía cô, ở trên đó có hai chiếc kẹo mút nhìn rất tầm thường.
Cái này... Sẽ không phải chứ???
"Đừng nói là ta sẽ phải cầm cái thứ này... Rồi mút chùn chụt đấy nhé?"1
[Đúng rồi ký chủ.] . Bạn có biết trang truyện TгùмTru yệИ.VЛ
"Có... Có hình thức khác không?" Thập Nhất khó khăn lên tiếng.
[Có.]
Thập Nhất còn chưa kịp vui mừng đã nhìn thấy đống kẹo mút khác nhau với đủ hình thù con vật đáng yêu với các kích cỡ lớn nhỏ.
Đại Thần hoàn toàn cắt đứt tia hi vọng cuối cùng của cô.
Thôi, cô lấy cái này là được rồi.
Thập Nhất lẳng lặng cầm hai cây kẹo trông bình thường nhất từ đám mây.
[Mỗi một cây kẹo ký chủ có thể duy trì sự sống trong năm năm.]
Nghĩa là thế giới sau Thập Nhất chỉ có thể sống tối đa trong mười năm.
Bởi vì tâm nguyện lần này của Nghiên Nhi tuy đã được hoàn thành nhưng Thập Nhất lại nhanh chóng giải nghệ sau khi đạt vị trí ảnh hậu nên chỉ dành được hai cây kẹo.
[Nếu như ký chủ giúp Nghiên Nhi có được thành tựu cao hơn thì phần thưởng đã khác rồi.]
"Ngươi cũng không có nói quy tắc này với ta."
[A... Vậy sao? Vậy bây giờ ký chủ nhớ kỹ nhé?]
Hệ thống lưu manh này thật không đáng tin mà!
[Ký chủ có muốn xem thế giới này sau khi mình đi hay nghỉ ngơi gì không?]
"Không cần." Cô chỉ muốn mau chóng đi hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
[Được. Chuẩn bị đến thế giới tiếp theo. Ba hai một, dịch chuyển.]
Ngay khi linh hồn Thập Nhất rời khỏi, một thân ảnh mơ hồ hiện lên lên trong không gian trắng xóa, giọng nói trong trẻo vang lên: "Đại ngốc, với cái miệng của ngươi thì bớt nói chuyện với cô ta lại đi. Muốn bắt được thóp hả?"
[Đại Thần. Ta là Đại Thần không phải Đại Ngốc, ngươi còn gọi kiểu đó ta sẽ lật mặt với ngươi.]
“Đã biết, Đại Ngốc.”
…
Phiên ngoại:
Sau hai năm im ắng ca sĩ Lục Sinh đột ngột trở lại với công chúng bằng một sản phẩm âm nhạc mới mang tên "Sống". Bài hát này liên tục giữ vị trí số một trong các bảng xếp hạng, khắp các kênh ca nhạc, quán bar, cà phê và cả điện thoại của giới thanh niên đều vang lên âm thanh sôi động của bài hát ấy.
Ca khúc này là phần hai của MV Sai Hay Đúng mà Lục Sinh đã phát hành cách đây hai năm. Tiếp diễn câu chuyện tình yêu của hai người con trai bị chia cách bởi định kiến xã hội. Trong MV này bọn bọ cùng nhau nắm tay vượt qua tai nạn về thể xác và cả những lời đàm tiếu dị nghị để rồi có được một cái kết happy ending đầy nước mắt.
Người ta nói đây chính là bài hát đưa sự nghiệp âm nhạc của Lục Sinh lên một đỉnh cao mới, lan rộng ra cả nước ngoài bởi vì lời bài hát mang ý nghĩa rất đặc biệt của nó, không chỉ dành riêng cho LGBT mà là tất cả ai đang phải đối mặt với thứ gọi là định kiến xã hội.
Đặc biệt hơn, ngay sau khi MV Sống thành công rực rỡ với rất nhiều giải thưởng thì Lục Sinh lại đưa ra khẳng định về việc mình là người đồng tính, xác nhận hẹn hò với ảnh đế nổi tiếng một thời Vinh Ca, diễn viên đóng chung trong hai MV liên tiếp của hắn.
Tin tức ấy đến bây giờ vẫn đang bùng nổ khắp mạng xã hội, rất nhiều báo chí đều cố liên lạc với hai nhân vật chính trên nhưng lúc này bọn họ lại đang ôm ấp nhau trong một căn biệt thự riêng gần biển.
"Anh thật sự muốn từ bỏ sự nghiệp diễn viên của mình sao?"
Vinh Ca mỉm cười nhìn chàng trai trong lòng: "Em bây giờ mới hỏi thì hơi muộn rồi đấy."
Chính xác thì hắn đã từ bỏ từ khi chấp nhận lời đề nghị của cô gái kia.
Vinh Ca nhìn Lục Sinh nở một nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn khác với hình tượng Vinh Ca lạnh lùng của hắn.
"Anh lại thấy mình rất may mắn. May mắn vì Nghiên Nhi đã tìm đến anh. May mắn vì em có một cô bạn thông minh, chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra tình cảm của anh đối với em. Còn cố tình tạo cho chúng ta một cảnh hôn nữa."
Lục Sinh nghĩ tới cô bạn thân của mình liền trở nên trầm tĩnh, hắn nở một nụ cười buồn: "Cô ấy là bạn tốt nhất của em."
Thời điểm mà hai người mới làm việc chung với nhau, Lục Sinh vẫn luôn có chút sợ sệt, tránh né đối với sự nhiệt tình của Vinh Ca. Bởi vì trước đây hắn đã từng trao đi tình cảm để rồi bị người đó khinh ghét, nên mặc dù là gay nhưng hắn lại sợ tiếp xúc với những chàng trai đầy sức thu hút như Vinh Ca.
Hắn sợ một khi mình bất cẩn trao trái tim cho người đó để rồi nhận lại ánh mắt khinh thường ngày xưa thì trái tim sẽ đau đớn lắm.
Nghiên Nhi đã từng nói với hắn một câu rằng, chỉ nhìn về đằng sau thì sẽ không bao giờ tiến lên phía trước được. Lúc ấy hắn còn không hiểu tại sao cô lại nói như vậy, nhưng sau đó thì hắn đã hiểu rồi. Cô muốn hắn quên đi quá khứ để nhìn về phía trước, mà người con trai này chính là phía trước của hắn, người con trai sẵn sàng vứt bỏ sự nghiệp của mình để đến với hắn.
"Anh có thấy bất công không khi mà em vẫn có thể tiếp tục còn anh thì lại..."
Lục Sinh có thể mất đi lượng fan cũ nhưng thật ra lại không quá nhiều bởi vì fan của hắn đã sớm nhận ra được điều đó rồi. Bù lại hắn có thêm nhiều hơn một bộ phận fan mới, thậm chí còn trở nên nổi tiếng hơn ở ngoài nước.
Đổi lại Vinh Ca vì là diễn viên còn từng là ảnh đế nhiều năm liền, đóng biết bao nhiêu nhân vật nam chính bá đạo cool ngầu, điều này thật sự ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn. Sẽ chẳng một đạo diễn phim nào muốn mời một nam diễn viên đồng tính đi đóng cảnh yêu đương với nữ chính nữa. Hợp đồng của hắn với công ty cũng vừa lúc đến thời hạn nhưng hắn còn chẳng nhận được lời mời ký tiếp.
"Anh đóng phim đến nay đã mười năm rồi. Thật ra cảm xúc trong trái tim cũng chai sạn đi rất nhiều, nếu không có em có lẽ anh cũng chỉ cố gắng thêm một, hai năm nữa. Anh vẫn luôn muốn mở một quán cafe nhỏ cho riêng mình. Lục Sinh, em có bằng lòng trở thành ca sĩ độc quyền của tiệm cafe nhỏ bé này không?"
"Bằng lòng."
Lục Sinh mỉm cười quàng tay lên cổ Vinh Ca chạm vào đôi môi mềm mại của hắn một cái hôn phớt nhẹ.
"Ngày mai đi ra mắt với em nhé?"
"Được."
Tiếp đó là nụ hôn quấn quýt triền miên giữa hai con người đang chìm đắm trong tình yêu, trong căn phòng im ắng dần vang lên những âm thanh ái muội.
...
Vinh Ca thân mật nắm tay Lục Sinh dạo bước trên đường khiến cho một số ánh mắt xung quanh tò mò nhìn đến. Vậy nhưng Lục Sinh dường như chẳng bận tâm đến điều đó mà chỉ thẳng nhìn về phía trước với gương mặt trầm tư.
Cảnh vật trước mắt lộ ra, đó là khung cảnh của nơi mà những người đã mất đang được an nghỉ, trên tay hắn ôm một bó hoa hồng đỏ, loài hoa tượng trưng cho tình yêu đôi lứa nhưng bó hoa này lại dành tặng người bạn mà hắn yêu quý nhất - Nghiên Nhi.
Gương mặt cô gái thân thuộc hiện ra trên một bia mộ, Lục Sinh đặt bó hoa xuống, lại nở một nụ cười với cô:
"Nhi muội, tôi lại đến thăm cậu đây. Đã hai năm rồi nhỉ? Trông cậu vẫn xinh đẹp như cũ, tôi thật ghen tị đó."
Nụ cười của hắn lúc này thật khó coi, đã một năm trôi qua nhưng mỗi khi đến đây và đối diện với tấm hình nhỏ này tâm trạng của hắn vẫn chẳng thế khá hơn một chút nào.
"Nhìn xem ai ở bên cạnh tôi này, không cần phải giới thiệu nữa nhỉ? Chúng tôi đã chính thức bên nhau và công khai bằng kịch bản mà cậu tặng cho tôi đó. Cậu biết không, bài hát thành công lắm, tôi có thể tuyên bố là kế hoạch nấu fan của chúng ta thành công rực rỡ rồi... Nghiên Nhi... cảm ơn cậu."
Lục Sinh càng nói thì giọng hắn càng trở nên nghẹn ngào, khi hắn cảm thấy sắp không kìm nổi cảm xúc của mình thì đằng sau lại vang lên một giọng nói xéo xắt.
"Anh chắn đường của tôi rồi."
Lục Sinh quay người lại. Gương mặt tuấn tú rạng ngời của chàng thanh niên lập tức làm cho xúc động gì đó của hắn đều bay hết sạch. Hắn nhanh chóng chuyển sang thái độ cau có:
"Tôi đang tâm sự với bạn của tôi. Ai kêu cậu đến đây xía vào. Cao Tử!"
Cao Tử mang một thân đồ vest rất nghiêm chỉnh, gương mặt lộ vẻ tinh anh sáng sủa hoàn toàn không giống người ngốc đơn thuần trước đây.
Cao Tử không quan tâm Lục Sinh, đặt xuống một bó hoa Lưu Ly còn cố tình đẩy bó hoa hồng kia ra xa.
"Nói xong rồi thì về đi. Ở đây ra vẻ cái gì chứ. Tới phát cẩu lương cho người đã chết sao?"
Lục Sinh tức giận muốn đốp chát lại nhưng Vinh Ca đã nhanh chóng ngăn hắn lại. Hắn cũng không đôi co với Cao Tử nữa mà hừ mạnh một cái, lại nói tạm biệt với Nghiên Nhi rồi mới kéo Vinh Ca rời đi.
"Hừ. Tên Cao Tử đó. Chắc chắn là ngày xưa giả ngốc để lừa gạt tình thương của Nghiên Nhi."
Lục Sinh tức giận hằn học với Vinh Ca khi đã lên xe ra khỏi đó.
"Được rồi. Đừng hằn học nữa. Cậu ấy đối với Nghiên Nhi không phải cũng giống em sao?"
"Không giống. Em mới là bạn thân nhất của Nghiên Nhi. Hắn là người thứ ba."
Vinh ca cũng đến bó tay với sự trẻ con này của anh người yêu và cả nhị thiếu gia họ Cao kia nữa.
"Được. Em là nhất. Chúng ta về thôi."
Lý do mà Lục Sinh nói Cao Tử giả ngốc chính là bởi vì có một kỳ tích đã xảy ra vào cái ngày Nghiên Nhi gặp tai nạn. Nhị thiếu gia nhà họ Cao trong lễ đường lại đột nhiên ngất đi và rơi vào trạng thái hôn mê mà không một bác sĩ nào tìm ra nguyên do.
Cho đến ba ngày sau đó, Cao Tử bất ngờ tỉnh lại trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Không chỉ vậy mà kết quả kiểm tra sức khỏe của hắn còn được bác sĩ thông báo rằng cả thân thể và trí óc hắn đều trở nên bình thường một cách kỳ lạ.
Vì thế mà Cao Tử bây giờ đang đứng trong nghĩa trang đã không còn là thằng ngốc ngày nào nữa.
Sau khi Lục Sinh rời đi, Cao Tử cũng không tỏ vẻ nghiêm chỉnh gì nữa mà nhanh chóng ngồi bệt xuống sàn xi măng mặc kệ bẩn sạch. Gương mặt cậu đối diện hoàn toàn với cô gái, vẫn là vẻ mặt nghiêm túc lạnh nhạt ấy. Khóe miệng Cao Tử nở nụ cười nhàn nhạt:
"Nghiên Nhi, lâu rồi không gặp."
Hắn đưa tay lên chạm vào gương mặt của cô gái trên bia mộ lạnh ngắt, lộ ra sợi dây buộc tóc hình quả cherry đã phai màu đi rất nhiều trên cổ tay.
"Ngày mai tôi sẽ đến công ty làm việc, Nghiên Nhi thấy tôi mặc vest có đẹp trai không?"
Mặc dù chẳng có ai đáp lại lời của hắn, nhưng Cao Tử vẫn tiếp tục độc thoại như vậy.
"Thật ra mấy kiến thức kinh tế gì đó tôi chẳng hiểu nổi. Tôi chẳng muốn đến công ty chút nào. Nhưng anh trai vẫn muốn tôi đến để học tập. Anh Lãng bây giờ chính là một tên sợ vợ đó. Nếu có cô ở đây thì tốt rồi, cô sẽ giúp tôi nói với chị Hinh đúng không? Chị ấy khi nào cũng nghe lời chị hết."
Cao Tử nhớ về những ngày tháng ngốc nghếch của mình, khi ấy hắn và chị dâu suốt ngày hoành họe nhau trước mặt Nghiên Nhi, để rồi cả hai đều bị cô mắng và đuổi ra khỏi nhà. Và thứ khiến hắn nhớ hơn tất cả chính là những giây phút được ở cùng cô, cùng cô ăn cơm, cùng cô xem phim, cùng cô rửa bát.
"Thật nhớ món ăn của cô, Nghiên Nhi. Mặc dù hết ngốc nhưng tôi vẫn không thông minh lên bao nhiêu, là vì không được ăn món cá của cô đấy. Chẳng ai có thể gắp cá cho tôi nữa rồi."
"Nếu có thể... Lần sau... Tôi sẽ không giả vờ bị mắc xương cá, cũng ngoan ngoãn ăn cả rau xanh nữa... Cô có thể... Lại nấu cho tôi ăn không?"
Gương mặt Cao Tử đã không thể duy trì nụ cười nhạt của mình được nữa, ánh mắt hắn nhìn về phía cô gái chỉ còn lại ưu thương và buồn bã.
"Nghiên Nhi... Tôi rất nhớ cô... Cao Tử ngốc cũng rất nhớ Nghiên Nhi."
Rosy: Tạo hình nhân vật bằng ứng dụng picrew: Cao Tử và Nghiên Nhi.